Tâm Bệnh Là Em

Chương 51: Ngoại Truyện 1: “Cô Ấy Là Cô Gái Của Tôi”




 

 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Ngày hôm sau, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn trở lại Hải Thành.

Trước khi đi, họ đến trước mộ chào tạm biệt bà ngoại.

Việc đầu tiên Tần Tang làm khi trở về Hải Thành là đưa Yến Cẩm Ngôn đi đặt mua nhẫn.

Như Yến Cẩm Ngôn đã nói, nhẫn có thể giúp anh chặn được rất nhiều hoa đào.

Buổi tối, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn trở về nhà cũ Yến gia dùng bữa. Sau bữa ăn, Yến Từ hỏi Yến Cẩm Ngôn một lần nữa, anh có muốn đưa Tang Tang đi theo bọn họ không?

Xét cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên tổ chức tiệc kể từ khi công ty được thành lập. Là một trong những người lãnh đạo, Yến Cẩm Ngôn nên khuyến khích nhân viên công ty một chút.

Yến Cẩm Ngôn hỏi ý của Tần Tang, cô định là đồng ý.

Kết quả, đêm đó Tần Tang lại nhận được một cuộc gọi khác của Hạ Huỳnh, nói ngày mốt cô ấy sẽ cùng với chồng mình hẹn một vài người bạn đến núi suối nước nóng nghỉ mát, thời gian là hai ngày một đêm.

Tần Tang là bạn thân nhất của Hạ Huỳnh nên đương nhiên không thể vắng mặt.

Hạ Huỳnh kiếm được một khoản tiền lớn, gói cước đi suối nước nóng cũng cho phép Tần Tang mang theo người nhà của cô.

Vì vậy, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn đã chọn dành cả ngày để đi cùng Hạ Huỳnh.

Vốn dĩ suy nghĩ của Tần Tang là cô và Yến Cẩm Ngôn sẽ tách nhau ra để làm việc của mình.

Để Yến Cẩm Ngôn và Yến Từ cùng nhau đi dự tiệc của công ty, cô có thể đi một mình.

Cuối cùng, Yến Cẩm Ngôn lại từ chối đề nghị của cô, nói rằng anh là chồng của Tần Tang và anh có quyền lựa chọn, Tần Tang cũng đã hỏi ý kiến của Hạ Huỳnh về việc đi cùng Yến Cẩm Ngôn.

Vì vậy, ngay chiều hôm sau, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn lái xe đến biệt thự suối nước nóng ở núi Ôn Tuyền gặp đám người Hạ Huỳnh.

——

Mùa thu năm nay đến trước thời hạn, trên đường lên núi vô cùng yên tĩnh, có chút lạnh lẽo.

Biệt thự suối nước nóng nằm ở lưng chừng sườn núi, khi Tần Tang và những người khác đến nơi thì Hạ Huỳnh và Trần Tú đã đến trước một bước.

May mắn thay, buổi sáng Hạ Huỳnh gửi tin nhắn WeChat cho Tần Tang, bảo cô mang áo khoác đến, nếu không nhiệt độ trên núi sẽ khiến cô lạnh sống lưng.

Ban đầu Tần Tang còn tưởng rằng Hạ Huỳnh chọn đi suối nước nóng không phải là lựa chọn sáng suốt lắm, dù sao cũng bây giờ là mùa thu, cũng không phải thời gian thích hợp để đi suối nước nóng.

Bây giờ cô lại cảm thấy quyết định của Hạ Huỳnh là chính xác!

Trên đỉnh núi suối nước nóng được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, chỉ nhìn từ xa thôi cũng khiến người ta rùng mình và lạnh buốt.

“Lấy thẻ phòng chưa? Chúng ta đi cất hành lý trước.” Hạ Huỳnh nắm tay Tần Tang đi vào thang máy.

Trần Tú giúp Yến Cẩm Ngôn mang hành lý, hai người đàn ông to lớn đi theo phía sau hai cô gái.

Hạ Huỳnh nói cô ấy không mời nhiều người, những người đến đây Tần Tang đều quen hết.

Vài người nọ lần lượt là Tô Diệp, Tô Mẫn và Lục Tranh.

Tần Tang hiểu được suy nghĩ của Hạ Huỳnh, lúc trước họ là bạn thân nhất, sau này đường ai nấy đi, cho đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội tụ họp với nhau.

Là Hạ Huỳnh tự mình làm chủ, cô ấy tập hợp mọi người lại với nhau.

Các phòng lớn được bố trí trên cùng một tầng của khách sạn, Hạ Huỳnh và Trần Tú ở chung một phòng, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn ở phòng bên cạnh, Tô Diệp ở cùng Tô Mẫn, người còn lại là Lục Tranh.

Hạ Huỳnh là người trả tiền phòng.

