Tâm Bệnh Là Em

Chương 53: Ngoại Truyện 3: “Chỉ Cần Là Anh, Em Tin Tưởng 100%”




 

 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Nghỉ ngơi đến đóng bụi rồi, Tần Tang bắt đầu “bế quan” vẽ phác thảo.

Phía công ty truyện tranh gọi điện thúc giục, Tần Niệm nói giúp một tiếng nhưng vẫn không kéo thêm được ngày nghỉ nào.

Cho nên một tháng tiếp theo, Tần Tang “bế quan tu luyện”, mỗi ngày ăn cơm ba bữa, căn bản đều ở trong phòng làm việc.

Yến Cẩm Ngôn cũng không dám quấy rầy, mỗi ngày đều dậy sớm đi làm, không thể lo đủ ba bữa cho cô nên quyết định thuê đầu bếp cao cấp để lo liệu bữa ăn.

Mỗi khi tan làm, anh luôn luôn trở về nhà với đồ ăn nhẹ và hoa tươi.

Hết một tháng, bản thảo đã được làm xong đúng thời hạn, Tần Tang cuối cùng cũng rời khỏi phòng làm việc.

Tối hôm đó, cô và Yến Cẩm Ngôn ra ngoài ăn một bữa thật ngon, tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ và hài lòng này.

Khi về đến nhà, Yến Cẩm Ngôn chặn cô lại trong phòng tắm, phả hơi nóng vào tai Tần Tang, giọng anh khàn khàn: “Vợ ơi, anh đói rồi.”

Mặt Tần Tang đỏ bừng, suýt nữa chảy máu mũi.

Cô bồi thường cho Yến Cẩm Ngôn mất tận một tuần, tuần kế tiếp là ngày giao bản thảo, sinh hoạt và giờ giấc của cô cũng từ từ khôi phục dù cho hơi chậm.

Tần Tang đang chuẩn bị bắt đầu vẽ bản thảo vào tháng sau, biên tập viên của công ty truyện tranh gửi tin nhắn cho cô, yêu cầu cô kiểm tra tiền nhuận bút, người đó nói rằng tiền đã được chuyển vào tài khoản của Tần Tang.

Nhìn chữ “tiền nhuận bút”, mắt Tần Tang sáng lên, bật người khỏi ghế.

Nói thế nào đây nhỉ? Tuy cô chưa bao giờ thiếu tiền, nhưng đây là lần đầu tiên cô kiếm tiền bằng sức lao động của chính mình.

Công ty của Yến Từ cô không làm nữa, cô không có mặt mũi mà đòi tiền lương.

Vì vậy, đây là xô vàng đầu tiên Tần Tang kiếm được kể từ khi tốt nghiệp đại học, theo đúng nghĩa của nó.

Ngoài chi phí nhuận bút, biên tập viên còn đề cập đến một chuyện với cô, hỏi cô có muốn đi làm trong công ty không.

Nhìn tin tức này, Tần Tang không suy nghĩ mà đồng ý.

Vốn dĩ cô cũng đang tìm lớp học, công ty truyện tranh chỉ là công việc bán thời gian của Tần Tang thôi, Tần Tang biết làm họa sĩ chính cho công ty rất khó nên cô không đề cập đến.

Không nghĩ tới hôm nay biên tập lại nhắc đến, Tần Tang đương nhiên không hề do dự.

Xác định được Tần Tang sẽ ký hợp đồng với công ty truyện tranh, cô nhịn không được mà chạy nhảy trong phòng.

Trái tim đang đập nhanh, độ cong của khóe miệng không thể ngừng lại.

Khi cơn phấn khích qua đi, Tần Tang gửi tin nhắn WeChat cho Yến Cẩm Ngôn và hỏi anh muốn ăn gì tối nay.

Hai tin tốt trong một ngày, cô muốn đợi Yến Cẩm Ngôn đi làm về rồi chia sẻ nó với anh. Hiện tại, cô muốn mua một số nguyên liệu nấu ăn, làm cho Yến Cẩm Ngôn một bữa tối thịnh soạn.

