Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 96. Sự lương thiện




Chương 96. Sự lương thiện

Funeya là một thị trấn cảng biển yên bình và đẹp đẽ nằm ở bờ biển phía đông của Hoả Quốc, cửa khẩu quan trọng cho việc giao thương với các quốc gia lân cận nằm trên bờ bên kia của Đại Dương, tiêu biểu là Thuỷ Quốc.

Thị trấn nằm dọc theo đường bờ biển với một bãi cát trắng mịn kéo dài. Các thuyền cùng màu sắc đa dạng neo đậu dọc theo bến cảng, Những con thuyền buồm nhỏ, được chế tạo từ gỗ và tre, nằm yên bên bờ, chờ đợi ngày ra khơi.

Có thể thấy rất nhiều thuyền viên và ngư dân địa phương đang chuẩn bị đồ đạc và lưới để sẵn sàng cho cuộc hành trình trên biển. Cảnh tượng này tạo nên một hình ảnh mộc mạc, nhưng rất gắn bó với đại dương.

Một con đường dài và lớn chạy qua khắp thị trấn, xung quanh nó là những bức tường đá và những căn nhà gỗ truyền thống xen kẽ lẫn nhau, Cùng với vô số người dân địa phương đang tấp nập di chuyển qua lại trên đường, mang lấy một không khí cổ điển cho thị trấn.

Sứ đoàn sau khi tiến vào thì liền được Chủ Quản của nơi đây tiếp đón và nhanh chóng đưa bọn hắn đến bến cảng, nơi có một con thuyền to lớn nằm giữa rất nhiều người bạn nho nhỏ của mình, đang chờ lấy bọn hắn.

Khi nhìn thấy được con thuyền to lớn đó trước mặt, Nhị Công Tử Asuka liền hướng mọi người thông báo.

“ Chúng ta sẽ nghỉ ngơi lấy ba tiếng để chuẩn bị” Xong liền quay sang hai người em của mình cười nói.

“ Các ngươi có thể ở tại chỗ chờ lấy hoặc là thăm quan lấy khu vực lân cận cũng được.” Sau đó hắn lại hướng về phía Chủ Quản của Thị Trấn bàn việc để cho người sắp xếp lấy xe ngựa, đồ đạc lên thuyền lớn.

Hai người em của hắn thì sau khi nghe xong anh của mình dặn dò, liền nhìn lấy một vòng bến cảng, rồi Thất Công Chúa Ami ngay lập tức vui vẻ rủ lấy anh nhỏ của mình cùng với mấy người Sana đi dạo xung quanh.

Đi lấy phía trước là hai người Akehi và Ami đang chạy hết từ quầy hàng ăn này đến quầy hàng ăn khác, thử hết món ngon này đến món ngon khác, chơi quên cả trời đất. Đi theo sau là Ngũ Công Tử Akira cùng với hai người Sana và Inoue.

Cảm nhận lấy sự náo nhiệt khắp xung quanh, Akira nở lấy một nụ cười vui mừng hướng về phía hai người bên cạnh mình nói.

“ Nơi đây thật tuyệt vời a.

Mọi người chăm chỉ làm việc, sống một cuộc đời hạnh phúc.”

Sana ở bên cạnh nghe vậy liền nhìn lấy hắn cười nhẹ một cái rồi lên tiếng.

“ Ngươi quá lí tưởng rồi, nhìn lấy một vòng thì đúng là người dân ở đây đang có một cuộc sống tươi đẹp thật, nhưng mà đó chỉ là dành cho những người có việc làm, hoặc là dành cho mấy kẻ chủ nô mà thôi.

Còn đối với một số người khác muốn sinh tồn thì sẽ rất khó khăn và gian khổ a”

Thấy vẻ mặt mơ màng và nghi ngờ của đối phương, Sana lại nói tiếp.

“ Không tin ngươi thử nhìn sang hướng kia xem.”



Theo hướng của Sana chỉ, Akira thấy được tại một góc nhỏ của bến cảng có lấy hơn chục người đang trong tình cực kỳ tồi tệ tập trung ở đấy, hướng những người qua đường xin tiền, xin thức ăn, xin việc làm.