Sau khi vào phòng, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn dọn dẹp lại phòng, cầm bao lì xì đỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Hạ Huỳnh.

Vì Hạ Huỳnh mời khách, mà với tư cách là khách, Tần Tang cảm thấy cô cũng nên tặng quà một chút.

Nhưng khi Tần Tang đi tìm Hạ Huỳnh thì Lục Tranh cũng vừa đến.

Tần Tang sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, bọn họ cửu biệt trùng phùng* khiến cô khiếp sợ không thôi.

(Cửu Biệt Trùng Phùng*: xa cách lâu ngày mới được gặp lại.)

Bởi vì Lục Tranh đã thay đổi rất nhiều, cậu bé trong trí nhớ của cô giờ đã cao tới 1m8 – 1m9 rồi, không kém mấy so với Yến Cẩm Ngôn.

Lục Tranh mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng bên ngoài cùng với một chiếc áo len đen bên trong, khóa kéo của áo khoác không cài lại, lộ ra vòng eo hẹp và đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu.

Ánh mắt cậu và Tần Tang chạm nhau, sau một lúc mới bớt đi sự xa lạ, khóe miệng nở nụ cười: “Chị Tang, đã lâu không gặp.”

Lúc này, người đàn ông trước mặt và Lục Tranh trong trí nhớ của Tần Tang đã hoàn toàn trùng khớp.

Tần Tang sửng sốt, nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, thật sự là nam mười tám tuổi thì thay đổi.”

Kể từ khi Tần Tang tốt nghiệp rời khỏi thị trấn Lâm Xuyên, ba năm trung học cậu chưa bao giờ gặp lại cô.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, tình cảm cứ thế phai nhạt dần.

Tần Tang không chủ động hỏi thăm Lục Tranh, bởi vì đối với cô, Lục Tranh là bạn chơi cùng thời thơ ấu của cô, là em trai cô cùng nhau vui đùa những năm tháng tươi đẹp.



Lục Tranh cũng không chủ động liên lạc với cô.

Bởi vì khi lớn lên, bản thân luôn có rất nhiều thứ phải bận rộn, làm sao có thể quan tâm tiếp xúc với những người mình đã không còn liên lạc từ lâu chứ?

“Đêm nay chúng ta không say không về, nói chuyện quá khứ đi.” Hạ Huỳnh không biết từ đâu tới, cô ấy rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Tần Tang.

Lục Tranh hừ một tiếng, hỏi Hạ Huỳnh thẻ phòng rồi trở về phòng mình cất hành lý.

Sau khi cậu đi, Hạ Huỳnh nói với Tần Tang, rằng cô ấy chỉ mới liên lạc với Lục Tranh vào tháng trước.

Lúc đó, Trần Tú và nhóm xây dựng của anh ấy có việc ở Liễu Thành, Hạ Huỳnh cũng đến chơi vài ngày trong kỳ nghỉ, cô ấy đến nấu ăn cho Trần Tú và những người khác trên công trường.

Sau đó cô ấy gặp lại Lục Tranh.

“Tranh Tử bây giờ quá giỏi. Thằng nhóc này bắt đầu từ con số không với mấy người bạn, thành lập một công ty bất động sản rồi tự học thiết kế kiến ​​trúc. Hiện giờ đang rất nổi tiếng trong giới kiến ​​trúc.”

Những điều này đều là Trần Tú nói với Hạ Huỳnh, nhưng đều chỉ là tin tức từ một phía, Hạ Huỳnh cũng không nghe ngóng hay tìm hiểu thêm.

Sở dĩ cô ấy gọi Lục Tranh tới là bởi vì cô ấy nhớ về quá khứ, cũng nhớ tới Tranh Tử ở Trấn Lâm Xuyên.

Muốn có một buổi tụ họp lại với nhau.

Khi mời Lục Tranh, Hạ Huỳnh chỉ có tâm lý muốn thử xem sao.

Suy cho cùng, sau bao nhiêu năm xa cách, phần lớn đều trở nên xa lạ.

Không ngờ, Lục Tranh lại đồng ý.

Tần Tang cười cười, nói rất có lý, “Lục công tử càng ngày càng đẹp trai, hiện tại không giống ngày xưa nữa rồi.”

“Lục Tranh… Không còn là cậu bé yếu ớt bị bắt nạt nữa.”

Kết quả, giọng nói của Tần Tang vừa thốt ra, cửa phòng bên cạnh mở, Yến Cẩm Ngôn đang đi đến.

Người đàn ông đột nhiên hỏi: “Em đang nói về ai vậy?”

Hạ Huỳnh đang ôm Tần Tang cười đứng ở một chỗ bỗng hét lên một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Tần Tang đến bên cạnh Yến Cẩm Ngôn đối diện: “Đưa người về hung hăng dạy dỗ một trận đi!”

