Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 66. Sinh vật hai chân đáng ghét




Chương 66. Sinh vật hai chân đáng ghét

Sáng sớm 9h tại một khu rừng nào đó, thời gian đẹp nhất trong những ngày hạ này với từng tia ánh nắng mặt trời len lỏi qua rặng cây, chiếu sáng đều khắp một khoảng không gian xanh mát. Tiếng gió thổi qua những tán lá, tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu lẫn vào nhau, tạo nên một cảm giác thư giãn và bình yên.

Một con nai xinh xắn cũng đang tận hưởng lấy sự thanh bình này, sau khi đã gặm những ngọn cỏ bình thường, nó liền dùng đôi mắt khát vọng nhìn về phía món ngon nhất mà mình đã để dành từ nãy giờ, với mong muốn thưởng thức vào giấy phút cuối cùng, những ngọn cỏ đã được tẩm qua một lớp sương của sáng sớm.

Ngay khi nó chuẩn bị thưởng thức bữa ăn tuyệt vời nhất của mình thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một vòng tròn lớn đang được hình thành từ nhiều hoa văn vàng óng.

Giật mình trước những gì đang xảy ra khiến cho nó vô ý thức lui lại, đặt mông ngồi xuống đất. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, con nai loạng choạng đứng dậy rồi cấp tốc chạy ra xa, trốn sau một cái cây và dõi nhìn về hướng vòng tròn lạ kỳ đó.

Rốt cuộc con nai thấy được, khi những đường viền vòng tròn vàng óng ngừng chuyển động thì hình ảnh bên trong nó cũng mờ đi. Và rồi liên tục có sinh vật đứng bằng hai chân xuất hiện từ cái vòng tròn lớn đó, tổng cộng có tám sinh vật, hai con trông hơi cao, sáu con thì lùn.

Mà, những sinh vật con nai nhìn thấy được đó, thực ra là hai tiểu đội Sakumo và Jiraiya – đám người Sana. Sau một tháng nghỉ ngơi tại làng thì hai tiểu đội bọn hắn lại nhận được nhiệm vụ mới.

Lần này thì đám bọn Sana phải lên tận chiến trường, và muốn đi từ làng đến đó thì phải mất hơn mười tiếng đồng hồ, thế nên vì tiết kiệm thời gian.

Sau khi rời làng một đoạn, đám bọn hắn tìm lấy một chỗ bí mật rồi sử dụng năng lực tạo cánh cổng thời gian của Minato để rút ngắn quãng đường, đến chỗ gần chiến trường nhất mà Minato đã từng đến hồi làm nhiệm vụ đợt trước.

Nhìn lấy quang cảnh của khu rừng rậm mát mẻ vào buổi sáng này, Sakumo không quan tâm đến con nai nào đó đang bí mật nhìn xem bọn hắn mà hướng về phía đứa bé tóc ngắn màu vàng nói.

“ Minato-kun. Nhẫn thuật này của ngươi thực sự là quá lợi hại đi.”

Minato nghe được lời khen như vậy, vừa xấu hổ cười vừa loại bỏ vòng tròn không gian. Hắn không có tỏ vẻ tự mãn gì nhưng mà người sư phụ của mình thì lại khác.

Jiraiya vỗ mạnh vào lưng đệ tử của mình rồi hướng về Sakumo kiêu ngạo mà cười ha hả nói.

“ Phải không, Sakumo ngươi cũng thấy như vậy phải không?

Nhẫn thuật tuyệt vời này là do Minato cải tiến từ nhẫn thuật cấp S Phi Lôi Thần Thuật đó.

Haizzzz, có một đệ tử thiên tài như vậy cũng khiến ta thực sự rất buồn rầu mà”

Sakumo lườm lấy tên tóc trắng xù trước mặt, đang tỏ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng miệng thì vẫn luôn cười mừng này, hắn thầm nghĩ.

‘ Ba đứa học trò của mình cũng đâu có kém gì.

Kể ra cũng lạ, sáu đứa bé chơi thân với nhau này, đứa nào cũng cực kỳ tài giỏi và có khả năng lạ kỳ.



Chẳng lẽ vật hội theo đàn, thiên tài tụ theo bầy.’

Mà không nghĩ về điều đó nữa, Sakumo nhìn theo hướng tây bắc và phỏng đoán, từ chỗ này đến chiến trường chắc tầm phải hơn ba tiếng di chuyển nữa. Nghĩ vậy, hắn liền hướng mọi người nói.