Thân thể của bọn họ gầy trơ xương, khuôn mặt hốc hác cùng với quần áo vô cùng rách nát. Những thứ này đã đủ để thể hiện ra cuộc sống của bọn họ khổ cực như thế nào.

Thấy được điều như vậy Akira cũng không có suy nghĩ gì thêm mà trầm mặc lại tiến đến xem xét, hai người Sana đành phải đi theo sau hắn.

Và ngay khi gặp một đứa trẻ ăn mặc sang trọng lại gần, đám người đó đều cấp tốc bu lại và muốn xin xỏ.

Nhưng mà chưa bao vây được người ta thì đã bị hai người Sana và Inoue chặn lại, cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên hai đứa trẻ trước mắt này, đám người đó mới dần dần an phận lại.

Nhìn lấy những người khốn khổ trước mặt, trong tâm của Akira nổi lên lấy một lòng thương hại, hắn liền ngay lập tức lấy túi tiền của mình ra và bố thí cho bọn họ.

Rồi khi thấy được những người này, sau khi nhận được tiền từ mình liền tức thì tỏ ra cực kỳ vui sướng và quỳ xuống cảm tạ bản thân thì, trong lòng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Gặp Akira có hành động như vậy, Sana cũng không có lên tiếng ngăn cản, chỉ là lắc đầu nói.

“ Ngươi làm như thế này cũng vô dụng mà thôi.

Chỉ là giúp được nhất thời, không thể cứu giúp được mãi mãi.”

Akira mang lấy gương mặt lo lắng hướng về phía Sana hỏi.

“ Ngươi có biết tại sao bọn họ lại thành ra như vậy không?”

Nghiêm túc nhìn lấy đứa trẻ lương thiện trước mặt này một lúc, Sana bình tĩnh nói.

“ Có lẽ ngươi còn nhỏ, chưa đi xa hoặc là chưa gặp được nhiều việc nên mới không biết.

Những người như vậy có ở khắp mọi nơi trên thế giới này, ngay cả Quốc Đô cũng vậy.

Bọn họ có thể là n·ạn n·hân từ c·hiến t·ranh hoặc xung đột nào đó, hay gặp bất công xã hội. Cũng có thể từ khi sinh ra đã không có thứ gì cả rồi, không có gia đình, không có tiền bạc, không có sức khoẻ.

Không ai cần hay thuê bọn họ làm việc cả, vậy nên chỉ có thể nằm ở một chỗ ăn xin như thế này thôi.”

Nghe lấy những lời của Sana càng khiến cho Akira khó chịu hơn, sau đó liền tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

“ Nhưng mà ta chưa từng thấy những người như thế này ở Quốc Đô bao giờ?”



Nhìn lấy đối phương, Sana thở dài một câu, đứa trẻ này vẫn còn quá nhỏ và ngây thơ mà.

“ Đó là ngươi chưa đến khu ổ chuột ở rìa phía bắc của Đô Thành mà thôi.

Không phải ngươi bảo ta là ngày nào cũng tới con phố kinh doanh ở trung tâm hay sao. Ở đó với lượng lớn hộ vệ đi tuần mọi lúc thì làm sao có những người ăn xin như thế này được.”

Khi được Sana nói cho những điều này, Akira mới cảm thấy rằng lúc trước mình còn quá ngây thơ.

Khi mà mới gặp được tên khốn quý tộc ác ôn đ·ã c·hết ba ngày trước, hắn chỉ đơn giản thấy tên đó là thứ ô uế duy nhất của thành phố mà thôi, nhưng lại không nghĩ đến, hiện thực khác xa hoàn toàn bản thân tưởng tượng.

Lúc này đây, sự lương thiện trong lòng Akira càng làm cho hắn đau khổ hơn rất nhiều, quay sang Sana dùng ánh mắt mang lấy hi vọng lên tiếng hỏi.

“ Ngươi có biết cách nào giúp cho những người này tốt hơn không?”

“ Tại sao phải giúp lũ rác rưởi này cơ chứ?”

Bất thình lình, câu trả lời mà Akira nhận được lại không phải từ Sana, mà là ở phía sau của hắn.

Kinh ngạc quay đầu lại thì hắn thấy được anh trai của mình đang dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn lấy những người khốn khổ phía trước rồi lên tiếng.