“Xấu hổ quá!”

Tần Tang: “…”

Kết quả, Yến Cẩm Ngôn thực sự “ăn sạch” Tần Tang.



Trước khi ăn tối, Hạ Huỳnh gõ cửa phòng Tần Tang, bảo cô cùng nhau đi suối nước nóng.

Trần Tú và những người khác đã đi sau núi để trượt tuyết, một lát nữa họ sẽ quay lại.

Hạ Huỳnh nghĩ, cô và Tần Tang đi ngâm mình một lát, đợi đám người Trần Tú về rồi mới ăn cơm.

Tần Tang đồng ý, bỏ mặc Yến Cẩm Ngôn trong phòng rồi đi theo Hạ Huỳnh đến suối nước nóng.

Suối nước nóng trong biệt thự được chia thành nhiều khu, có suối nước nóng cho nam và nữ, suối nước nóng lớn để tắm cùng nhau.

Hạ Huỳnh và Tần Tang đi đến chỗ đặc biệt dành cho nữ.

Cô chọn một bể trống, ngâm mình hơn nửa giờ.

Cô không muốn đứng dậy cho đến khi đầu choáng váng thì mới từ bỏ, quay trở lại phòng.

Bởi vì Yến Cẩm Ngôn còn đang ngủ, Tần Tang trực tiếp đi vào phòng của Hạ Huỳnh và Trần Tú.

Nói chuyện phiếm một hồi rồi giở trò chăn gối.

Tần Tang cũng ôm gối từ trong phòng ra để chiến đấu, Hạ Huỳnh chơi đến điên rồi.

Cho đến khi Yến Cẩm Ngôn tỉnh dậy không thấy Tần Tang ở đâu lập tức chạy tới chỗ Hạ Huỳnh gõ cửa.

Tần Tang thở hổn hển vén mớ tóc đang dính trong miệng, nói với Hạ Huỳnh: “Đình chiến, tớ ra mở cửa.”

Cô nói xong, quay người ra cửa.

Khi cánh cửa được kéo ra, Tần Tang vui vẻ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Yến Cẩm Ngôn, trong lòng vừa định nói chuyện với anh.

Một chiếc gối đập vào phía sau lưng cô.

Tần Tang không nhìn thấy, chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió thổi qua.

Ngay sau đó, Yến Cẩm Ngôn, người đang nhìn cô, đột nhiên ngước mắt lên.

Người đàn ông nắm lấy cái gối vừa ném về phía Tần Tang, lạnh lùng nhìn người đầu xỏ – Hạ Huỳnh rụt tay lại.

“Tôi sai rồi!” Hạ Huỳnh giơ tay lên, thừa nhận sai lầm trong giây lát, vội thuyết phục.

Không còn biện pháp khác, Yến Cẩm Ngôn nhìn cô ấy như thể anh sắp ăn thịt cô nàng vậy.

Điều quan trọng là cô ấy vi phạm, Tần Tang đã đình chiến ở trước cửa rồi.

Khi Tần Tang phản ứng lại, ánh mắt của Yến Cẩm Ngôn đã trở lại bình thường.

Anh cũng nhận ra biểu cảm trong mắt mình có chút quá mức, dù sao Hạ Huỳnh cũng là bạn thân của Tần Tang.

“Xin lỗi, phản xạ có điều kiện.” Người đàn ông giải thích ngắn gọn, mặc kệ Hạ Huỳnh có hiểu hay không.

Tần Tang như ở trong sương mù, cô còn không biết hai người bọn họ đang nói gì.



Cô chỉ thấy Hạ Huỳnh đặt tay xuống, mỉm cười và nói lại với Yến Cẩm Ngôn, “Hiểu, hiểu.”

—–

Sau bữa tối, Tần Tang và Hạ Huỳnh tới biệt thự đi dạo.

Trước khi đi, cô giao Yến Cẩm Ngôn cho Lục Tranh, Tô Diệp và Tô Mẫn, yêu cầu họ tắm trước khi nghỉ ngơi.

Yến Cẩm Ngôn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, anh nhìn Tần Tang và Hạ Huỳnh đi mất.

Thật ra, anh không quen biết với Tô Diệp, Lục Tranh và Tô Mẫn.

Tần Tang là người duy nhất Yến Cẩm Ngôn quen biết.

Anh cũng biết rằng Tần Tang cũng cần thời gian ở chung, ôn lại chuyện xưa với bạn thân mình.

Hai người có rất ít cơ hội để gặp nhau trong một năm.

Vì vậy, cuối cùng anh không nói gì, lựa chọn để Tần Tang đi cùng Hạ Huỳnh, anh ở với Tô Diệp và những người không quen biết.

