Tâm Bệnh Là Em

Chương 52: Ngoại Truyện 2: Tang Tang Của Anh




 

 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Tần Tang và Hạ Huỳnh về đến khách sạn, trong màn đêm đã lất phất mưa.

Lúc vào thang máy, Hạ Huỳnh còn đánh cược một trận với Tần Tang, đánh cược xem Yến Cẩm Ngôn và các ông lớn đã từ nhà tắm trở về chưa.

Hạ Huỳnh cược rằng họ vẫn còn ở nhà tắm.

Kết quả là sau khi ra khỏi thang máy, hai người nhìn thấy cuối lối đi có hai bóng người bên vách tường.

Nhìn giống như một nam một nữ, người đàn ông đè cô gái lên tường hôn.

Cảnh tượng bùng nổ như vậy… Hạ Huỳnh không khỏi nắm chặt cánh tay Tần Tang thở hổn hển.

Tần Tang cũng sửng sốt, bởi vì cô mơ hồ nhận ra người đàn ông đó.

Giống như là… Lục Tranh!?

Tần Tang không nhìn rõ, đang định hỏi Hạ Huỳnh, kết quả người đàn ông dừng lại.

Người đàn ông mặc áo choàng tắm của khách sạn khẽ quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng liếc Tần Tang và Hạ Huỳnh, hình như đã nhận ra ánh mắt của cô nhìn về hướng đó.

Cái liếc mắt kia suýt chút nữa đã giết chết Tần Tang và Hạ Huỳnh trong nháy mắt.

“Lục Tranh?!” Hạ Huỳnh cũng nhận ra người đàn ông, ngạc nhiên nói.

Tần Tang lại ngạc nhiên về ánh mắt kia, sự quyến rũ chứa ánh sáng đen tối ẩn trong đôi mắt lạnh lùng của cậu ấy.

Chó con nay đã biến thành một con sói lớn?



Lục Tranh không ngờ lại đụng phải Tần Tang và Hạ Huỳnh.

Trong tiềm thức cậu lảo đảo, theo bản năng chặn người vừa bị hôn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

“Chị Tang, chị Hạ Huỳnh.”

Giọng nam dính vài phần ham muốn tình dục, cậu nghe thấy giọng của mình khàn khàn, hắng giọng.

Tần Tang và Hạ Huỳnh hoàn hồn, ngượng nghịu cười.

Sau đó Hạ Huỳnh thăm dò xem ai vừa rồi bị Lục Tranh đè hôn, muốn biết cô gái đó là ai, nhưng Lục Tranh lại ngăn cô lại.

“Tranh Tử, đừng trẻ con như vậy chứ? Mau giới thiệu cô bé với chị xem, làm quen một chút.”

Một chút ửng hồng đáng ngờ hiện lên trên mặt Lục Tranh, cậu do dự rồi quay sang ôm lấy người phía sau.

Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, các đường nét rõ ràng, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt của cô ấy như một con búp bê sứ.

Tần Tang không nhận ra mỹ nhân đó nhưng Hạ Huỳnh lại sửng sốt, “Tạ Liễu??”

Cô ấy nhận ra vì Tạ Liễu và Lục Tranh là bạn học của nhau.

Lúc ở Trung học Lâm Xuyên, họ đã có một mối tình phong hoa tuyết nguyệt*.

(Phong Hoa Tuyết Nguyệt*:风 fēng trong 风雨 fēngyǔ có nghĩa là gió mưa hoặc để ẩn dụ những khó khăn, gian khổ. … Như vậy, nghĩa đen của câu thành ngữ này là chỉ gió, hoa, tuyết, trăng, là những điều đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người.)

“Quen biết nhau sao.” Tần Tang nghi hoặc.

Người mà Hạ Huỳnh biết cô đáng lẽ cũng biết chứ.

Cuối cùng, Hạ Huỳnh nói, “Cô ấy à? Đó là một nữ sinh cùng trường, học cùng lớp với Tranh Tử.”

“Quên đi, tớ cũng không quen lắm.”



Hạ Huỳnh từ bỏ việc giải thích.

Lúc trước Tần Tang đi theo sau Yến Cẩm Ngôn. Tất cả những gì lúc ấy cô có thể nhìn thấy trong mắt, những gì cô có thể nghe thấy trong tai đều là Yến Cẩm Ngôn.

