Tâm Bệnh Là Em

Chương 55: Ngoại Truyện 5: Mang Thai




 

 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Vào ngày mồng một tháng bảy năm sau là tiệc sinh nhật của con gái Tần Niệm.

Tần Tang nhận được điện thoại của Tần Niệm, nói cô tranh thủ thời gian về nhà dự tiệc sinh nhật cháu gái.

Tần Tang đồng ý, khi ấy cô còn đang đi du học.

Kể từ khi Yến Cẩm Ngôn mời mọi người trong toàn công ty đi ăn tối, Tần Tang đã không còn mệt muốn đứt hơi như trước.

Ban đầu trong công ty cũng có những lời đàm tiếu, nhưng sau này khi Tần Tang đã tham gia cuộc thi họa sĩ ở Trung Quốc và xuất sắc giành được giải nhất, vì công ty mà giành danh dự.

Kể từ đó, những lời bàn tán về cô không còn nữa.

Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến thái độ trầm thấp khó gần của Tần Tang trong công ty.

Vì vậy, khi có một suất học nâng cao trong công ty, nhiều đồng nghiệp đã tiến cử cô. Yến Cẩm Ngôn cảm thấy các đồng nghiệp trong công ty của cô, cố tình tra tấn chồng cô. Bởi vì Tần Tang đi du học, đồng nghĩa với việc vợ chồng bọn họ sẽ phải chia xa trong nửa năm, mỗi người một nơi.

Cuối cùng, Yến Cẩm Ngôn vẫn ủng hộ Tần Tang, cùng lắm, anh sẽ ra nước ngoài một hai lần một tuần.

—–

Bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của con gái Tần Niệm là do nhà họ Tần tổ chức.

Bữa tiệc được tổ chức ở nhà cũ của Tần gia, buổi chiều máy bay của Tần Tang cũng hạ cánh.

Yến Cẩm Ngôn lái xe đến sân bay đón cô về nhà, Tần Tang nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo, gột rửa hết bụi trần, sau đó cùng Yến Cẩm Ngôn mới vội vàng chạy về nhà cũ Tần gia.

Cô đã chọn hai món quà sinh nhật cho con gái của Tần Niệm.

Cô thích tất cả những món quà kia, nên cô đã mua hết chúng.

Dù sao Tần Tang cũng chỉ có một đứa cháu gái nhỏ như vậy, chiều hư thì làm sao?

Rất nhiều khách mời đến dự tiệc sinh nhật, đa số là người thân, bạn bè của Tần gia.

Mặc dù một số người đến từ Cố gia, nhưng bản thân Cố Nghiêu lại không xuất hiện.

Điều này làm cho Tần lão gia tử có phần buồn bực, hất râu nhìn chằm chằm, không có khách khí mà đối xử với người nhà Cố gia.

Nhưng nhờ cô bé nhà Tần Niệm thông minh, dễ thương mà chiếm được cảm tình của ông lão, điều này không làm cho bầu không khí của bữa tiệc đầu năm trở nên quá cứng nhắc và ngượng ngùng.

Nửa đêm, khách đã đi hết.

Nhà Tần chỉ còn lại bọn họ và gia đình Yến Cẩm Ngôn.

Trong lúc mọi người trêu chọc cô gái nhỏ của Tần Niệm, họ cũng không quên chỉ tay về phía Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang.

“Khi nào thì hai người mới có con? Cho chúng tôi bế em trai và bé gái đây?”

Tần lão gia tử mở đầu phát súng.

Yến lão gia tử bên cạnh đồng ý gật đầu, “Đã đến lúc lên kế hoạch cho việc này rồi.”

Tần Tang đỏ mặt, cảm giác đối mặt với ông nội, bị thúc giục sinh con thật không thể tả nổi.

Cô vô thức nhìn Yến Cẩm Ngôn bên cạnh, người đàn ông cũng nhìn cô, khóe môi cong lên, bàn tay dưới bàn lặng lẽ phủ lên mu bàn tay cô.

——

Sau khi trở về nhà, người hai người mệt lả, đi vệ sinh xong cũng lên giường ngủ.

Tần Tang còn đang giãy dụa với Yến tiên sinh, đột nhiên cô đẩy mạnh Yến Cẩm Ngôn đang hôn lên má mình ra.

Hai tay trắng nõn như búp sẽ ôm lấy cổ người đàn ông, Tần Tang hỏi: “Anh trai Ngôn, anh muốn có con không?”

Yến Cẩm Ngôn vén mái tóc che trán của cô lên, giọng nói chút trầm thấp: “Bây giờ vẫn chưa.”

Anh không biết mình có muốn hay không.

