Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 65. Sự đáng yêu vô đối




Chương 65. Sự đáng yêu vô đối

Trên cánh đồng sa mạc khô cằn, vô số những cát bụi trắng xóa phủ kín mọi thứ, tạo nên một cảnh tượng hoang vắng, êm đềm. Trời đêm tối mịt mờ, không một ánh sáng tỏa ra từ trên trời, chỉ có vầng trăng cùng vài lớp mây mỏng che phủ, phản chiếu ánh sáng trắng muốt xuống mặt đất.

Lúc này Kazekage Đệ Tam đang dẫn theo một nhóm Ninja làng Cát di chuyển nhanh chóng hướng về phía một căn cứ phòng thủ bí ẩn tại biên giới của Phong Quốc.

Khi được báo rằng công tác chuẩn bị cho việc phong ấn Nhất Vĩ vào Jinchuriki mới đã hoàn tất, hắn liền chờ đến tối rồi bí mật dẫn theo một nhóm Jonin tinh anh lùi về hậu phương, để bắt đầu công việc chuyển nhà cho con chồn đất khổng lồ đó.

Sau một lúc di chuyển thì đám người Kazekage Đệ Tam rốt cuộc đến được một căn cứ phòng thủ quân sự được xây dựng bí ẩn trên một vách đá rộng lớn chắc chắn. Từ xa, nó nhìn giống như một bức tường khổng lồ, với mặt hướng tây là bình nguyên rộng lớn của lãnh thổ Vũ Quốc.

Và việc Kazekage Đệ Tam muốn phong ấn Nhất Vĩ ở chỗ này, cũng là bởi vì hắn đã rút ra kinh nhiệm từ lần thua cuộc thảm bại đợt trước, tránh rời khỏi chiến trường càng xa càng tốt.

Ngay khi bọn họ vừa mới đến và đưa ra báo hiệu, bên trong căn cứ liền có người nhanh chóng ra ngoài để đón tiếp.

“ Ngài đã đến Kazekage Đại nhân.”

Kazekage Đệ Tam cũng hướng hắn gật đầu rồi vừa tiến vào khu căn cứ vừa hỏi.

“ Đứa nhóc đó sao rồi?”

Ninja tiếp đón nghe câu hỏi như vậy liền nhanh chóng trả lời.

“ Đứa bé đó hiện đang hôn mê ở phía bên trong.”

Nói xong, hắn dẫn theo đám người đi qua một thông đạo nhỏ và đến một sân bãi rộng lớn.

Nơi đó, ở trung tâm có một đứa bé tầm 6 tuổi, với mái đầu trọc lóc đang nằm hôn mê b·ất t·ỉnh. Trên bụng nó cùng với mặt đất xung quanh được vẽ một trận pháp phong ấn dày đặc hình bát giác lớn, từng góc cạnh của trận pháp, đang đứng lấy tám tên phong ấn sư lợi hại nhất của làng Cát bây giờ.

Nhìn về đứa trẻ ở trung tâm, Kazekage thầm nghĩ.

‘ Không nghĩ đến, con chồn đó sau khi thoát khỏi lão già Bunpuku, bây giờ lại sắp bị phong ấn vào đệ tử của lão.

Thực sự là nó rất có duyên với phật pháp a’

Từ khi Nhất Vĩ được thả ra và bị phong ấn lại vào một cái ấm trà hơn nửa năm trước. Làng Cát bọn hắn đã phải tốn rất nhiều công sức để tìm lấy một đứa trẻ có thể chất phù hợp làm Jincuriki cho con chồn đó.

Tìm tòi một thời gian dài đều không thể tìm ra được người hoàn mỹ phù hợp, vậy nên bọn hắn chỉ có thể chọn đứa đệ tử tên là Hoichi của lão trọc Bunpuku đó. Độ thích hợp của nó mặc dù không phải là hoàn mỹ nhưng lại là cao nhất trong đám trẻ mà bọn hắn tìm được.

Không nghĩ đến chuyện đó nữa, Kazekage Đệ Tam ra hiệu cho những Ninja ở đây bắt đầu vào việc phong ấn ngay, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian làm gì.

