Chương 94. Ông trời có mắt
Đối với vụ việc xung đột ở phía trước, những người dân tuy rằng có hiếu kỳ bao quanh quan sát nhưng mà bọn họ cũng không hề ngạc nhiên chút nào. Bởi vì đã không phải lần một lần hai mà cái vị công tử ăn mặc sang trọng đằng kia cho hầu cận đ·ánh đ·ập, ức h·iếp người dân ngay giữa đường phố như thế này.
Và cũng không có ai dám tiến lên căn ngăn hay giải cứu n·ạn n·hân cả. Chỉ đơn gian là cái kẻ làm điều ác đó là người con trai độc nhất của một vị quý tộc có quyền lực vô cùng lớn ở cái Hoả Quốc này, dường như chỉ đứng sau ngài Đại Danh mà thôi.
Cho dù có người muốn đứng ra giúp đỡ nhưng mà hi thấy được hạ tràng cực kỳ là thảm hại của những người n·ạn n·hân, cũng đủ khiến để cho bất kỳ ai nổi lên ý định đó đều sẽ ngay lập tức dập tắt đi cái lòng can đảm.
“ Chắc là lại một vị con gái nhà lành bị tên công tử đó nhìn trúng nhan sắc và muốn bắt về làm th·iếp rồi, tội nghiệp ghê.”
“ Làm được thê th·iếp thì đã còn tốt một tý, chỉ sợ là lại giống như người dân nữ lần trước, b·ị b·ắt mang về, sau rồi lại bị tên đó chơi đùa hỏng, sau đó đem g·iết c·hết và vứt bỏ xác đi ra ngoài. Cha mẹ của người ta đến tìm lý lẽ thì liền bị đ·ánh đ·ập toàn gia, giờ vẫn còn đang nằm liệt giường kia kìa.”
“ Haizzz, những cô gái này thực sự rất là đáng thương mà, chỉ mong ông trời có mắt để t·rừng t·rị lấy tên khốn kiếp ác độc này.”
“ Xuỵt, ngươi nói nhỏ thôi, nhỡ bị nghe thấy thì lại gặp hoạ.”
Hạ giọng xuống thì có ích gì, toàn bộ đã bị nghe hết rồi, may là người nghe những lời bàn tán đó là Sana và người thiếu niên đang ngồi cạnh hắn, Akira. Khi biết được những điều như vậy, đôi mắt của Sana chậm rãi hiện ra một tia cực kỳ nguy hiểm, và nghiêm túc nhìn kỹ lấy cái tên đang nở nụ cười hống hách ngoài kia.
Còn bên cạnh hắn thì người thiếu niên Akira, đang tỏ ra vô cùng căm phẫn và tức giận lẩm bẩm.
“ Cái tên khốn kiếp đó, chính vì những loại người có bản chất thối nát từ sâu trong tận xương tuỷ như hắn, mới khiến cho cái thành phố, cái đất nước này không còn tốt đẹp nữa”
Mấy lần hắn có lên tiếng nhắc nhở rồi nhưng mà tên khốn đó chỉ có qua loa đối phó rồi sau thì lại tiếp tục làm đều xấu, không hề coi một người con trai thứ năm của Đại Danh như hắn ra gì cả, ỷ vào cha mình có đại quyền mà muốn làm gì thì làm sao.
Thấy được tên kia vẫn đang tiếp tục để cho người đ·ánh đ·ập d·ã m·an lấy dân thường, Akira cảm thấy mình không thể ngồi nhìn nổi nữa, mà bắt đầu đứng lên quay sang bên cạnh miễn cưỡng nở lấy một nụ cười.
“ Rất vui khi được làm quen với ngươi, hiện tại ta muốn đi làm một chút chuyện nên hẹn gặp lại sau.”
“ Hẹn gặp lại”
Sana cũng hướng về người thiếu niên đứng trước mặt mình nở lấy một nụ cười rồi gật đầu.
Ở một chỗ khác, khi thấy được hai người hầu cận dừng lại việc đ·ánh đ·ập và bắt đầu rút ra v·ũ k·hí là một thanh Katana, chuẩn bị nghe theo lời chủ nhân của mình, chặt chân của người thanh niên đang mình đầy v·ết t·hương, chật vật nằm dưới đất này. Thì Akehi liền ngay lập tức bị cái cô Thất Công Chúa ở bên cạnh liên tục thúc giục.
