Phần 1Một tuần sau.Takeru nằm trên giường thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ là một chiều đẹp.Sau khi Mari bị Ban Thanh Trừng đưa đi, Takeru được khiêng đi bằng cán đến chỗ Bác SỹSeelie. Cậu được Hayato và các thành viên Tiểu Đội Trẻ Trâu đưa vào khoa chăm sóc đặc biệt.Mặc dù Bác SỹSeelie đã bảo rằng mất máu như thế thì chẳng còn cơ may nào, nhưng các vết thương đã khép miệng lại khi cậu được đưa đi.Cậu đã nghĩ rằng Lapis đã chữa thương vào lúc đó, nhưng có vẻ chuyện lại khác hẳn.Sau khi Takeru ngã xuống, hình như Mari đã chăm sóc các vết thương của cậu bằng ma thuật.Chắc là Ouka đã ngăn các Thanh Tra bắt cô ấy cho đến khi cô kết thúc việc trị liệu Takeru, khi họ nói lời từ biệt, các Thanh Tra đã chĩa súng vào Mari mà....Mari sau đó bị giam lại tại nơi sâu thẳm nhất của khu vực cách ly.Cậu không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.“Chủ thể.”Cậu bất ngờ dời ánh mắt khỏi cửa sổ, Lapis ngồi trên ghế tròn bóc vỏ một quả táo.“Táo.”Lapis đưa cái nĩa lên miệng cậu rồi nói “Nn”.“...cái này là táo?”“Đây không phải là táo sao?”“Chẳng còn gì ngoài cái ruột mà?”“Nhưng nó là táo.”Takeru nhìn vào đôi mắt cô, bởi vì Lapis với vẻ vô cảm đang chìa ra cái ruột táo, cậu chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc nói "Aan" và ăn nó.“Nó ngon không?”“...ừ.”“...? Ngon không?”“Nè, sao em lại ra vẻ ‘eh nói dối’ vậy? Tại sao em lặp lại câu hỏi với sắc thái như vậy hả?”“Ra vậy, nó ngon. Vậy là tốt rồi.”Lapis tự mình quyết định, và bắt đầu lột vỏ quả táo khác.Và chắc chỉ còn mỗi cái ruột táo sót lại thôi, mặc dù nghĩ như vậy, cậu vẫn nâng hàm lên xuống và nhai cái ruột táo với vẻ không thoải mái.Làm sao đó mà cậu cảm thấy trong ngực mình như thể có cái lỗ.Cậu đã thực sự cứu được Mari?Mặc dù cậu đã quyết định gánh lấy một nửa tội lỗi của cô, cậu không thể làm chuyện thế này.Cuối cùng, Mari bị đưa vào ngục tối. Chứng cứ về cáo buộc sai phạm được Ouka thu thập đã làm giảm nhẹ đi các cáo buộc với Mari, nhưng không hủy bỏ được tất cả.Có nghĩa rằng, Mari sẽ không còn được tự do nữa.Cậu thở dài như thể cảm thấy đã thất bại, ngay khi cảm giác buồn khổ mạnh lên, có ai đó gõ cửa phòng bệnh.Dù cậu không trả lời, nhưng cửa phòng vẫn lớn tiếng mở ra.“Kusanagi, tớ vào đây.”“Chẳng phải cậu đã vào rồi sao?”Ouka lờ đi trò sửa lưng và ngay lập tức đóng cửa cái rầm."Sao vậy? Có chuyện khẩn cấp cần làm hay gì đó hả?"Chắc là như thế khi Ouka cứ ngó nghiêng phòng bệnh một cách từ tốn.“Saionji và Suginami vẫn chưa đến à?”“Họ sẽ trễ một chút, tớ có nhờ họ mua anpan và sữa.”“...Ra vậy. Đáng ghen tị đấy.”Trái ngược với lời nói đó, cô không có vẻ gì là ghen tị cả.Ouka đến bên cạnh giường Takeru và ngồi lên một cái ghế.