Mọi người thấy vậy cũng liền nhanh chóng vào vị trị của mình, sau đó có một người đem ra cái ấm trà lớn hiện đang phong ấn lấy Nhất Vĩ đặt ở cách đứa bé Hoichi tầm năm mét.

Và khi nghe được lệnh bắt đầu từ Kazekage Đệ Tam, người đó liền một tay đặt trên bình trà, tay khác thì giơ hai ngón để trước mặt.

“ Giải”

Chỉ thấy sau khi người đó nói xong từ ‘giải’ liền nhanh chóng thoát ra khỏi trận pháp phong ấn.

Bởi vì lúc này, ở phía trên chiếc bình trà xuất hiện một vòng xoáy Charka rất lớn đang mãnh liệt xoay tròn.

“ GAOOOOO”

Một tiếng gào và luồng áp bách to lớn toát ra từ trong vòng xoáy, nó tác động cực mạnh đến tinh thần của mỗi người ở chỗ này.

“ Giữ vững tinh thần.

Nhóm phong ấn sư bắt đầu hành động.”

Ngay khi nghe thấy câu nói đó của Kazekage Đệ Tam, những người khác cũng bình tĩnh lại, tám người phong ấn sư cấp tốc đặt tay lên trên các vị trí tiêu điểm của pháp trận, bắt đầu thi triển thuật phong ấn.

Và sau đó, trên bụng của đứa trẻ Hoichi, chỗ mà thuật thức phong ấn được vẽ lên, tuôn ra mấy cây sợi xích màu vàng đất bắn về phía vòng xoáy, rồi trói buộc lại một bộ trảo to lớn vừa mới xuất hiện ở đó.

Với phần lớn thân thể vẫn còn trong bình trà và cảm nhận được bộ trảo vừa mới thoát ra của mình bị thứ gì trói buộc lại, khiến cho Shukaku nổi lên cơn thịnh nộ hét lên.

“ LŨ NHÂN LOẠI KHỐN KIẾP.



CÁC NGƯƠI LẠI TÍNH LÀM GÌ VỚI TA HẢ.”

Mang cơn phẫn nộ như vậy, Shukaku vội vàng thoát ra khỏi sự hắc ám của cái ấm trà đã nhốt nó lại trong thời gian lâu nay. Và nó cũng ra sức giãy giụa để gạt bỏ mấy cây xích đang quấn chặt lấy bộ trảo của mình.

Đứng ở ngoài Kazekage Đệ Tam thấy được đứa bé Hoichi dù vẫn đang hôn mê nhưng lại quằn quại trong đau đớn vì sự không hợp tác của con chồn đất tạp chủng đó. Hắn hướng tám người phong ấn sư lên tiếng thúc giục.

“ Kéo mạnh lên nữa”

Nhìn lấy đám người phong ấn sư sau khi nghe hắn giục liền cố gắng ra hết sức, nhưng vẫn không thấy hiệu quả tăng lên mấy. Kazekage Đệ tam chỉ cảm thấy cực kỳ thất vọng.

‘ Thật là, trình độ phong ấn của làng mình vẫn cón quá kém, cả tám người dùng ra toàn lực nhưng vẫn gặp phải khó khăn trong việc phong ấn một con Vĩ Thú.

Lúc trước được một lão trọc có trình độ cao thì lại bị c·hết một cách vớ vẩn như vậy.

Không biết thằng nhóc trước mặt này liệu có học được chút gì về khả năng phong ấn của lão già đó không.’

Nghĩ đến đây lại khiến Kazekage Đệ Tam cảm thấy vô cùng điên tiết. ‘ Lũ Konoha khốn kiếp đó’

Mà, dù tức điên ra sao thì hắn cũng phải bắt đầu làm việc của mình. Chỉ thấy sau đó Kazekage liền điều khiển một lượng lớn cát sắt bao bọc lấy kín mít cái đầu vừa mới nhô ra của Nhất Vĩ, rồi dồn sức kéo về phía đứa trẻ Hoichi.