Sau khi đợi khoảng một phút, Yến Cẩm Ngôn gọi tới.

Tần Tang sững sờ hai giây mới trả lời, hơi hơi ngẩn ra. “Anh trả lời trên WeChat cho em là được rồi. Sao anh phải gọi điện thoại?”

Điện thoại có chút ồn ào, trong chốc lát, giọng nói từ tính trầm thấp của Yến Cẩm Ngôn bị lấn át: “Vừa mới họp xong, anh muốn nghe giọng nói của em.”

Tần Tang cắn ngón tay cười ngây ngô, hai má ửng hồng.

Thật lâu mới nhớ đến chuyện chính, cô nghiêm túc hỏi, “Chồng à, tối nay anh muốn ăn gì?”

“Buổi tối anh phải đi xã giao, không thể ăn cùng em được rồi.” Yến Cẩm Ngôn có chút bất lực mà nói, nhưng anh vẫn nói thêm: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”

Ngày thường, Tần Tang rất ít khi hỏi anh loại câu hỏi này, bởi vì Tần Tang biết anh không kén ăn, cái gì cũng được.

Tần Tang vội vàng nói: “Không sao, không phải ngày đặc biệt. Em chỉ là đột nhiên thích thôi.”

“Vậy đi, buổi tối anh có uống rượu gì thì gọi điện cho em, em đến đón anh nhé.”

Tần Tang tự cho là mình rất hiểu chuyện.

So với việc ăn mừng cho mình thì việc làm ăn của Yến Cẩm Ngôn vẫn quan trọng hơn, Tần Tang hiểu.

Lúc trước nghe anh hai nói rằng khoản game PC do công ty của anh phát triển sắp phát hành, ai cũng bận rộn phải tăng ca.

Đêm xã giao này chắc là rất quan trọng.



Bởi vì theo Tần Tang biết, loại xã giao này bình thường đều do Yến Từ đảm đương.

Yến Cẩm Ngôn là một trong những giám đốc phụ trách chính của dự án, được cử đến để dự tiệc, vì vậy người bên kia hẳn là một khách hàng rất quan trọng.

—-

Lúc bảy giờ tối, khách sạn Sơn Hải, Hải Thành.

Yến Cẩm Ngôn đi với Yến Từ, Tần Chu và một số nhân viên quan trọng khác trong công ty đi cùng nhau.

Ngoài ra còn có một số nhân vật chủ lực bên phía chủ đầu tư.

Yến Cẩm Ngôn không thể đẩy lui bữa tiệc tối nay.

Tuy nhiên, anh chỉ có trách nhiệm cùng nhà đầu tư giải thích những khó khăn trong việc lập kế hoạch trò chơi, còn việc đối phó với họ, Tần Chu là người giỏi nhất nên giao cho anh ấy.

Ông chủ đầu tư lần này đã đưa hai cô con gái của mình đến, ông ta muốn nhét hai đứa con gái vào công ty của Yến Cẩm để làm thực tập sinh.

Vừa vặn hai sinh viên vừa tốt nghiệp này ngồi bên cạnh tay phải của Yến Cẩm Ngôn.

Lúc đầu họ bị ngăn cách bởi một nam thư ký.

Kết quả là sau khi Yến Cẩm Ngôn đi rửa tay và quay lại, nam thư ký của cô gái kia đã thay đổi vị trí.

Người đàn ông quay trở lại chỗ ngồi của mình, không thèm liếc mắt tới họ, nhìn đồng hồ đeo tay.

Yến Cẩm Ngôn chỉ mong rằng bữa ăn kết thúc sớm để anh có thể về nhà với vợ mình.

Ngay sau khi người đàn ông xem đồng hồ xong, cô gái bên cạnh anh nói: “Xin chào, Yến tổng.”

Yến Cẩm Ngôn liếc nhìn, ánh mắt lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu.

Cô gái kia nở nụ cười đẹp nhất với anh, nhưng anh lại không thèm liếc nửa cái, có ngạc nhiên, có thất vọng, “Yến tổng vẫn luôn nhìn đồng hồ, có chuyện gì sao?”