Thất Thất của Tần Niệm quả thực là thông minh và dễ thương, Yến Cẩm Ngôn rất thích con bé, nhưng anh nghĩ lại, nếu anh và Tần Tang có một con trai thay vì một con gái thì thế nào? Vậy chẳng phải là tình địch của mình à?

Nghe nói con trai rất bám mẹ, Yến Cẩm Ngôn không muốn chia sẻ Tần Tang với người khác, anh rất ích kỷ, cho dù là con của mình cũng không được.

Vì vậy anh không biết phải trả lời câu hỏi của Tần Tang như thế nào.

Tần Tang không khỏi dở khóc dở cười, “Vậy thì chúng ta cũng phải nỗ lực một chút chứ? Dù sao thì hai ông cụ cũng muốn ôm chắt rồi!”

“Đừng lo lắng về họ.”

Người đàn ông lăn qua đè lên người cô, cúi đầu hôn lên lông mày và mắt Tần Tang, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua, “Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Sau đó, Yến Cẩm Ngôn không cho Tần Tang cơ hội tiếp tục vùng vẫy.

Chỉ có một cách để ngăn cô nghĩ về điều đó — Khiến cô quá mệt mỏi để mở mắt. Trong ba tháng tiếp theo, Tần Tang trở lại hoạt động trong câu lạc bộ.

Cô đã được thăng chức, bắt đầu thành lập nhóm của riêng mình, tuyển một số người mới vào câu lạc bộ.

Tần Tang vô cùng thoải mái, quy tắc bất thành văn dành cho người mới trong văn phòng đã không còn được nhắc tới nữa, người mới đến, trẻ tuổi được phân vào đội của Tần Tang bắt đầu do cô dẫn dắt, bây giờ cô đã có thời gian vui vẻ trong công ty.



Đưa người mới đến cho Tần Tang, để cho cô cảm giác được thành tựu, những ngày gần đây, cô đi làm về luôn thích thể hiện trước mặt Yến Cẩm Ngôn.

Lúc nào, người đàn ông cũng im lặng nhìn cô nhìn cô đang cau mày, với vẻ mặt tự hào, anh không thể không cong môi cười.

Mặc dù những ngày tháng sau hôn nhân dần phẳng lặng nhưng êm đềm vẫn khiến Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc.

Tần Tang nghĩ rằng tất cả các cặp đôi trên thế giới này đều phải giống như cô và Yến Cẩm Ngôn vậy, đơn giản và hạnh phúc.

Suy nghĩ này của cô kéo dài cho đến một buổi sáng sớm, khi cô nhận được cuộc gọi từ Tần Niệm cầu cứu, cuối cùng cũng bị tan vỡ.

——

Ba giờ sáng, Tần Tang bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Yến Cẩm Ngôn bên cạnh trả lời điện thoại trước cô một bước, bởi vì trong phòng rất yên tĩnh, Tần Tang đang ngủ mê man vẫn nghe thấy giọng nói của Tần Niệm ở đầu dây bên kia.

“Xin lỗi Tang Tang, làm phiền em đang ngủ rồi… Chị thực sự không biết tìm ai bây giờ, em có thể lái xe đến ngoại ô phía nam được không?”

“Đưa chị đến bệnh viện được không?”

Giọng nói của Tần Niệm sốt ruột gấp gáp và rất lo lắng, có chút muốn khóc.

Nghe thấy từ “bệnh viện”, cơn buồn ngủ của Tần Tang biến mất.

Cô mở mắt ra, đưa tay lấy điện thoại Yến Cẩm Ngôn đang cầm, nói với Tần Niệm ở bên kia điện thoại, “Chị gửi định vị cho em, em sẽ qua ngay.”

Tần Tang không hỏi tình hình cụ thể.

Nói xong cô chỉ lật người xuống giường mặc áo khoác, không thèm thay quần áo.

Yến Cẩm Ngôn cũng đứng dậy, nhìn vị trí mà Tần Niệm vừa gửi tới, anh nhíu mày, trầm giọng nói: “Anh đi cùng em.”

Lúc này, ngoài trời đang mưa.

Những ngày mưa đường trơn trượt, Yến Cẩm Ngôn sợ Tần Tang quá lo lắng mà mất bình tĩnh khi lái xe.

Còn có nếu Tần Niệm thật sự xảy ra chuyện gì, anh sợ một mình Tần Tang không thể xử lý được.

Dù sao, biệt thự ở ngoại ô phía nam là nơi Tần Niệm và Cố Nghiêu sống sau khi kết hôn.

Đã muộn như vậy, Tần Niệm kêu Tần Tang chở cô ấy đến bệnh viện, chẳng lẽ vợ chồng bọn họ xảy ra mâu thuẫn sao?

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc và lo lắng, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn cùng đi ra ngoài.

