Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 93. Thất Công Chúa




Chương 93. Thất Công Chúa

Bầu trời trong xanh đậm của Konoha vào những ngày cuối mùa đông, nó rực rỡ với một màu cam nhẹ, tia nắng đầu ngày chầm chậm len lỏi qua hàng cây khô héo. Không khí trong lành với một chút hơi ấm, tỏa ra cảm giác thoải mái và sự hy vọng của ngày mới.

Sau khi chào tạm biệt với cả nhà của mình xong, Sana liền cùng với hai người bạn thân đang đợi ở ngoài cửa, tiến về nơi tập hợp để chuẩn bị xuất phát cho nhiệm vụ mới.

Đúng như những gì mà Sana đã nghe từ Sakumo-sensei năm ngày trước, ngay hôm qua tiểu đội bọn hắn đã nhận được lệnh triệu tập từ Hokage và nhận lấy nhiệm vụ hộ tống sứ đoàn của Hoả Quốc lần này. May là thời tiết đã bắt đầu ấm dần rồi nên Sana cũng không còn quá ngại về việc rời khỏi nhà vào thời gian này.

Mà cũng không chỉ có mỗi tiểu đội của bọn hắn thực hiện nhiệm vụ này, còn có thêm mười hai Ninja nữa.

Và khi ba bọn hắn đến nơi thì mười hai người đó đã có mặt rồi, trong đó cũng có lấy hai người mà Sana quen biết, một người là thiếu niên hơn hắn mấy tuổi, Senju Nawaki, người còn lại là chỉ huy cho nhiệm vụ lần này, Kato Dan.

Thấy được ba người Sana đã đến, Kato Dan liền hướng lấy bọn hắn cười gật đầu một cái rồi bắt đầu trình bày chi tiết của nhiệm vụ lần này cho mọi người.

Mà chủ yếu nội dung là tiến đến Hoả Chi Đô rồi cùng với đội cận vệ của Đại Danh hộ tống lấy nhóm sứ đoàn gồm mấy vị công tử và công chúa, đến viếng thăm Lôi Quốc.

Khi mà Kato Dan đang trình bày thì Nawaki đã tiếp cận lấy nhóm ba người Sana để chào hỏi, và rồi liền được Hugin bay ra từ trong bóng của Sana tiếp đón nồng nhiệt.

Rất nhanh, đám người Sana theo sự dẫn dắt từ Kato Dan liền nhanh chóng bắt đầu rời khỏi Làng Lá và hướng về Thủ Đô của Hoả Quốc.

Nhóm của bọn hắn di chuyển cấp tốc trong thời gian nửa ngày thì đã đến được trước một thành phố rộng lớn, phồn hoa và không kém cổ kính. Khi bước qua cánh cổng thành rộng lớn thì đám người Sana cũng phải choáng ngợp trước sự náo nhiệt của thành phố này.

Con đường rộng lớn được lát bằng đá hoa cương, cũng không thể tránh khỏi biến thành chật hẹp bởi sự náo nhiệt ở nơi đây.

Chỗ tập trung lấy các tiểu thương và thương nhân, cung cấp hàng hóa đa dạng từ nông sản, thực phẩm cho đến hàng thủ công mỹ nghệ và những tác phẩm nghệ thuật độc đáo.

Tiếng hát và những tiếng cười rộn ràng từ các quán cà phê, nhà hàng lấp đầy không gian của cái thủ đô này, tạo nên một bầu không khí vui tươi và sôi động.

Đi lấy trên con đường huyên náo này một lúc thì nhóm người Sana rốt cuộc đến được lâu đài của Đại Danh. Kato Dan đưa lên chứng thư cho mấy người cận vệ đang canh gác chỗ này.

Sau đó đợi lấy một lúc thì có một nhóm hầu cận đi ra gặp bọn hắn, Kato Dan liền quay sang những Ninja còn lại rồi lên tiếng nói.

“ Ta phải đi triệu kiến lấy Đại Danh, còn các ngươi thì có thể đi nghỉ ngơi hoặc là thăm quan ở đâu đó cũng được. Chỉ cần trước trời tối trở về đây để tập hợp là không có vấn đề gì.”

Xong hắn liền cùng với một hai người Ninja nữa theo nhóm hầu cận tiến vào trong lâu đài, những người còn lại thì đứng nhìn lấy một lúc, sau đó có người ở lại tại chỗ để nghỉ ngơi, có người thì bắt đầu đi tham quan lấy cái thủ đô phồn vinh này, ba người Sana thì thuộc nhóm sau, theo đề nghị của Akehi thì bọn hắn rủ nhau đi tìm xem có quán nào bán đồ ăn ngon không.