Yến Cẩm Ngôn ngồi ngay ngắn, hơi cau mày, anh cầm ly rượu đỏ bằng tay đang đeo nhẫn lên, nhấp một ngụm rồi đặt nó xuống.

Sau đó, anh trả lời câu hỏi của cô ta, “Tôi lo lắng cho vợ mình.”

“Ở nhà một mình, không biết cô ấy có ăn cơm chưa?” Nhắc đến vợ, giọng điệu của người đàn ông dịu dàng lạ thường.

Dứt lời, nụ cười cô ta lập tức đông cứng lại, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đeo nhẫn của người đàn ông rất lâu.

Chiếc nhẫn đó tượng trưng cho điều gì?

Mà ý tứ của người đàn ông cũng rất rõ ràng, hiển nhiên là đánh phủ đầu rồi.

Sau một hồi im lặng, cô gái cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cười nói: “Nếu có thể khiến Yến tổng quan tâm như vậy, vợ anh nhất định là một đại mỹ nhân.”

Yến Cẩm Ngôn nhướn mày, rất vui với lời khen này, “Cô đoán rất chính xác.”

Cô gái nghẹn đến không nói nên lời. Lúc này, Yến Cẩm Ngôn nhận được một tin nhắn WeChat từ Tần Niệm. Nhìn nội dung tin nhắn, Yến Cẩm Ngôn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Anh đứng dậy làm cắt đứt lời nói của Yến Từ và ông chủ bên đầu tư đang vừa nói vừa cười, mọi người trong bàn đều nhìn anh.

Tần Chu hỏi: “Sao vậy?”

Yến Cẩm Ngôn cất điện thoại di động, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, trịnh trọng nói: “Thực xin lỗi mọi người, tôi có chút chuyện gấp, đi trước.”

Dứt lời, anh tự phạt mình ba ly.

Yến Từ và Tần Chu liếc nhau, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Ông chủ đầu tư cũng không nói gì, dù sao Yến Cẩm Ngôn và Yến Từ cũng là thiếu gia của Yến gia.

Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, với sự chống lưng của Yến lão gia tử, cho dù tối nay không tiếp tục cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, Yến Cẩm Ngôn và những người em lại muốn dựng cờ riêng với tư cách là nhà đầu tư, nên họ đương nhiên phải hợp tác.



Yến Cẩm Ngôn rời khách sạn, gọi tài xế rồi về thẳng nhà.

Vừa rồi Tần Niệm gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng Tần Tang có chuyện vui muốn chia sẻ với anh, vậy nên bảo Yến Cẩm Ngôn đừng vì công việc của anh mà bỏ qua Tần Tang.

Thật sự, Tần Niệm biết được việc này từ biên tập viên nói rằng Tần Tang muốn ký hợp đồng với công ty truyện tranh và đến làm việc trong công ty, việc trước tiên cô ấy làm là gọi điện cho Tần Tang chúc mừng cô.

Hai chị em trò chuyện một lúc rồi nói về chuyện tối nay Yến Cẩm Ngôn có một bữa tiệc xã giao.

Mặc dù Tần Tang là người hiểu chuyện rộng lượng ân cần, nhưng Tần Niệm vẫn có thể nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của cô.

Vì vậy, khi cúp điện thoại, Tần Niệm do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn cho Yến Cẩm Ngôn, cho anh một sự trợ giúp.



Chắc chắn, trong suy nghĩ của Yến Cẩm Ngôn, điều quan trọng nhất chính là Tần Tang. Anh vội vã về nhà, khi vào nhà chỉ có phòng khách và phòng bếp là sáng đèn.

Trong căn nhà lớn im ắng trống vắng.

Yến Cẩm Ngôn đổi giày ở cửa ra vào, đi vào một chút, mơ hồ nghe thấy tiếng hát.

Là giọng của Tần Tang.

Người đàn ông thả lỏng, bước đi theo tiếng hát về phía nhà bếp.