Bị gọi tên, Tạ Liễu khẽ gật đầu với Tần Tang, giọng nói yểu điệu, “Chị Tần Tang?”

Không đợi Tần Tang chào hỏi, một người đàn ông đã từ thang máy đi nhanh ra.

Đó là Yến Cẩm Ngôn.

Mặc áo choàng tắm của khách sạn, người đàn ông sải chân dài đi đến bên cạnh Tần Tang, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.

Đưa mắt nhìn những người bên cạnh, Yến Cẩm Ngôn trầm giọng nói: “Tang Tang, anh có chuyện muốn nói với em.”

Thấy sắc mặt anh có chút ngưng trọng, Tần Tang hốt hoảng chào hỏi Lục Tranh, sau đó đi theo Yến Cẩm Ngôn trở lại trong phòng.

Trên hành lang, chỉ còn lại Hạ Huỳnh và bọn Lục Tranh.

Lục Tranh mạnh mẽ nắm tay Tạ Liễu, ghé vào tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh chưa từng yêu ai, anh vẫn luôn như vậy, duy nhất chỉ có em.”

Tạ Liễu đỏ mặt.

Hạ Huỳnh đang đứng xem, tự dưng lại bị thồn một miệng cẩu lương, vội vàng tạm biệt rồi chạy mất.

—-

Tần Tang bị Yến Cẩm Ngôn trực tiếp đè lên sau cửa sau khi trở về phòng.

Cô nín thở, bối rối trước hơi thở mạnh mẽ và đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông.

Tần Tang không hỏi Yến Cẩm Ngôn bị làm sao vậy, ngâm mình trong suối nước nóng một lúc, tại sao khi trở về lại như vậy.

Người đàn ông cúi đầu, áp nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi Tần Tang, hô hấp của họ giao nhau triền miên.

Mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Tần Tang xộc vào mũi, yết hầu anh di chuyển, giọng nói có chút khàn khàn.

Nhưng anh còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Tần Tang.

Như Tô Diệp đã nói, nếu lúc đó việc anh rời đi không nói lời từ biệt là một nút thắt trong lòng Tần Tang, thì anh cũng nên tháo nút thắt trong lòng cho cô.

“Tô Diệp nói, em chưa từng thích anh ta.”

Giọng nam trầm thấp lọt vào tai khiến lòng Tần Tang run lên, có chút nghi hoặc.

Yến Cẩm Ngôn tiếp tục: “Anh ta cũng nói rằng anh vẫn luôn luôn trong trái tim em, rằng em đã biết trước cái kết.”

Nghe đến đây, Tần Tang mơ hồ hiểu được ý của người đàn ông này.

Cô giơ tay đeo nhẫn đặt lên trên eo của Yến Cẩm Ngôn, cong môi: “Việc này không còn quan trọng nữa.”

“Cho dù anh ra đi không lời từ biệt, nhưng bây giờ anh đã trở về bên em rồi, nên những thứ đó không còn quan trọng nữa.”

Yến Cẩm Ngôn im lặng, đôi mắt thâm thúy nhìn Tần Tang trong chốc lát, anh nhẹ nhàng phủ lên đôi môi cô, cọ cọ, giọng điệu trầm thấp đau khổ: “Anh nghĩ em thích Tô Diệp.”

“Thật sự anh rất đau.”

“Anh hối hận.”

“Bởi vì anh nghi ngờ tình cảm của em.”

“Tang Tang, anh xin lỗi… anh không nên rời đi mà không nói lời từ biệt, anh cũng không nên trốn tránh.”

Yến Cẩm Ngôn lẩm bẩm giải thích, mặc dù Tần Tang nói không quan trọng, nhưng trong lòng cô quả thật có một nút thắt.

Nếu lúc trước Yến Cẩm Ngôn không phải nút thắt trong lòng cô, thì tại sao khi năm đó họ gặp lại việc đầu tiên cô hỏi lại là việc kia?

Nếu ngay từ đầu anh không trốn tránh, thì bản thân sẽ dũng cảm bày tỏ mình thích Tần Tang và đáp lại lời tỏ tình của cô.

Có lẽ lúc ấy không trốn tránh, bọn họ đã ở bên nhau lâu lắm rồi.

Nếu không trốn tránh, sẽ không mất thời gian bỏ lỡ nhau như vậy, cam chịu sự hành hạ đau đớn trong lòng.