Lúc này trong cái toà cung điện to lớn đó, ở một biệt viện hướng đông nam đang có một nhóm người hầu nữ hoảng loạn tìm lấy cái gì đó. Nhưng mà hình như là không thể tìm ra được điều gì cả thì phải, một người hầu nữ trông có vẻ già dặn đành phải áp chế lấy sự lo lắng của mình và hướng mọi người chỉ huy.

“ Nếu mà không tìm thấy thì chắc chắn Thất Công Chúa lại trốn ra ngoài đi chơi rồi.

Các ngươi theo ta ra ngoài tìm.

Phải nhanh tìm thấy và mang ngài ấy về trước giờ cơm tối mới được.”

Sau khi tìm lấy một vài vòng quanh khu phố trung tâm thì hai người Sana tìm thấy được một tiệm bánh nướng trông có vẻ cực kỳ ngon, nhưng mà trước nó đang được một lượng lớn người xếp hàng lấy.

Nếu mà muốn mua lấy bánh nướng ở đó có vẻ sẽ rất lâu, và Sana cũng ngại phải xếp hàng nữa, nên là hắn liền kiếm lấy một thềm đá ở công viên gần đó ngồi nghỉ ngơi và đợi lấy Akehi đi xếp hàng mua nó vậy.

Mà chỉ có lấy hai người Sana ở đây cũng là bởi vì Inoue đã tách ra từ trước đó để đi đuổi theo lấy chân ái của cuộc đời mà hắn vừa mới gặp được rồi.

Ngồi dựa lấy bức tường đằng sau, Sana vừa ngáp lấy một hơi mệt mỏi vừa quan sát lấy tổng thể cảnh trượng của con phố này, không thể không nói, góc nhìn ở chỗ này thực sự là rất không tệ. Đúng lúc này, bên cạnh Sana vang lên một tiếng nói.

“ Ta có thể cùng ngồi ở chỗ này được không?”

Sana quay đầu sang thì gặp được một người thiếu niên lớn hơn mình tầm hai ba tuổi, vẻ mặt có nét tuấn tú và hiền hoà, quần áo mặc thì trông hơi sang trọng, có lẽ là công tử của quý tộc nào đó.

Gặp người ta có vẻ thân thiện và chân thành nên là Sana cũng không có ích kỷ chiếm lấy hết cái chỗ ngồi này làm gì, vậy nên hắn hướng đối phương gật đầu.

“ Ngươi cứ tự nhiên.”

Gặp được sự chấp thuận, người thiếu niên kia liền vui vẻ ngồi xuống rồi hướng ánh mắt nhìn về toàn cảnh khu phố phía trước, thổn thức lên tiếng.

“ Bản thân ta rất thích ngồi ở chỗ này để quan sát lấy sự náo nhiệt và yên bình của tất cả người dân trên con đường phía trước.

Nên là ngày nào cũng đều tầm giờ này tới đây để ngồi, nhưng mà hôm nay lại không nghĩ tới rằng đã có người ngồi trước ở đây rồi.”

Xong hắn liền quay sang Sana nở lấy một nụ cười tươi rồi lên tiếng tiếp.

“ Nhìn lấy cách ăn mặc của ngươi, nên chắc là Ninja Konoha mới đến đây ngày hôm nay phải không?



Ta là Akira, còn ngươi?”

Nghiêm túc nhìn lấy đối phương một cái rồi Sana lên tiếng trả lời.

“ Sana.”

Thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Sana, người đó cũng không có tỏ ra vẻ khó chịu nào cả, mà cùng với hắn, tiếp tục hướng về con phố, quan sát lấy trong sự im lặng.

Lúc này đây, sau một thời gian dài xếp hàng, rốt cuộc đã đến lượt của Akehi, và thấy được trên quầy chỉ còn lại mười cái bánh mật ong, thế là hắn liền lên tiếng nói rằng muốn mua hết.

Những người xếp hàng phía sau gặp vậy đều bất mãn mà than trời trách đất, nhưng dù sao còn lại cũng chỉ có mười cái thôi, nếu là bọn hắn thì kiểu gì cũng sẽ mua hết giống như người ta vậy. Thế nên, chỉ có thể mang lấy tâm tình thất vọng vì không mua được đồ ăn ngon, và dần ần giải tán, ai về nhà nấy.

Nhưng mà vẫn có một người không dời đi khi Akehi quay đầu lại, là một bé gái xinh xắn dễ thương, trông có vẻ bằng tuổi của hắn, đang dùng lấy đôi mắt khát vọng nhìn trừng trừng về phía mấy cái bánh trong cái túi mà Akehi đang cầm.

“ Ngươi, đưa cho ta đống đó.”

Nghe thấy yêu cầu phi lí như vậy, Akehi liền ngay lập tức lắc đầu và lạnh lùng nói.