Khi đến nhà bếp, Yến Cẩm Ngôn dừng lại.

Anh nhìn thấy Tần Tang đang bận trước bếp, trên người là quần áo ở nhà và tạp dề.

Trên bàn đá lớn bên cạnh có rất nhiều nguyên liệu, nhìn những thứ này, Tần Tang có vẻ định chuẩn bị tỉ mỉ nấu một bữa thịnh soạn.

Vì vậy, khi cô gửi cho anh một tin nhắn hỏi anh ấy muốn ăn gì tối nay. Cô thực sự muốn ăn mừng cùng anh.

Nghĩ đến điều này, Yến Cẩm Ngôn lại bước lên vài bước.

Anh không phát ra tiếng động, lặng lẽ đi tới sau lưng Tần Tang.

Ngay khi người phụ nữ chuẩn bị lấy dao cắt rau, hai tay Yến Cẩm Ngôn đã vòng qua ôm lấy eo cô.

A…Tần Tang sửng sốt suýt chút nữa vung dao.

Cô quay đầu lại, thấy mặt người đàn ông, cười cười, “Là anh à, anh về lúc nào đấy?”

“Tại sao đi mà không có một tiếng động, em cứ tưởng là trộm.”

Yến Cẩm Ngôn ôm eo cô, cúi đầu hôn lên vành tai của Tần Tang: “Sao em không trực tiếp nói cho anh biết, đêm nay muốn cùng anh ăn mừng?”

Tần Tang sững sờ hai giây, sau đó mới hiểu ra ý của anh, bất lực mỉm cười, “Chị họ em nói cho anh biết sao?”

“Thật ra không có gì đáng để ăn mừng.” Tần Tang lúc này mới nhớ tới điều gì đó, xoay người trong vòng tay của người đàn ông, mặt đối mặt với anh, vòng tay ôm eo anh.

“Sao anh về sớm vậy? Không phải tối nay có tiệc xã giao sao?”

Yến Cẩm Ngôn vuốt mái tóc rối của cô một chút, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều, “Trở về với em, cùng nhau ăn mừng quan trọng hơn buổi tiệc xã giao đó, hiểu không?”

Tần Tang lè lưỡi không đáp, nhưng cô thật sự rất vui.

Cảm giác thích nhất chính là được người khác nâng niu, được người khác cưng chiều.

Nhưng sự ngọt ngào này nhanh chóng bị mùi nước hoa lấn át.

Tần Tang gác chân lên, ngửi quần áo của Yến Cẩm Ngôn, tò mò nói: “Trên người anh có mùi thơm như vậy, khi nào anh dùng nước hoa thế?”

Bình thường Yến Cẩm Ngôn không thích dùng nước hoa.

Còn mùi của loại nước hoa này thì ai cũng biết đó là nước hoa cho nữ.

Tần Tang hỏi chuyện này chỉ thuần túy là tò mò.

Tất nhiên cô biết trong buổi xã giao như vậy không thể chỉ có đàn ông.

Cô thật sự không nghĩ nhiều.

Nhưng Yến Cẩm Ngôn sợ hãi tột độ, anh lại suy nghĩ nhiều hơn, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm nghị giải thích: “Là con gái của nhà đầu tư, ngồi bên cạnh anh, không biết bị lây mùi khi nào.”

Tần Tang gật đầu, không có phản ứng gì khác.

Kết quả là Yến Cẩm Ngôn tưởng cô không tin, lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Yến Từ và Tần Chu.

Vẻ mặt lo lắng của anh khiến Tần Tang thấy buồn cười.

Cô giẫm lên chân anh, ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông, hôn thật mạnh vào, “Ai da, anh trai Ngôn, em yêu anh lắm!”

“Không cần giải thích, em tin anh.”

“Chỉ cần là anh, em sẽ tin tưởng 100%.”

Tới lúc này, trái tim của Yến Cẩm Ngôn mới yên ổn.

Anh siết chặt vòng eo người phụ nữ, cúi đầu về phía trước, trao cho cô một nụ hôn sâu.

 

------oOo------