===========================================
"——Ta sẽ không tha thứ cho ngươi...!"
Nikaido Mari đang dần mất đi bình tĩnh, và cô đang tiến về phía trước với sát ý lộ rõ.
Nơi đây là bên trong một nhà thờ xuống cấp đổ nát nằm ở vùng ngoại ô, khi cuộc chiến với các thợ săn phù thủy diễn ra, cô nhận ra rằng gã linh mục này đang lừa dối mình.
Đứng dưới cửa kính thánh đường một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ vô tư lự đang cầm một cuốn sách.
Vu Thuật Sư Haunted. Lãnh đạo của Ảo Mộng GiáoValhalla.Không chỉ là một Vu Thuật Sư, hắn còn là một Giả Kim Thuật Sư và Triệu Hồi Sư. Một cựu linh mục nhà thờ, và là một pháp sư được đánh giá mức độ nguy hiểm Hạng S.
"Không thể tha thứ gì hả? Mari-san?"
Nhìn thấy nụ cười kỳ quái của hắn, lông tóc Mari xù lên vì giận dữ.
Ma lực tràn ra từ cơ thể Mari khiến những đế nến và những dãy ghế xung quanh rung lên.
"Ngươi đã không giữ lời... ngươi nói dối ta về việc không liên lụy đến thường dân, đó là một trong những điều kiện để có được sự hợp tác của ta mà."
Haunted đóng quyển sách của mình lại và bắt đầu đi về phía Mari, hai tay bắt chéo ra sau.
Bằng những bước đi kỳ quái, lạnh lẽo tựa ma quỷ, hắn tiến đến gần cô.
"Tôi không nói dối. Trong cái thế giới này, không có ai là người vô tội ngoài cuộc cả."
Haunted mỉm cười rạng rỡ, thốt lên cái lý thuyết nực cười của hắn.
"Ngoài ra, sẽ thật chán nếu không có đám đông khán giả phải không? Cái đó là Triệu hồi Anh Hùng đó? Triệu hồi một con người vĩ đại đó? Tôi đã mời một vị khách từ tận vương quốc của Hades[note499], nếu khán giả chỉ có Ban Thanh trừng thì nhạt nhẽo lắm. Theo như tôi nghĩ, lẽ ra tôi nên được khen ngợi mới phải? Một thứ nghe ngọt ngào như vậy sẽ không thể quên nhanh được đâu."
Thân thể Haunted run lên vì vui sướng.
Trong khi cơ thể đang co giật, miệng mồm tỏa ra khí nóng, hắn nhớ lại cái lúc mà Anh HùngEinherjar khủng bố thành phố và những tiếng la hét của người dân.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Haunted.
"...Tôi không thể không nhớ tới chuyện đó được. Thật tràn trề cảm xúc. Thật nhân văn. Cô cũng nên thấy rằng ánh sáng lóe lên trong mắt họ trước khi chết thật là tuyệt diệu, đám đông thật vui vẻ và thời khắc tuyệt vời của cái chết! Dù gì thì——"[note500]
Haunted khóc thét như đang nhập thần; vẻ ngoài của hắn có gọi là của một gã điên cũng đáng.
Đôi mắt Mari nhuộm màu máu, ma lực của cô bùng nổ. Những chiếc chân nến và những chiếc ghế liền lơ lửng, ánh sáng kỳ ảo chạy dọc các bức tường.
"Tôi là tôi muốn trông thấy ánh nhìn đó của cô! Aah, Tôi đã thấy được thứ thật tuyệt! Vẻ biểu lộ đó hợp với cô lắm!"
Đứng trước mặt gã đàn ông vặn vẹo đó, Mari nhắm mắt và đưa ra quyết định.
Cô tin rằng tên này vốn dĩ đã là một sai lầm rồi.
Hắn ta không nên sống thêm nữa. Mọi thứ về hắn đều xấu xa.
Cô đi đến một kết luận duy nhất.
Tận diệt. Cho hắn nếm tuyệt chiêu để không còn một mẩu tế bào nào của hắn sót lại.
"——Đừng có x** l** với ta!"[note501]
Bất thình lình, một ma phương[note502] xuất hiện kề bên Mari.
Màu sắc ma pháp của Mari thật khó để diễn tả, nếu ta phải nói về nó, thì nó giống như có bảy màu sắc đang tuôn chảy cùng lúc.
Như thể cực quang trên bầu trời phương bắc vậy.
Với hình ảnh của vụ thảm sát vương lại trong mắt, cô chuẩn bị thuật thức bên trong đầu, ma thuật tuôn trào từ trong cơ thể cô.
Ngay lúc đó,
Mari bắn ra một cột sáng dày khoảng hai mét tấn công Haunted.
Cột ánh sáng như thể mặt trời xuyên thủng trời mây đó nuốt chửng Haunted.
Nhà thờ bị nhấn chìm trong cột sáng ấy, và nó bắn thẳng lên trời.
Mari chống tay lên đầu gối và thở khó nhọc.