“ Không” Nói xong hắn liền chuẩn bị rời đi, nhưng mà lại bị người đó tóm lại, sau đó hướng về Akehi, khó hiểu hỏi.

“ Tại sao lại là không chứ?”

Lần đầu tiên Thất Công Chúa như nàng đây gặp phải tình huống bị từ chối thằng thửng như vậy, đến ngay cả cha của nàng Đại Danh của Hoả Quốc cũng chưa từng đối với mình như vậy. Cho nên nàng chỉ có thể cảm thấy cực kỳ mơ màng và không hiểu được chuyện gì xảy ra.

“ Đây là ta mua mà, tại sao lại phải đưa cho ngươi.”

Nói xong Akehi liền nhanh chóng chuẩn bị rời đi tiếp, thì lại nghe được.

“ Ta là con gái của thứ bảy của Đại Danh đó.”

Nghe vậy Akehi chỉ nhìn lấy nàng một chút rồi lại đi tiếp, cho dù là ai đến cũng không thể mang đi bánh của hắn được, dù đó là Đại Danh, hoặc là Lục Đạo Tiên Nhân.

Thấy danh nghĩa của mình không có chút tác dụng gì, bé gái liền nhảy lên lưng của Akehi và ôm lấy cổ của hắn, rồi bắt đầu làm nũng xin xỏ. Nàng không thể để người này mang hết bánh đi được, nếu không thì việc bản thân mình chạy trốn ra cung điện lần này sẽ thành không có ý nghĩa gì mất.



“ Ầy, đừng đi, đừng đi mà, không thì cho ta năm cái thôi cũng được, hai ta chia đều.

Ba cái cũng không sao, ba cái ta cũng ăn đủ rồi.

Được rồi, hai cái, đây là thấp nhất rồi, đừng keo kiệt mà.

Một cái, chỉ một cái thôi, ta thực sự rất muốn ăn nó, đi mà, cho ta một cái thôi”

Gặp đối phương bắt đầu khóc lên, Akehi cũng cảm thấy hơi tội nghiệp và mềm lòng, thế là hắn đành phải khó khăn lấy ra một cái bánh đưa cho nàng, chín cái còn lại về chia cho ba đứa cũng đều.

Nhanh chóng thả ra cổ của Akehi và nhảy xuống, cô bé công chúa đó liền chớp nhoáng lấy cái bánh từ tay của hắn và ngay lập tức cho nó vào miệng ăn, vừa rưng rưng đôi mắt vừa ngồm ngoàm nói.

“ Tà thây đôi lãi cài nhìn, ngươi rất tót.”

Akehi cạn lời nhìn lấy nàng, ăn cho xong rồi hãy nói. Mà, đã cho một cái bánh theo yêu cầu của nàng rồi, nên hắn cũng không còn quan tâm làm gì nữa và tiếp tục rời khỏi.

Thất công chúa gặp vậy liền vội vàng ăn cho hết cái bánh rồi đuổi theo.

“ Cho ta thêm cái nữa đi, vừa nãy ta ăn quá nhanh, không cảm nhận được mùi vị gì hết, một mình ngươi cũng không thể ăn hết được đúng không?

Một cái nữa thôi mà.”

“ Không là không”

Akehi đã cảm thấy quá mệt mỏi với người này, hắn không để ý đến nàng nữa và cẩn thận đem hết bọc bánh giấu vô trong người mình rồi bắt đầu di chuyển cấp tốc hơn.

“ Ầy đừng chạy mà…”

“ NGƯƠI MUỐN CHẾT HAY SAO HẢ, ĐỒ TẠP CHỦNG?”

Cả hai người Akehi và Thất Công Chúa đều giật mình trước tiếng hét hung ác đột nhiên phát ra này.

Hai người bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn sang thì gặp cách đó không xa có lấy hai người đang ra sức đạp một thanh niên ăn mặc rách rúa bẩn thỉu nằm ở dưới đất.

Và tiếng nói to lớn hung ác vừa nãy, có vẻ được phát ra từ một người thanh niên khác, ăn mặc sang trọng hơn nhiều, trông như là quý tộc vậy. Hắn nở lấy một nụ cười thích thú nhìn lấy trận h·ành h·ung phía trước, và quỳ dưới chân là một người thiếu nữa đang khóc lóc van xin cái gì đó, mà nhìn thôi cũng nhận ra là xin tha cho người thanh niên đang b·ị đ·ánh kia.

Chuyện đột ngột diễn ra này liền thu hút lấy sự chú ý của rất nhiều người đi đường để dừng lại để quan sát. Và có cả hai người Sana cùng với Akira ở chỗ công viên, cũng đều đang nhíu mày lại nhìn về hướng đó.