Đây cũng chính là lí do mà hắn phải bí mật di chuyển từ tuyền tuyến đến chỗ này trong tối nay. Công việc của hắn là áp chế Nhất Vĩ cùng với hỗ trợ cho việc phong ấn.

Đám Jonin tinh anh đi theo hắn thì chỉ là đến để phòng ngừa bất ngờ gì xảy ra trong quá trình phong ấn thôi.

Với sự hỗ trợ mạnh mẽ của Kazekage Đệ Tam, khiến cho tiến độ kéo vĩ thú của tám người phong ấn sư tăng cao lên rất nhiều và trở nên nhanh chóng hơn.

Shukaku lúc này thì cũng chỉ có thể liều hết sức của mình để giãy giụa chứ cũng chẳng thể nói được gì, bởi vì đầu của nó cũng bị kéo đi trong khi được bao bọc chặt chẽ.

Nếu mà dùng hình ảnh để miêu tả nó lúc này thì sẽ cảm thấy khá là khôi hài, khi mà một chân và một đầu đang bị lôi đi, còn phần còn lại thì vẫn chưa thoát ra khỏi cái bình trà.

Giằng co một lúc thì toàn thân của Shukaku đã hoàn toàn thoát ra, nhưng mà phần thân đó vẫn chưa kịp cảm thấy tự do, thì đã bị một lượng lớn cát sắt bao bọc lấy. Vì lúc này, một cái chân trước cùng đầu của con chồn khổng lồ đã lại bị nhét vào phong ấn khác trên người của một đứa trẻ.

Giờ đây, việc kéo lấy Shukaku cũng trở nên dễ dàng hơn kiến cho tốc độ làm việc của đám người phong ấn sư dần tăng nhanh lên.

Khi mà toàn bộ thân thể của Nhất Vĩ đã bị lôi vào phong ấn, một người trong đám phong ấn sư liền nhanh chóng lại gần đứa bé Hoichi và khoá chặt thuật thức trên bụng của nó.

Đến lúc này thì việc phong ấn Nhất Vĩ đã hoàn toàn xong xuôi. Toàn bộ tám tên phong ấn sư liền mệt lả người, ngã hoặc ngồi xuống đất mà thở dốc.

Kazekage Đệ Tam tiến lại gần nhìn xem đứa bé trọc lóc vẫn còn đang hôn mê, trầm tư một lúc rồi hướng hướng thuộc hạ của mình nói.

“ Sau đó một thời gian sắp xếp cho đứa trẻ này ở chỗ nào đó gần với khu đóng quân chính của làng, kiếm nhiều người giá·m s·át lấy.”

Hắn cũng không muốn vừa mới phong ấn Nhất Vĩ xong liền đưa đứa trẻ này về làng, đến lúc đó nếu mà có xảy ra chuyện gì thì lại phiền phức lên, và hắn cũng phải cất công đường dài trở về làng nữa.

***

Một buổi chiều mùa hè tại Konoha, với bầu trời xanh sâu, những tia nắng chiếu qua tán cây râm mát, gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của hoa và cây cỏ, tạo nên một bầu không khí tươi mới và sảng khoái.

Và sự thoải mái đó cũng lan truyền vào tâm trạng của mỗi người dân Konoha đang đi trên phố bây giờ, nơi mà tràn ngập những con người mang tâm trạng vui mừng vì loạt tin tốt đẹp được truyền về từ chiến trường.

Lúc này đây, hình dáng nhỏ bé của Sana đang hoà nhập vào con phố, đi dạo một mình để mua một số đồ cần thiết cho em gái của mình.

Đã năm ngày từ khi đám người Sana hoàn thành nhiệm vụ và trở về làng, mặc dù tất cả mọi người đều đang bàn tán về chiến công của bọn hắn. Nhưng mà cuộc sống của Sana cũng không bị làm phiền là mấy, bởi vì hầu hết mọi người chỉ biết là hai tiểu đội Sakumo và Jiraiya làm được gì, nhưng lại không hiểu rõ những đứa trẻ trong hai tiểu đội đó.