“ Chúng ta cũng nên tiếp tục đi thôi, nếu mà nhanh chóng thì chắc tầm trước trưa là sẽ đến được nơi.”

Đám người nghe vậy cũng bắt đầu tiếp tục di chuyển, đợi bọn họ rời khỏi thì con nai xinh xắn vừa nãy mới dè dặt lại gần chỗ mà đám ngươi Sana đứng lấy lúc trước.

Nó buồn rầu cúi đầu xuống, đôi mắt chứa đầy sự b·ị t·hương nhìn lấy những ngọn cỏ thơm ngon mà mình đã để dành từ vừa nãy, giờ đây chúng nó đã bị chà đạp nát bét, không còn hình dạng gì cả.

Đau buồn nhìn một lúc thì nó cũng chỉ có thể ăn tạm trong sự đáng tiếc, bỏ đi thì phí, quá đáng.... lũ sinh vật hai chân đó quá đáng ghét.

***

Khi thời gian đến giữa trưa, sự nắng nóng của mùa hạ đến đỉnh điểm thì đám người Sana rốt cuộc cũng tới được khu căn cứ đóng quân chính của Làng Lá.

Nơi mà những căn lều được dựng lên, vô số các Ninja Konoha đang nghỉ ngơi ăn uống hoặc là bảo dưỡng khí cụ của mình trong sự căng thẳng liên tục của c·hiến t·ranh. Phương xa khu chữa bệnh thì có rất nhiều người b·ị t·hương được đưa ra đưa vào tấp nập.

Đây chính xác là bầu không khí khắc nghiệt của c·hiến t·ranh. Nhưng mà ngay khi đám Sana tới nơi thì sự náo nhiệt của căn cứ, và tinh thần của những Ninja ở đây cũng được tăng lên nhanh chóng.

“ Là tiểu đội của Sakumo đại nhân và Jiraiya đại nhân.”

“ Đúng vậy a, thực sự là hai vị đại nhân quá tuyệt đi, riêng mình dẫn dắt lấy một tiểu đội quyét sạch hết lũ kẻ địch xập nhập vào lãnh thổ của chúng ta để gây rối”

“ Ta nghe nói chiến tích thực sự của hai vị đại nhân còn khoa trương hơn. Xử lý hết hơn ba trăm con chuột nhắt chỉ mất có hai mươi ngày thôi.”

“ Tin tức của ngươi là sai rồi. Phải là năm trăm tên địch chỉ với hai tuần.”

“ Woaaa”Xn

Khéo miệng của tất cả mọi người đều hơi giật giật khi nghe được những lời đồn quá phóng đại về chiến tích của bọn hắn như vậy.

Lúc này đang đậu trên vai Sana, Hugin tỏ vẻ bất mãn lên tiếng.



“ Lũ người này thực sự là quá không biết điều gì cả. Sao mà nói nhiều như vậy lại chẳng có câu nào ca ngợi sự vĩ đại của chủ nhân cơ chứ.”

Không để ý đến con quạ bắt đầu điên điên khùng khùng, đám Sana vừa đi vừa đón lấy rất nhiều ánh mắt khâm phục, và những người đó đều hướng bọn hắn đưa lên lời chào hỏi tràn đầy kính trọng, mà chủ yếu đều là đối với hai người Sakumo-sensei và một trong Sannin Jiraiya.

Đám nhóc bọn hắn thì hầu như đều bị những người Ninja này vô ý bỏ qua. Cũng phải, mấy đứa nhóc tì Genin thì làm nên được chuyện lớn gì chứ.

Khi đã gần đến trung tâm khu căn cứ, đang đi phía trước, Sakumo liền quay đầu lại hướng bọn Sana lên tiếng.

“ Do chúng ta đến hơi sớm so với dự tính nên các ngươi có thể kiếm chỗ nào đó đi dạo hoặc nghỉ ngơi.

Nhớ là không được làm phiền người khác và rời khỏi căn cứ.”

Nói xong câu đó thì hắn cũng với Jiraiya đi đến căn lều rộng lớn trung tâm phía trước, bỏ lại đám người Sana ở đó không biết nên làm gì.

Sáu đứa trẻ nhìn nhau một lúc thì Sana quyết định đi tìm mẹ của mình, người mà đã lâu rồi hắn chưa gặp, Misaki thấy vậy cũng đi theo. Và lại thêm một người nữa là Mitsuki, hắn cũng muốn đi tìm sư phụ, với cả cũng muốn thử xem mình có thể giúp được gì ở khu chữa bệnh không. Ba người Minato thì bàn nhau đi dạo xung quanh một chút.