“ Những kẻ vô dụng, không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho Quốc Gia này thì cần gì phải cứu giúp.” Xong hắn quay sang em trai của mình, nghiêm túc nói.

“ Akira, hãy vứt ngay đi cái thứ lòng tốt vô nghĩa đó đi, đừng có tốn công tốn sức quan tâm đám người này làm gì”

“ Nhưng mà Oni-sama …”

Gặp đứa em trai thân yêu còn muốn phản đối lại mình, Asuka liền nghiêm nghị lên.

“ Không nhưng gì cả, Akira, nên nhớ ngươi là con trai của Đại Danh Hoả Quốc, là một con người vô cùng cao quý. Sau này phải lo rất nhiều việc, điều hành rất nhiều thứ ở cái đất nước này.

Không có thời gian dư thừa để mà bận tâm đến mấy cái thứ vô bổ như thế, Nghe rõ chưa?”

Bị anh trai của mình mắng một trận, Akira lúc này rất là khẩn trương và sợ sệt, hắn không dám đối mặt với ánh mắt đầy tính xâm lược đó, chỉ có thể ấp úng trả lời lấy.



“ Vâng … Oni-sama”

Thấy em trai của mình đã chịu nghe lời, Asuka đành phải thở dài một hơi, và mang lấy vẻ mặt áy náy hướng về hai người Sana cười nói.

“ Thật ngại quá, cái tính ngây thơ trẻ con của đứa trẻ này đã gây phiền phức cho các ngươi rồi.

Nếu có thể thì ta mong các ngươi dẫn nó đi dạo thêm một chút nữa. Nhớ là đừng có đến gần những thứ như thế này là được”

“ À vâng ạ”X2.

Nghe được câu trả lời từ hai người Sana, Asuka liền cười nhẹ và vỗ nhẹ đầu của em trai mình hai ba cái rồi rời đi, hắn còn một số việc phải lo nữa.

Đang dõi theo hình bóng của Nhị Công Tử rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu của Sana, là giọng của Inoue.

( Sana, ta đột nhiên thấy tên này rất đáng ghét.)

( Ta cũng thế,

Đợi sau đó, khi nào có cơ hội thì chơi khăm hắn vậy.)

Hai người quyết định lấy ý tưởng xấu xa đó xong, Sana liền vỗ lấy vai của Akira và an ủi.

“ Mà đừng có buồn làm gì, chúng ta đi tìm hai người kia rồi ăn uống chút gì đó cho thoải mái.”

Đối phương thì mang lấy ánh mắt mờ mịt, khó khăn hỏi.

“ Ta thực sự sai sao?”

“ Làm gì có chuyện thiện lương là sai trái cơ chứ. Đơn giản chỉ là quan điểm giữa hai người các ngươi khác nhau mà thôi.

Và việc Nhị Công Tử đang làm đó là áp đặt ý nghĩ của bản thân lên ngươi. Cái này là bệnh chung của tất cả các gia trưởng rồi, nhất là những người có thân phận cao quý như các ngươi.

Vậy nên cứ là chính mình được rồi, thoải mái theo đuổi lấy mong muốn của bản thân, chỉ cần những lúc như thế này để ý một chút, tránh lấy những người như Nhị Công Tử là được.”

Nghe những lời động viên từ Sana, Akira cũng cảm thấy bản thân mình dần dần được an ủi, ý chí cũng kiên định trở lại, hắn nở một nụ cười chân thành nói.

“ Được rồi, cảm ơn ngươi rất nhiều, ta đã nghĩ rõ ràng lại rồi”

Thấy được đối phương đã lấy lại tinh thần, hai người Sana thoải mái cười lấy một cái rồi dẫn hắn đi tìm hai cái tên tham ăn kia.

Sau khi dạo chơi lấy một lúc, tâm tình của Akira cũng dần vui vẻ trở lên, và khi thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, đám người Sana liền quyết định trở lại chỗ Sứ Đoàn.

Lại nhìn thấy anh trai của mình một lần nữa khiến cho Akira hơi cảm giác lo ngại một chút, nhưng người ta thì không để ý đến hắn làm gì, mà là chỉ huy lấy mọi người để chuẩn bị ra khơi.