“ Ngươi là Ninja mà phải không, nhanh chóng lại cứu người, và dạy cho tên xấu xa kia một bài học đi.”
Thấy được Akehi vẫn thờ ơ đứng đó càng làm cho nàng gấp gáp lên. Không thể trông cậy vào tên mập mạp tham ăn này nữa, phải tự chính nàng ra tay mới được, mặc dù làm như vậy có thể sẽ khiến bản thân bị bại lộ, những mà tức giận lắm rồi.
Nhìn lấy cô nàng tự nhận mình là Thất Công Chúa vội vã rời đi để thực hiện chính nghĩa thì Akehi chỉ thầm nhủ, ‘ Nàng giờ muốn ra mặt cũng vô ích thôi, bởi vì mọi chuyện sắp kết thúc rồi mà.’
Ngay lúc này đây, ở chỗ trung tâm của vụ náo loạn. Cái tên công tử ác bá đó bắt đầu nắm lấy tóc của cô gái dưới chân mình kéo lên, cười hung ác chỉ vào người thanh niên đang chật vật nằm ở phía trước và nói.
“ Con tiện nhân, ta nhìn trúng nhan sắc của ngươi thì đó chính là phúc phận của bản thân ngươi, gia đình ngươi.
Vậy mà dám có ý định chạy trốn với tên tạp chủng này cơ chứ.
Hay là bản đại gia cho cả hai người các ngươi không còn chân mà để chạy trốn nữa.”
Và khi hắn chuẩn bị ra lệnh cho thuộc hạ của mình làm như vậy thì đột nhiên có thứ gì đó rớt từ trên trời xuống đập vô đầu của hắn.
Tên công tử ác bá ngỡ ngàng đưa tay lên đầu sờ thử, và cảm giác được chạm đến thư gì đó nhớp nhoác nóng hổi, thế là hắn liền đưa tay ra phía trước xem thử thì chỉ thấy trên đó tràn đầy những thứ màu trắng nhão nhẹt, và một mùi kinh tởm xông vào mũi của mình.
“ Phân … phân … phân chim?”
Biến cố bất ngờ xảy ra như thế này đều khiến cho toàn trường đứng hình lấy ba giây, và sau đó là …
Ha ha ha ha ha ha ha
Ha ha ha ha ha ha ha.
Liên tiếp những tiếng cười sảng khoái và sung sướng được vang lên, cho dù có lo ngại cái tên ác bá trong kia nhưng mà bọn họ cũng không thể kiềm chế được tiếng cười của bản thân nữa, mà tất cả đều cười nên chắc chả sao đâu, thoải mái phát tiết ra đã rồi tính sau.
Hai người hầu cận mặc dù cũng muốn cười nhưng mà khi thấy được chủ nhân của mình đang trong trạng thái sắp nổi điên với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Thì bọn họ chỉ đành phải vội vã vung vẩy lấy thanh Katana trên tay của mình hướng về những người dân chung quanh quát tháo.
“ Lũ dân đen các ngươi im lặng lại hết cho ta và biến đi ngay lập tức, nếu không đừng trách ta thẳng tay chém c·hết…”
Bất thình lình, trong khi hăm doạ lấy mọi người xung quanh, thì bởi vì một tên hầu cận vung tay quá mạnh mà khiến cho thanh Katana trên tay hắn vô tình bị tuột ra và bắn về phía người hầu cận khác.
Tên hầu cận kia cũng cực kỳ kinh hãi và vội vã vung lên v·ũ k·hí của mình đánh bay đi thứ nguy hiểm đang bắn về phía bản thân.
Và sau đó thanh Katana kia lấy một lực mạnh mẽ và tốc độ nhanh hơn so với ban đầu bắn về chỗ khác, nơi cổ của chủ nhân bọn hắn.
Lúc này đây tên Công Tử ác ôn đang phải trợn lấy đôi mắt đỏ bừng của mình, không thể tin được nhìn về thanh Katana vừa mới cắm xuyên qua cổ họng của hắn.
‘ Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, mình sắp… sắp c·hết sao.