Cầm lấy một thanh kẹo vừa đi dạo vừa ăn, Sana thực sự cũng thấy thích cái bầu không khí thoải mái này. Giờ hắn mới hiểu được một chút cảm xúc dù phải hi sinh mạng sống cũng quyết tâm bảo vệ lấy quê hương của những người lính là như thế nào.

Ngay khi đang tận hưởng sự thoải mái đó, Sana nhìn thấy một tiệm đồ chơi khiến hắn đột nhiên nghĩ, cũng nên mua cho em gái đáng yêu của mình một món đồ chơi, để cho nó nghịch mới được.



Nhưng mà trước khi Sana bước vô tiệm đồ chơi thì...



Tingggg

[ Nhiệm vụ: Một đứa trẻ đang trong trạng thái buồn rầu vì chuyện gì đó.

Hãy lại gần và giúp đỡ đứa trẻ đó.

Phần thưởng: 30GP]

Là nhiệm vụ a, xem xong nội dung của nó, Sana liền nhìn chung quanh thử, sau đó hắn phát hiện ra cách gần đó, tại trước một tiệm hoa có một bé gái tầm năm tuổi đang loay hoay đi lại trong tâm trạng buồn bã.

Thấy vậy, Sana liền tiến lại gần cô bé, kéo ra vẻ mặt ôn nhu cười nói.

“ Làm sao lại đứng đây một mình vậy bé, đi lạc sao?”

Thấy có một anh trai cao hơn mình một chút lại gần bắt truyện, và trông anh trai đó có vẻ rất ôn nhu, nên cũng không khiến cho đứa bé gái cảnh giác, nàng tỏ ra hơi xấu hổ lúng túng nói.

“ Kana không phải đi lạc Oni-chan.

Chỉ là Kana muốn mua một đoá hoa để tặng cho mẹ mình nhân ngày sinh nhật.

Nhưng mà lại không đủ tiền.”

Nhìn lấy khuôn mặt đáng yêu đó vừa trả lời hắn xong liền lại xụ mặt xuống. Sana bất đắc dĩ thầm nghĩ.

‘ Là vậy sao, hệ thống c·hết tiệt này lại ra một cái nhiệm vụ khiến hắn phải tiêu tiền.

Nhưng mà.... vì sự đáng yêu trước mặt này, hắn bỏ qua cho lần này vậy.’

Chấp nhận quyết định như vậy, Sana liền hướng bé gái tên Kana cười nói.

“ Vậy để Oni-chan mua cho ngươi nha?”

Nhưng mà câu trả lời của đứa bé lại khiến Sana ngỡ ngàng.

“ Như thế không được đâu Oni-chan.

Cha Kana có dặn là không được sử dụng sự đáng yêu của mình để xin đồ vật từ người khác.”

Nhìn lấy cái đầu đang lúc lắc của đứa bé, Sana thầm nhủ. Ngươi cũng tự nhận là mình rất đáng yêu sao, còn nhỏ mà tự luyến ghê vậy.

Hết cách rồi, Sana chỉ còn cách cố gắng thuyết phục vậy.

“ Nếu vậy thì cùng trao đổi nha. Oni-chan sẽ mua cho ngươi một bó hoa để mừng sinh nhật cho mẹ mình.

Con ngươi thì đối với Oni-chan cười một cái.

Bởi vì Oni-chan thực sự rất muốn nhìn lấy nụ cười của ngươi.

Thấy thế nào. Trao đổi công bằng phải không”

Nghe thấy Sana nói như vậy, đứa bé gái tỏ ra hơi do dự hỏi.

“ Như vậy thực sự có được không?”

“ Đương nhiên là được rồi.

Vậy là chốt nha. Đi cùng ta nào.”

Không để cho đứa bé do dự thêm, Sana liền dẫn nàng vào tiệm hoa. Khi bứa vô tiệm thì Sana nhìn thấy một nam tử tóc vàng đang ngủ gà ngủ gật ở trên một cái ghế dựa, gặp vậy, hắn liền lớn tiếng nói.