Nửa giờ sau bữa ăn, Tô Mẫn đấm đấm lưng vài cái rồi hét to rủ mọi người đi tắm.

Yến Cẩm Ngôn muốn từ chối trở về phòng đợi Tần Tang.

Kết quả, Tô Diệp ngăn lại, “Không phải Tang Tang đã nói anh đi cùng chúng tôi sao?”

Yến Cẩm Ngôn nhíu mày, rõ ràng là cách xưng hô của Tô Diệp với Tần Tang khiến anh cảm thấy không hài lòng.

“Không, cô ấy sẽ về sớm thôi. Tôi về phòng đợi cô ấy.” Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh và lạnh lùng.

Tô Diệp nói: “Chúng ta cùng nhau đi đi? Tôi muốn nói với anh một chuyện.”

Yến Cẩm Ngôn nhìn anh ta một cách nghi ngờ một lúc rồi cũng gật đầu.

Sau đó anh và Tô Diệp lựa chọn tắm riêng, họ được chia nhau ra, Lục Tranh đi cùng Tô Mẫn.

Sau khi ở một mình, Yến Cẩm Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì, anh nói đi.”

Tô Diệp mỉm cười, sao anh ta có thể không nhìn ra sự bất mãn của Yến Cẩm Ngôn đối với mình chứ?

Anh ta duỗi cánh tay đặt trên mép bể tắm, khẽ thở dài nói: “Khó nói quá.”

Yến Cẩm Ngôn nhìn anh ta chằm chằm, im lặng.

Tô Diệp chỉ biết căng da đầu nói tiếp: “Anh còn nhớ bữa tiệc chia tay tốt nghiệp cấp ba của tôi không?”

“Nhớ rõ.”

“Khi đó, lối đi của phòng vệ sinh KTV… tôi nhìn thấy anh.” Người đàn ông chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh: “Có lẽ anh cũng đã nhìn thấy tôi và Tần Tang.”

Yến Cẩm Ngôn im lặng, sắc mặt tối sầm lại.

Đương nhiên anh nhớ đêm đó, Tần Tang đã đích thân nói rằng cô thích Tô Diệp.

Nghĩ đến đó, hai tay của Yến Cẩm Ngôn ẩn trong nước nắm chặt thành nắm đấm.

Anh liếc mắt nhìn Tô Diệp, giọng điệu lạnh lùng, “Anh muốn nói cái gì?”

Muốn nhắc nhở anh rằng Tô Diệp là mối tình đầu của Tần Tang sao?

“Ha ha.” Tô Diệp cười lớn: “Đừng nóng, tôi chỉ muốn giải thích cho anh thôi.”

“Tối hôm đó là hiểu lầm thôi.”

“Người Tang Tang thích duy nhất chỉ có anh, từ đầu đến cuối đều là anh.”

“Tôi dùng rượu giả điên ép cô ấy nói thích tôi.” Tô Diệp nói, đôi mắt hơi lim dim, nhưng môi vẫn cong lên: “Giờ nghĩ lại, lúc đó tôi con mẹ nó thật ngây thơ ấu trĩ.”

Lúc này Yến Cẩm Ngôn mới nới lỏng nắm đấm của mình, cơ bắp căng thẳng của anh cũng thả lỏng.

Sau một hồi im lặng, anh hỏi Tô Diệp: “Tại sao phải giải thích với tôi?”

Tô Diệp mỉm cười, “Bởi vì anh và Tang Tang là vợ chồng, tôi không muốn cô gái của tôi vì tôi mà bị hiểu lầm?”

“Cô ấy rất yêu anh, tôi hy vọng anh biết chuyện này.”

Đôi mắt Yến Cẩm Ngôn tối sầm lại, nhìn khuôn mặt của người đàn ông, ngước mắt lên.

Giọng nói không nhanh không chậm, rất lạnh lùng, “Không cần thiết.”

Thực ra, anh đã không quan tâm đến điều đó từ rất lâu rồi. Bất kể là khuyết điểm gì của Tần Tang, anh đều yêu cô, rất yêu cô. Không cần người ngoài như Tô Diệp nhắc anh.

Ngay cả khi Tần Tang thực sự từng thích Tô Diệp, Yến Cẩm Ngôn cũng không quan tâm.

Trước khi Yến Cẩm Ngôn đi, Tô Diệp nói thêm, “Tôi nghe Hạ Huỳnh nói rằng khi anh rời đi mà không nói lời từ biệt, anh đã luôn là một nút thắt trong trái tim của Tang Tang.”

“Nếu anh thật sự yêu cô ấy, chỉ cần giải thích cô ấy một chút là được?”

Yến Cẩm Ngôn dừng một chút nhưng không quay đầu mà chỉ bỏ lại một câu, “Cô ấy là cô gái của tôi.”

 

------oOo------