Không thể như thế được, ta … ta là quý tộc thượng đẳng cơ mà, làm sao lại thành ra như thế này.
Tất … tất cả đều là do hai tên khốn kiếp, vô dụng kia.’
Trong sự kinh hãi và hoảng loạn đó, hắn rất muốn đưa tay lên chỉ vào hai tên hầu cận của mình để hung dữ chửi mắng lấy. Nhưng lại vô cùng tuyệt vọng khi nhận ra rằng bản thân chỉ có thể ực ực phun ra máu từ mồm trong cơn đau đớn, và thần trí dần dần chìm vào bóng tối, cuối cùng là ngã đổ xuống đất khi sinh mệnh biến mất.
Sự tình chuyển biến đột ngột như thế, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều chấn kinh mà đứng im lấy một lúc, rồi sau đó là một sự hoảng loạn tột độ và rất nhiều tiếng hét sợ hãi được vang lên.
“ Áaaaaaaaaaaaaaaaa”
“ Người … n·gười c·hết”
“ Giết người rồi”
“ Ông trời thật sự là có mắt a”
“…”
Hai người con của Đại Danh lúc này cũng giống như mọi người vậy, lúc đầu thì cảm thấy buồn cười khi tên ác độc đó dính phân chim, nhưng mà sau khi thấy được n·gười c·hết thì lại đều kinh hoàng lên.
Cô nàng Thất Công Chúa run sợ lên khi lần đầu tiên trong đời chứng kiến lấy n·gười c·hết, nàng gấp rút lùi lại trong cơn hoảng hốt nhưng mà lỡ chân ngã ngửa ra sau, may mà được Akehi kịp thời đỡ lấy được.
Thất Công Chúa quay sang nhìn lấy khuôn mặt trấn định bên cạnh mình, ngay lập tức run rẩy nói.
“ Có … có n·gười c·hết.”
Akehi gặp tình trạng nàng như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vai an ủi.
“ Không sao, không sao.
Ăn lấy miếng bánh rồi bình tĩnh lại.”
Những người chung quanh chỉ là hoảng loạn một chút vì bất ngờ nhìn thấy n·gười c·hết, nhưng mà riêng hai tên hầu cận lúc này thì đang cực kỳ biến sắc mà trợn mắt nhìn lấy người chủ nhân nằm bất động trong vũng máu phía trước.
Bọn chúng đều biết rằng bản thân mình đã gây ra hoạ lớn rồi, cố gắng lấy lại tinh thần, hai người bọn họ nhìn nhau một lúc, dường như đều hiểu được ý nghĩ lúc này của đối phương, thế là hai tên đó ngay lập tức vắt chân lên chạy trốn.
Ngũ Công Tử Akira sau khi trấn tĩnh lại liền cẩn thận tiến lại gần t·hi t·hể của tên khốn ác ôn, nhìn lấy đối phương c·hết mà không nhắm mắt, cũng không biết vì sao trong lòng hắn đột nhiên thoải mái lên.
Mà trước phải lo cho hai người kia cái đã, hắn đến chỗ hai người n·ạn n·hân đang ôm lẫn nhau trong sự sợ hãi và thúc giục bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại mà còn cấp tốc trốn đi ẩn núp lấy một đoạn thời gian.
Tuy rằng c·ái c·hết của tên kia không liền quan gì đến bọn họ nhưng mà Akira sợ rằng lão quý tộc kia khi biết được con trai mình đ·ã c·hết, trong cơn tức giận có lẽ sẽ gây bất lợi cho hai người này. Sau đó hắn cũng phải để cho người dành chút thời gian quan tâm lấy bọn họ mới được.
Thấy hai người n·ạn n·hân đã vội vã rời đi, Akira liền nhìn lấy một vòng tình cảnh hỗn loạn chung quanh thì phát hiện được một người quen của mình ở đây. Là em gái út của hắn, người đáng lẽ lúc này nên phải ở trong cung điện chứ không phải tại chỗ này, đang cầm lấy một cái bánh ăn từ từ khi ở bên cạnh một người con trai hơi mập trông có vẻ bằng tuổi nàng.
Akira nhanh chóng tiến lại gần nghi ngờ hỏi.
“ Ami-chan. Sao ngươi lại ở đây?”