Từ nhà họ đến khu biệt thự ở ngoại ô phía Nam mất 20 phút lái xe.

Khi đến nơi, Tần Niệm đã ôm Thất Thất trên tay, cô ấy đang đứng đợi ở cổng.

Tần Tang xuống xe đỡ hai mẹ con ra cửa xe, sau khi Tần Niệm ôm Cố Thất lên xe, Tần Tang đi theo ngồi ở ghế sau.

Yến Cẩm Ngôn lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Trên đường đi, Tần Tang cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra nguyên nhân sự việc.

Tần Niệm cuối cùng đã khóc, lúc này mới nhìn sang Tần Tang bên cạnh.

Có vẻ như cô, với tư cách là một người mẹ, cuối cùng không phải giả vờ mạnh mẽ nữa, tất cả những sợ hãi, lo lắng và bất lực đều rơi nước mắt.

Một lúc lâu sau, Tần Niệm mới bình tĩnh lại cảm xúc.

Cô ấy nhìn đứa con gái bất tỉnh trong vòng tay mình, “Thất Thất sốt cao, chị… chị không lái xe được.”

Tần Niệm không có bằng lái xe, Tần Tang biết chuyện này.

Ba bốn giờ sáng, mưa to như vậy, khu biệt thự ở ngoại ô phía nam rất yên tĩnh, gọi xe quả thực rất khó.

Tần Niệm vốn muốn gọi điện thoại cho Tần Chu, nhưng cô không muốn người lớn trong nhà biết chuyện trong lúc này.

Vì vậy cuối cùng Tần Niệm đã chọn cách gọi điện cho Tần Tang để được giúp đỡ.

“Tang Tang, trước tiên giúp chị giữ bí mật chuyện này, đừng nói với người lớn, được không?”

Tần Tang nhíu mày liếc mắt nhìn Thất Thất, khuôn mặt đỏ bừng ôm lấy cánh tay cô, cảm thấy đau lòng, “Thất Thất sao bị sốt như vậy? Còn Cố Nghiêu thì sao?”

Tần Niệm không thể lái xe khi không có bằng lái, vậy thì Cố Nghiêu có thể làm được điều đó mà?

“Anh ấy…” Tần Niệm nghẹn ngào, giống như vừa nhắc tới chuyện buồn, khó chịu nói ra. Khi nhìn thấy điều này, Yến Cẩm Ngôn lên tiếng đúng lúc, giọng nói lạnh lùng: “Gần đến bệnh viện rồi.”

Sự chú ý của Tần Tang tạm thời bị chuyển hướng. Cô không hỏi về Cố Nghiêu nữa, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe im lặng một lúc, cho đến khi chạy đến bệnh viện tư nhân gần nhất.

Yến Cẩm Ngôn ôm Thất Thất, hai chân bước vào bệnh viện, Tần Niệm chạy theo anh, còn Tần Tang thì đi đậu xe. Sau hai tiếng đồng hồ, nhiệt độ của Cố Thất mới giảm xuống.

Tần Niệm cả kinh, trong cổ họng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.

May mắn thay, ánh mắt và phản ứng của Tần Tang rất nhanh, cô đã giữ cô ấy lại.

Yến Cẩm Ngôn đưa một chiếc ghế đến, Tần Tang đỡ Tần Niệm ngồi xuống.

Bọn họ yên lặng, Yến Cẩm Ngôn nhẹ nhàng nắm vai Tần Tang, ghé vào bên tai cô nói: “Anh đi ra ngoài liên lạc với Cố Nghiêu, em ở lại với chị mình đi.”

Tần Tang gật đầu, Yến Cẩm Ngôn rời đi.

Sau khi người đàn ông rời đi, chỉ còn Tần Tang và Tần Tang ở lại trong phòng bệnh, Thất Thất đang ngủ trên giường.

Tần Tang đứng bên cạnh Tần Niệm, bọn họ nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường, cô nhíu mày quay lại vấn đề trong xe.

“Cố Nghiêu đâu?”



Tần Tang đi thẳng vào vấn đề.

Cô nói, “Em sẽ không nói với người lớn đâu, đừng lo lắng.”

“Nhưng em phải hiểu rõ mọi chuyện, cả trong lẫn ngoài.”

Tần Niệm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi thật lâu mới nâng mắt nhìn Tần Tang.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, sự tuyệt vọng trào ra từ đáy mắt cô ấy, rất phù hợp với nụ cười ảm đạm trên khuôn mặt đang đau khổ ấy.

“Anh ta…” Tần Tang nhẹ giọng nói.

Tần Niệm lại rũ mắt xuống, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Trước khi Tần Tang đi theo, Tần Niệm đã lên tiếng, “Chị không biết anh ta đang ở đâu.”