"...mẹ kiếp."
Sau khi tận mắt xác nhận rằng đòn tấn công của mình đã thất bại, cô chửi rủa.
Nhà thờ bị phá hủy một phần và bụi bay mịt mù, nhưng đang đứng dưới ánh trăng chính là Haunted, hắn trông hoàn toàn khỏe khoắn.
Trong khi đang khai triển một kết giới màu đen xung quanh cơ thể, miệng của Haunted vặn vẹo như thể hắn đang nghiến răng.
"——Tuyệt vọng."
Hắn thốt ra tên của thuật thức. Ngay sau đó, một phần của bóng tối đổi dạng thành những cái gai xổ thẳng vào Mari từ phía dưới chân cô, quấn và siết lấy cô.
"『Khu Vườn Tuyệt VọngKhu Vườn Belladone』"[note503]
Một ma thuật triệu hồi dựa trên khế ước. Một toán các sinh thể ma thuật có hình dạng gai đầm lầy tuân theo ý chí chủ nhân của chúng và bắt lấy con mồi. Nếu chỉ có duy nhất một 『Khu Vườn Tuyệt VọngKhu Vườn Belladone』 thì cũng không nguy hiểm lắm, nhưng tập hợp cả đám thì lại là một mối đe dọa. Muốn triệu hồi được một đám sinh thể ma thuật như vậy thì cần phải có một phù thủy khác thường sở hữu một lượng thật lớn ma lực.
"Cô không nên sử dụng ma thuật công kích ở một nơi thế này. Cô là một người nắm giữ ma thuật 『Pháp Sư Cổ ĐạiThuộc Tính Cổ Đại』 giống như tôi. Cô nên biết rằng sử dụng ma thuật như vậy có thể dẫn đến sự hủy diệt của thành phố này."
Haunted vừa đặt tay lên bộ quần áo linh mục của mình vừa giảng giải cho cô.
"Không cần gọi tên ma thuật cũng không cần niệm chú, mà lại có thể giải phóng năng lực hủy hoại như vậy. Quả không hổ danh Phù Thủy Cực Quang."
"............"
"Cô bốc đồng lắm, tuy tôi nghĩ đó là một trong những nét đáng yêu của cô, nhưng như vậy có được không? Cái đó, là tấn công tôi đó. Đó là hành động phản bội toàn thể Ảo Mộng GiáoValhalla. Gia đình của cô đang được bảo vệ ở đó đó... lũ trẻ có thể sẽ không được lành lặn mà thoát ra đấy?"
Không cam lòng với quyết định của Haunted, Mari nghiến răng và gồng sức kiềm nén sức mạnh của mình lại.
"Tôi thích một Mari-san thành thật. Đôi khi lại mất kiểm soát, thật đáng yêu."
"...ngh."
"Thôi quên vụ tấn công lúc nãy và cùng về tổng đàn nào."
Đắm mình trong thứ ánh sáng chiếu xuyên qua cửa kính thánh đường, Haunted giang rộng vòng tay với Mari.
Những chiếc gai đang giữ chặt Mari liền hóa ra tro, sau khi được tự do, cô khụy xuống và đẩy đôi tay của Haunted ra.
Nhưng, những ngón tay của Haunted nhè nhẹ run rẩy.
"...thứ lỗi cho tôi, hình như chúng ta có khách."
Hắn bất thình lình nói vậy, trong lúc Mari đang không hiểu đó là gì thì bất ngờ cánh cửa sau lưng cô bật mạnh ra.
"Ban Thanh trừng Dị giáo đây! Đặt tay của các người ra sau đầu!"
Cô quay lại nhìn hai Thanh tra Dị giáo ấy, một nam một nữ đang cầm súng trường.
Không, sau khi nhìn kỹ hơn thì thấy đồng phục của họ hơi khác biệt. Hai người này đến từ tiểu đội tập sự của Học viện Phòng chống Ma thuật.
Mari cảm thấy sẽ có chiến. Haunted sẽ không để xổng hai người này.
"——Chạy đi!"
Cô cố gắng nhỏm dậy khỏi sàn, nhưng những cái gai vướng vào chân khiến cô ngã ngay tại chỗ.
Ngay sau đó. Sự tuyệt vọng dâng lên.
...*roạt roạt*[note504]——
Mọi thứ trong nhà thờ, từ sàn, các bức tường cho tới trần bất thình lình bị nhuộm đen như thể đang hóa lỏng. Gai góc đồng loạt phóng ra. Những cái gai không chút chần chừ tấn công các học viên.
"Uwaa, cái gì——Guohh!"
Người con trai bị gai quấn lấy và không thể nhìn thấy da thịt cậu ta nữa.
"Khôngg...đây là cái gì..."
Cô gái bị cảnh tượng ấy làm hoảng sợ. Cảnh tượng biến ảo trước mắt khiến cô lùi bước.
Tuy nhiên, chưa kịp lùi đến bước thứ ba thì một cái bóng đã tóm lấy chân cô gái.