“Vậy thì, có chuyện tớ cần báo cho cậu.”Nhìn Takeru một cách nhu mì, cô nói.“...về chuyện Mari, có tiến triển gì không?”Takeru nghiêng người sang và hỏi Ouka.Ouka nhắm mắt khoanh tay, và vẻ mặt cô càng thêm nhu mì.“...thì là về chuyện đó mà.”Thấy phản ứng đó của Ouka, Takeru cảm thấy cực kỳ lo lắng.Không thể nào, chẳng lẽ cô ấy sẽ bị giữ trong tình trạng bất động vĩnh viễn——“Thật không may…”Với đôi mắt nhắm nghiền, Ouka cay đắng lẩm bẩm.“Quả là không may…!!”Một giọng nói nghe có vẻ quen thuộc.Cửa phòng bệnh bị đẩy vào và cậu thấy có người ngó vào... bất ngờ thay, gương mặt Mari xuất hiện."............"Takeru không hiểu được tình hình, chỉ biết sững sờ.Ouka nhìn Mari với đôi mắt nhắm hờ và chậc lưỡi.“Với tôi mà nói, đây là kết quả xui xẻo.”"Tôi thật ngu khi nghĩ rằng lúc ở đấu trường cô trông cũng chơi được... nhưng cô chỉ là một đứa phiền toái như mọi khi!"“Nhờ ơn ai mà cô mới được ở đây hả?”“Chẳng phải cô đóng cửa khi tôi định bước vào phòng còn gì? Vì thế mà trán tôi đập vào cửa này! Nhìn đi! Sưng này!”"Đi mà đổ lỗi cho sự vụng về của cô. Tôi chỉ cố làm cho Kusanagi thấy vui vì ngạc nhiên.""Cô làm tôi bị thương bằng cái ngạc nhiên của cô. Thôi sao cũng được!""Tôi không làm chuyện này vì cô. Tôi làm vì Kusanagi. Tôi không thừa nhận cô."“C...cô…!!”Mari đỏ mặt tức giận và cố túm lấy Ouka.Thấy hai người bắt đầu giằng co, Takeru lòng đầy nghi hoặc.“Mari...cậu...làm thế nào?”Nghe hỏi vậy, Mari chớp chớp mắt mấy cái rồi ngượng ngùng dời mắt khỏi cậu.“...nhỏ này phàn nàn với Chủ tịch, và làm sao đó tôi đã được cho ra.”“Cho cậu ra… với việc cậu ở đây… nghĩa là đã được phóng thích?”Nghe Takeru hỏi vậy, Ouka hừ mũi.“Thêm vào điều kiện. Miễn là cô ta tham gia vào các thí nghiệm vật liệu kháng ma thuật, giúp đỡ Bác SỹSeelie trong các cuộc thí nghiệm làm thuốc chữa thương tích do ma thuật, thì cô ta có thể sống một cuộc sống bình thường.”“Thí nghiệm… thực sự không sao chứ?”“Miễn cô ta đồng ý thì bọn họ sẵn lòng trang trải chi phí làm Glepinir. Bọn họ quả thực là mấy tên khốn nạn quỷ quyệt.”Ngay khi Ouka nói vậy, Mari nhìn về phía Takeru với vẻ mặt tươi tỉnh.“Ổn thôi mà. Những người ở đội Thợ Săn Phù ThủyDullahan luôn hộ tống tôi suốt các cuộc thí nghiệm, vì thế mà mấy người kia không bắt tôi làm chuyện kỳ quái được đâu. Làm chuột thí nghiệm thì cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng tôi đâu có quyền gì mà chỉ trích cơ chứ. Quan trọng hơn hết, tôi được tự do. Chẳng có lý do gì để không làm thế phải không?”Cô chắp hai tay ra sau lưng, để ngang eo, và thêm vào, “Ngoài ra.”“...Tôi muốn gặp lại cậu.”