Sau khi cùng đám Minato tách ra và tiến lại gần khu chữa bệnh, ba người Sana thấy được bầu không khí bận rộn, khắc nghiệt ở đây. Từng tiếng ồn, từng tiếng la hét của các bệnh nhân và âm thanh huyên náo của những Ninja chữa bệnh, cùng với mùi của máu tươi hoà lẫn nước khử trùng đang lan toả trong không khí.

Mitsuki thì ngay lập tức đi vào tìm sư phụ của mình và tham gia việc chữa trị cho các bệnh nhân.

Sana thì liếc nhìn một cái, khi thấy được mẹ của mình vẫn đang bận bịu làm việc, cũng không có tiến đến ôn chuyện mà cùng Misaki đứng đợi ở ngoài.

Mà chỉ đợi được một chút thì có một con quạ bay ra, đậu lên cái vai khác của Sana, là Mugin.

“ Chủ nhân, ngươi đã đến a.

Với cả Misaki đại nhân nữa.

Lâu rồi mới thấy được các ngươi, ta thực sự rất là vui mừng.”

Hai người cùng một con quạ cũng lên tiếng chào hỏi nó. Hugin khi thấy được người anh em đã lâu không gặp của mình liền hưng phấn lên muốn cùng Mugin nói chuyện trời đất.

Trước khi để hai con quạ làm ồn bên tai mình, Sana liền đuổi bọn chúng đi chỗ khác, nhưng mà chưa kịp hắn đuổi thì một giọng nói mang theo vui mừng vang lên đằng sau.

“ Là Hugin a, đã lâu không gặp rồi.”

Hai người Sana quay lại thì gặp một thiếu niên tóc nâu trông lớn hơn bọn hắn tầm hai ba tuổi, đang nở một nụ cười rạng rỡ hướng về hai người họ, à không...Chính xác là hướng về con quạ Hugin.



Nhìn thấy người thiếu niên đó, Hugin cũng dừng lại việc làm phiền Mugin và mang theo giọng vui vẻ hướng đối phương nói.

“ Là ngươi a, nhóc con. Ta không nghĩ rằng ngươi vẫn còn sống đấy.”

“ Ngươi, con quạ khốn kiếp này. Vẫn chưa thay đổi được cái tật miệng thối của mình sao.”

Trừng lấy Hugin và nói như vậy xong, người thiếu niên lúc này mới hướng về hai người Sana mà hỏi.

“ Vậy đây là người chủ nhân đầy tài năng của ngươi và Misaki-san phải không?”

Hugin nghe vậy liền lên giọng cao, lại chuẩn b·ị b·ắt đầu màn ca ngợi chủ nhân quen thuộc của nó.

“ Đúng vậy, đây chính là người chủ...”

Người thiếu niên đúng là hỏi nó thật, nhưng cũng không phải là hắn không biết, chỉ đơn giản là muốn làm nền cho việc giao tiếp sau đó mà thôi.

Thế nên hắn cũng không cho Hugin nói thêm gì nữa mà tiếp tục hướng về hai người Sana nở lấy một nụ cười thân thiện rồi lên tiếng.

“ Xin chào, ta tên là Senju Nawaki.”

Gặp vậy, Sana cũng lên tiếng giới thiệu bản thân và Misaki.

“ Nara Sana và đây là Yumiya Misaki.”

Đợi Sana nói xong, Nawaki liền vui vẻ nói tiếp.

“ Ta biết các ngươi, lúc trước đi làm nhiệm vụ cùng với Satoru-san, con quạ thối này đã liên tục nói về ngươi cho ta nghe.

Còn về Misaki-san thì...” Đến đây hắn lại hơi ấp úng một chút rồi tiếp tục.

“ Đợt trước ta có muốn xin làm đệ tử của Orochimaru-san, nhưng mà lại bị từ chối, lý do là hắn đã có đệ tử rồi.” Nói xong, dường như quyết định cái gì đó, Nawaki hướng về phía Misaki nghiêm túc nói.

“ Ta có một ước mơ đó là sau này sẽ trở thành Hokage. Thế nên ta rất muốn biết điểm thiếu xót của mình là gì.

Vì vậy dù biết làm như thế này lúc mới gặp mặt là vô cùng thất lễ. Nhưng ta thực sự rất muốn công bằng cùng với ngươi quyết đấu một trận.

Xin hãy chấp nhận lời thỉnh cầu lỗ mãng này của ta.”