Mũi của Tần Tang bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho cay cay, cô càng ôm chặt anh hơn. Cuối cùng cô cũng không thèm để ý nó sao? Cô không quan tâm việc đó sao?

“Anh trai Ngôn, tương lai nếu anh có đi bất kỳ đâu xin hãy mang em theo.”



“Em sẽ ở bên cạnh anh, không đi đâu cả.”



Sau chuyến thăm suối nước nóng kéo dài hai ngày một đêm, Tần Tang và đoàn người cùng nhau về nhà.

Khi Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn về tới Hải Thành, trời đã tối.

Phía chân trời một mảnh ráng đỏ, trông giống như một làn sóng nóng bỏng tràn qua thành phố.

Tần Tang chống tay lên cửa kính xe, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Khi cô về nhà trực tiếp lên phòng đi ngủ, việc còn lại để cho Yến Cẩm Ngôn.

Người đàn ông đắp chăn bông cho cô, xuống lầu gọi cho bác Trần và nhờ bác ấy mang một ít nguyên liệu nấu ăn vào.

Trước khi cúp điện thoại, Yến Cẩm Ngôn nghĩ ra điều gì đó, nói thêm, “Bác Trần, con có thể đặt bó hoa kẹo như lúc trước ở đâu vậy?”

Bác Trần ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc lâu mới hiểu ý của Yến Cẩm Ngôn.

Dù đã vài năm rồi, nhưng trí nhớ của ông vẫn còn vẹn nguyên.

Bởi vì bó “hoa kẹo” ấy rất đắt tiền, hơn nữa toàn bộ số kẹo bên trên đều là hàng nhập khẩu đã bán hết hàng ở Trung Quốc.

Bác Trần đã phải xử lý rất lâu mới có thể đặt được một đống kẹo như vậy.

Cuối cùng, bó hoa kẹo lại bị Yến Cẩm Ngôn tùy hứng ném đi.

Bác Trần tưởng Yến Cẩm Ngôn muốn đặt một bó hoa kẹo để đền bù cho Tần Tang, nhưng thật không may, đống kẹo hồi đó, một số loại mẫu đã bị ngừng sản xuất.

Nói cách khác, những viên kẹo đó đã không còn nữa.

Yến Cẩm Ngôn im lặng hồi lâu, sau khi nghe xong thì cúp điện thoại, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

—-

Khi Tần Tang tỉnh lại đã hơn chín giờ tối.

Trong phòng ngủ bật một một chiếc đèn tường màu ấm áp và nhẹ nhàng.

Vốn dĩ cô cho rằng Yến Cẩm Ngôn đang trong phòng làm việc, hoặc ở phòng khách hay phòng bếp ở tầng dưới, nhưng Tần Tang nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng Yến Cẩm Ngôn đâu.

Cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

Cô gọi cho người đàn ông của mình, tiếng chuông vang lên từ phía hành lang.

Tần Tang đi theo tiếng động, bắt gặp Yến Cẩm Ngôn vừa vào cửa.

Anh cầm trên tay một bó hoa rất đặc biệt, nhiều màu sắc và đầy ắp bánh kẹo.

Tần Tang sững sờ, bất động trong giây lát.

Đến khi Yến Cẩm Ngôn nói: “Dậy rồi sao, đói bụng không em?”

Người đàn ông chưa kịp thay giày, đang đứng ở hành lang nhìn vào Tần Tang.

Thấy Tần Tang nhìn chằm chằm bó kẹo trong tay, sắc mặt của Yến Cẩm Ngôn đỏ lên, khó có khi thẹn thùng mà nói: “Đây là… Quà xin lỗi.”

“Trước kia khi anh rời đi không nói lời từ biệt, anh đã nhờ bác Trần làm nó, vốn dĩ muốn tặng cho em.”

“Nhưng anh đã đập vỡ nó, bác Trần nói, một số loại kẹo lúc trước đã ngừng sản xuất, không thể mua được nữa.”

Vì vậy, Yến Cẩm Ngôn đã chạy đến vài nhà máy ngừng sản xuất tự tay chọn nó.

Hai tay anh cầm bó hoa bằng kẹo đưa cho Tần Tang cười, “Anh còn nợ em một lời tỏ tình của thời niên thiếu.”

Hiện tại đã được anh bổ sung rồi, Tang Tang của anh.

 

------oOo------