Cô định nói thế một cách bình thường thôi, nhưng mặt cô đỏ ửng lên. Ouka ngồi kế bên liền trừng mắt nhìn cô.“...cô ta cũng được quyền đi học. Hệ thống tuyển sinh phù thủy sẽ được chính thức áp dụng. Nhưng cuối cùng, có lẽ họ sẽ không được phép tham gia các hoạt động của tiểu đội tập sự.”“Có lẽ tôi không được tham gia, nhưng tôi không có kế hoạch ngồi chơi xơi nước đâu.”“Không ai hỏi cô gia nhập.”“Tôi không có nói với cô!”“Cô không phải đồng đội của chúng tôi, đừng có đòi vào!”“C-cô nói cái gì!?”Takeru xem hai người họ cãi nhau, và đột nhiên nhìn xuống giường.Nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên gương mặt cậu. Đồng thời, có gì đó nóng hổi trào ra từ đôi mắt.“Ổn rồi… thực sự… tôi vui quá…”Cậu cảm giác như sự cứu rỗi đã lấp lại cái lỗ trong ngực cậu, Takeru đưa ngón tay lau nước mắt.“...cô… cô nên biến ra ngoài đi! Cô làm Kusanagi khóc rồi!”“Takeru chắc là khóc vì cô làm tôi tổn thương——!"“Tại sao cô bị tổn thương lại khiến Kusanagi khóc?”“Đó là… xem đi, là vì mối liên kết giữa tôi với cậu ta sâu đậm hơn cô.”“C-cái gì… làm sao có chuyện đó, chúng tôi, những người đã cùng nhau chiến đấu, sao mà có mối liên kết yếu hơn một đứa phù thủy quéo quắt như cô!”“Ah—— lại một bài phát biểu phân biệt đối xử khác〜... mà ai là phù thủy quéo quắt!”“Cô quéo quắt, hệt như ngực cô vậy.”“Chúng không quéo, chỉ nhỏ thôi!”“Vậy thì nhỏ.”“Chúng không nhỏ!”Trong phòng bệnh với vài người ồn ào; cảnh này khiến Takeru dở khóc dở cười.Vài phút sau, Usagi và Ikaruga đi vào trong khi hai người kia vẫn đang cãi nhau, và chuyện còn trở nên ồn ào hơn nữa.Cậu nhận ra đây là Tiểu Đội Trẻ Trâu thường lệ.Nhưng lần này, Takeru hạnh phúc vì đó chỉ là những điều thường lệ giữa các thành viên.Phần 2Cùng ngày, trong văn phòng Chủ tịch, Kurogane Hayato báo cáo thông tin về Ảo Mộng GiáoValhalla thu thập được từ Nikado Mari.“...không biết là đáng tin tới mức nào.”“Tôi cũng không biết được nhiều, phân tích mẫu Dragoon mới bị phát điên… đã xác nhận chuyện đó.”“Ta không muốn nghĩ thế… nhưng quả là ngay từ đầu đã không còn khả năng nào khác.”“Vâng. Công nghệ của họ khá độc đáo. Các Điệp ViênBanshee cũng bị nhắm đến, vài người đã mất tích.”Sougetsu đưa một tay nhận lấy bản báo cáo từ Hayato, và rồi xoay ghế lại nhìn ra ngoài cửa sổ vào học viện.“Họ cũng không tốt đẹp gì… nhưng giờ lại ngang nhiên hành động. Không biết liệu có phải họ điên rồi không. Nếu có thể ta vẫn muốn duy trì quan hệ đồng minh, nhưng… giờ chúng ta phải dàn xếp quá nhiều thứ.”Sougetsu nheo mắt không bình thường.“Hiệp Hội Giả Kim Thuật——bọn giả kim thuật sĩ, họ đi quá xa rồi.”“Hãy tóm họ vì chuyện đó.”“...đúng thế.”Sau khi ném bản báo cáo lên bàn làm việc, Sougetsu mỉm cười và đưa tay tựa vào má.“——Trước mắt thì cho gọi Suginami-kun. Ta muốn nói chuyện với em ấy về bố mẹ của em ấy.”Nói ra tên của Ikaruga rồi, Sougetsu cười vang như báo hiệu có điềm dữ.