“ Dậy Dậy, Inokichi-san” Đúng vậy, đây là tiệm hoa của nhà bạn thân hắn – Inoue.

Nghe thấy tiếng gọi, Inokichi liền mơ màng mở mắt ra, sau khi thấy vị khách là ai, hắn ngoáp một cái rồi hỏi.

“ Sana-kun à, ngươi đến tìm Inoue sao, nó hiện đang dẫn em trai đi chơi đâu đó á.



Với lại đứa bé sau lưng là ai vậy?”

“ Ta đến để mua hoa.

Ngươi trông hàng mà cứ ngủ gật như vậy không sợ cô nhà mắng sao?”

Nghe vậy Inokichi tự tin cười nói.

“ Ngươi quá coi thường ta rồi, nàng làm sao mắng được ta chứ.

Muốn mua gì thì tự chọn đi.

Với lại ngươi chưa trả lời ta, đứa bé này là ai?”

Sana lúc này vừa lựa hoa vừa hướng hắn trả lời.

“ Kana. Ta tính mua cho nàng một bó hoa.

Nàng muốn dùng nó để tặng cho mẹ mình trong ngày sinh nhật.”

Kana cũng hướng về phía đại thúc trước mặt chào hỏi.

Nghe xong Sana nói, Inokichi liền sảng khoái cười.

“ Vậy sao.

Nếu thế thì cứ thoải mái lấy không cần trả tiền làm gì cả.”

Biết là không cần mất tiền, Sana nở một nụ cười bí mật. Đúng như hắn nghĩ.

Sau khi chọn xong bó hoa, Sana liền hướng Inokichi cảm ơn và đưa bó hoa cho bé gái. Cũng tiện thể nhận luôn phần thưởng của nhiệm vụ đã hoàn thành.

“ Đây, bó hoa của ngươi.”

Nhận được bó hoa đẹp đẽ, Kana liền vui mừng cười lên hướng hai người nói.

“ Cám ơn Oni-chan, cảm ơn Oji-san.

Kana thực sự cảm ơn hai người.”

Nhìn thấy nụ cười vừa đáng yêu vừa vui tươi đó, hai người Sana và Inokichi cảm thấy trái tim của mình vừa bị công phá.

Ngay khi thấy đứa bé chuẩn bị tạm biệt và muốn về. Sana liền lên tiếng.

“ Để ta đưa ngươi trở về.”

“ Không cần đâu, ta lớn rồi mà, có thể tự về được.”

Sau khi nói xong, nàng liền tạm biệt hai người rồi đi về, nhưng mà vừa mới ra cửa thì suýt bị vấp ngã. May mà được Sana nhanh chân lại đỡ kịp.

Nhìn nàng như vậy, Sana không yên tâm mà nói.

“ Thôi để ta đưa ngươi về”

Kana nghe vậy cũng không kiên trì tự về một mình nữa, Sau đó hai người hướng về phía Inokichi tạm biệt, Inokichi cũng lên tiếng chào tạm biệt hai đứa bé.

“ Đi đường cẩn thận và lần sau có cần nữa thì cứ tới nha”

Sau khi rời khỏi tiệm hoa, tiếp tục đi trên đường hai người Sana và Kana nói chuyện vui vẻ với nhau về nhiều thứ, Sana cũng nhân cơ hội này giới thiệu tên của mình.

Nhưng mà sự vui vẻ đó không diễn ra lâu bởi vì bọn hắn đã đến chỗ mẹ của Kana đang ở - Khu mộ phần của những Ninja hi sinh trong c·hiến t·ranh.

Tâm tình của Sana đột nhiên trầm mặc lại khi nhìn lấy đứa bé gái vui vẻ chạy đến bia mộ của mẹ mình, nói ra những chuyện thú vị mà nàng đã gặp phải, giới thiệu người anh trai tốt bụng mà nàng mới quen...vân vân và mây mây.

Hắn cứ lặng yên đứng nhìn vẻ mặt ngây thơ, vui tươi đó dưới ánh nắng chiều tà, trong lòng của Sana lúc này thức sự rất ghét cái gọi là c·hiến t·ranh.