"Kyaaaaaaa!!"
Chân bị mắc kẹt, cô ngã nhào và bị cái đầm lầy bên dưới nuốt chửng.
"Cư-cứu tôi—— Nó đau...? Không, có cái gì đó đâm vào! ——Đau quá, đau quá, đau quá!! Cứu tôi! Đau, đau, đau quá——nnn——"
Những tiếng la hét xé lòng của cô gái bị chặn lại khi cô bị cái đầm lầy đó nuốt chửng hoàn toàn.
Mari cởi trói chân mình và chạy đến chỗ người con trai bị giam cầm.
Người con trai đã bị những cái gai siết chặt biến thành đống thịt vụn, để khiến cậu phải chịu đau đớn, chúng chỉ từ từ siết cậu.
"Đừng cử động! Nếu cậu không cử động thì ma thuật này sẽ không có tác dụng!"
"Cư-cứu tôi... đưa... tôi..."
"Tôi sẽ giúp cậu! Đừng cử động, vậy tôi mới có thể giúp được cậu!"
Mari cố gắng xử lý đám gai, tuy nhiên mỗi một cái trong số chúng lại là một cá thể riêng biệt. Ma thuật của cô vô dụng bởi vì cô cố gắng giải trừ toàn bộ chúng một lượt.
"Khỉ thật...! Cái thứ... cái thứ như thế này!"
Nếu cô lỡ tay kết xuất ma thuật lên chàng trai này, cơ thể cậu ta sẽ vỡ ra vì đối kháng.
Một ma thuật được tính toán để giải trừ sinh thể ma thuật, khi đem sử dụng lên con người thì họ không thể chịu nổi nó.
Cô tuyệt vọng kéo đám gai ra từng cái một.
"Vô dụng thôi, thực vật của khu vườn này sẽ sinh sôi vô tận cho đến khi ma lực của chúng cạn kiệt. Kể cả khi tôi chết đi."
Haunted lạnh lùng nói vậy, hắn ta mỉm cười trong khi ngồi lên trên bệ thờ. Những cái gai đã đâm xuyên qua da thịt và chạm đến xương.
Dù vậy, Mari vẫn cố gắng giải thoát chàng trai. Haunted lắc đầu thở dài.
"Ma thuật của cô... thứ lỗi cho tôi nhưng tôi nghĩ đó chỉ là một ước mơ viễn vông. Nói cho chính xác thì Ban Thanh trừng vẫn chưa thừa nhận ma thuật của cô đâu."
"Khốn nạn! Khốn nạn, mẹ kiếp...!"
"『"Sử dụng ma thuật để khiến người khác hạnh phúc"』... phải vậy không? Xin lỗi, nhưng đó là chuyện không thể nào."
"Aa....aaaahh."
"Với những thứ như vậy thì ma thuật chẳng có ích gì."
Ngay sau khi Haunted nói vậy, chàng trai bị xé nát trước mặt Mari.
Nội tạng và máu bắn tung tóe, văng lên người Mari. Cô sững sờ và đứng ngây ra đó.
Nhìn thấy máu của cậu ta loang trên tay mình, một giọt nước mắt tuôn ra từ trong đôi mắt Mari.
Thấy thất vọng, Mari quỳ sụp xuống.
Ngay lúc đó, cánh cửa nhà thờ mở ra. Một đợt tấn công mới ập vào.
Và những họng súng chỉ chĩa thẳng vào một người.
"Các 『Thợ Săn Phù ThủyDullahan』của Ban Thanh trừng, đã bắt quả tang tên sát nhân."
"............"
"Ngoài ra, ngưoi không có quyền gì và cũng không được gọi luật sư. Từ giờ trở đi, quyền con người của ngươi bị thu hồi."
Mari quay nhìn bệ thờ.
Haunted không còn ở đó nữa.
Mari không còn bất kỳ ý định hay ý chí kháng cự nào.
Với họng súng chĩa thẳng vào đầu, cô bị còng tay và bị bắt đứng lên.
Kết thúc rồi. Giờ cô có lẽ sẽ bị Ban Thanh trừng cầm tù trong ngục tối sâu nhất.
Khi nghĩ đến đó, cô cảm thấy có thứ gì đó ở trong chiếc ví nằm trong túi áo mình.
Không phải nhiệt lượng thông thường, mà là gì đó dựa vào ma thuật.
"——Cái này là..."
Trong lúc đang bị còng tay, Mari thất kinh.
——Chết rồi!
Cô liền đặt một kết giới trong đầu mình, nhưng đã quá trễ.
Trong đầu cô, có âm thanh như thể thứ gì đó bị cắt đứt và Mari gục ngã tại chỗ.
"Này tên kia! Đang làm gì thế! Chuyện gì vậy?"
Trong lúc nhận thức đang nhạt nhòa đi, cô nghe thấy giọng nói của các Thanh tra và tiếng ồn bình bịch.
Mari, nhận ra rằng trí nhớ của cô đang mất đi, lặng lẽ bất tỉnh.