Giọng điệu cô ấy vô cùng buồn bã bất lực, “Tang Tang, chị gọi cho anh ấy, mười mấy hai mươi cuộc điện thoại rồi.”

“Không có ai trả lời.”

Hô hấp Tần Tang ngưng trệ, không thể tin được, “Sau khi hai kết hôn vẫn luôn như vậy?”

Tần Niệm im lặng, mím chặt môi, một lúc lâu sau dường như khi cô đã đoán ra được điều đó, cô ấy mới cười nhẹ, “Gần như vậy.”

“Chị hiếm khi gặp anh ấy, anh ấy cũng không về nhà nhiều.”

Tần Tang trầm mặc, nắm tay cứng lại: “Vậy là anh ta có người ở bên ngoài?”

“Không đúng.” Tần Niệm quay đầu lại cười, “Lúc trước chị đã nói với Cố Nghiêu khi chưa kết hôn.”

“Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân của bọn chị đã không được anh ấy chấp thuận.”

“Đó là trách nhiệm của riêng chị, chị là con thiêu thân lao đầu vào lửa.”

“Cho nên đến bây giờ, tất cả trái đắng đều là chị đáng phải nhận.”

Tần Niệm lẩm bẩm, dường như cô ấy đang tự ngẫm lại bản thân, “Tang Tang, chị cảm thấy rất mệt mỏi.”

“Chị không thể chịu đựng được nữa.”

Tần Niệm nghĩ rằng, cô ấy có thể làm tan trái tim băng giá của Cố Nghiêu.

Nhưng sau hai năm, cô ấy thậm chí không thể làm tan phần nổi của tảng băng chìm trong lòng người đàn ông ấy.

Tần Tang bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Niệm, giọng nói trầm ấm nghiêm túc: “Vậy thì ly hôn đi.”

Tần Tang nói những lời này một cách bình tĩnh, lạnh lùng.

Cô ấy nên nhanh chóng cắt đứt mọi chuyện với Cố Nghiêu.

Mặc dù cô có thể hiểu được sự đau lòng không nỡ và bất đắc dĩ trong lòng Tần Niệm, nhưng là người ngoài cuộc, Tần Tang vẫn muốn tàn nhẫn thuyết phục cô ấy ly hôn, rời bỏ Cố Nghiêu, rời xa người đàn ông không yêu mình.

——-

Lúc bình minh.

Yến Cẩm Ngôn quay trở lại với bữa sáng trong tay.

Anh đưa cho Tần Tang một cái bánh bao hấp và một chén cháo.

Tần Tang và Tần Niệm cùng nhau ăn sáng, thấy sự thoải mái của cô, tâm trạng của Tần Niệm đã trở lại bình thường, cả người cũng có vẻ bình tĩnh hơn, lý trí hơn.

Theo lời nói của Tần Tang, cô cảm thấy đây là dấu hiệu khi lòng của Tần Niệm đã chết.

Cô nghĩ việc ly hôn với Cố Nghiêu chỉ là vấn đề thời gian.

Nghĩ đến đây, Tần Tang cảm thấy khá an tâm.

Cô lơ đãng gặm bánh bao nhân thịt trong tay, cảm giác béo ngậy đập vào mắt và bụng Tần Tang, dạ dày cô nổi lên phản ứng.

Dưới ánh mắt dò xét của Tần Niệm và Yến Cẩm Ngôn, Tần Tang vứt bánh bao thịt trên tay, che miệng rồi lao vào phòng vệ sinh.

Tần Niệm đang uống cháo bị doạ cho choáng váng, Yến Cẩm Ngôn đã kịp phản ứng, đi theo Tần Tang vào phòng tắm.

Oẹ —

Tần Tang ghé vào trên bồn rửa mặt, nôn một cách nặng nề.

Yến Cẩm Ngôn nhíu mày, trong lòng lo lắng nhưng không biết nên nói gì, đành im lặng theo dõi bóng lưng của Tần Tang.

Phải một lúc sau, người phụ nữ mới đi ra.

Lúc này, Tần Niêmn đưa ra đề nghị, “Em đi kiểm tra thử đi, tình cờ cũng ở bệnh viện.” Khi cô ấy nói lời này là do trong lòng có linh tính, Tần Niệm nghĩ rằng Tần Tang có thể đang mang thai.

Bởi vì phản ứng của cô quá giống với cô ấy khi mang thai Cố Thất.

Nhưng Tần Niệm không quá chắc, nên mới bảo Tần Tang đi kiểm tra.

Sự thật đã chứng minh rằng… Trực giác của Tần Niệm là chính xác.

Tần Tang thật sự có thai.

 

------oOo------