Chương 42. Tâm cơ thật
Bầu trời của Konoha hôm nay rất trong xanh, tuyết phủ trắng xóa đang tan chảy dần, để lộ mặt đất mềm mại được bao phủ bởi tầng cỏ và những mầm hoa mới nảy nở. Đánh dấu cho sự chia tay của mùa đông lạnh giá, và nghênh đón chào mừng lấy một mùa xuân đẹp nhất của năm, với những bông hoa sắp nở rộ và những tiếng chim hót vui tươi.
Trên một bãi đất trống nào đó ở khu vực tập luyện của làng, đang có một người trưởng thành và ba đứa nhóc tầm 8-9 tuổi đối luyện với nhau, cách không xa là hai đứa trẻ ngồi quan sát bọn họ.
Hai đứa ngồi đằng xa là Sana và Minato, còn bốn người đang chiến đấu ngoài kia thì theo lần lượt là đại thúc Dai, Akehi, Inoue và Mitsuki. Lúc này chỉ có đám con trai bọn Sana ở đây, là bởi vì hai đứa bé gái khác hiện tại đang ở nhà của Sana để chơi đùa và chăm sóc lấy em gái đáng yêu của hắn, Sane.
Kể từ khi lần gặp gỡ đầu tiên gần hai tháng trước, thì sau đó đám Sana thường hay rủ Maito Dai đối luyện cùng với bọn hắn. Từ đó hai người Akehi và Minato cũng bắt đầu theo đại thúc Dai học Bát Môn Độn Giáp, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng chưa thấy có hiệu quả gì.
Dù là có khả năng kiểm soát cơ thể phi thường như Akehi cũng cảm thấy khó khăn lớn thế nào khi học cấm thuật này. Vậy mới biết rằng đại thúc Dai đã phải cực khổ rèn luyện như thế nào để có thể thành thục nó như bây giờ.
Và đáng lẽ khi cao tầng làng đã biết rõ về sự mạnh mẽ của hắn thì nên phải đưa đại thúc đến chiến trường mới đúng, nhưng khi bọn Sana hỏi thì đại thúc Dai bảo rằng hắn chưa nhận được lệnh điều động từ làng. Chắc cũng chỉ có thể là muốn giữ hắn thành v·ũ k·hí bí mật để dùng cho trường hợp quan trọng nhất đây mà.
Cũng đã qua 15 ngày từ khi cha mẹ của Sana lên chiến trường. Nhờ vào một chức năng nhỏ của Dấu ấn khế ước mà hắn biết được tình hình của hai người bây giờ vẫn còn ổn. Chức năng đó là có thể liên kết và giao tiếp tinh thần với thú triệu hồi của bản thân dù cách xa bao nhiêu.
Tuy rằng có thể nói chuyện với hai con quạ mọi lúc nhưng hắn cũng chỉ có thể trao đổi tầm nhìn chỉ với Hugin vì khả năng của nó mà thôi. Nhưng cũng không có vấn đề gì lớn bởi vì Hugin có thể phân tách ra rất nhiều bản sao của mình.
Nên bây giờ nếu như hắn muốn thì có thể hiểu rõ toàn bộ tình hình trận chiến. Nhưng làm như vậy thì rất có thể khả năng lớn Hugin sẽ bị người khác chú ý đến và Sana cũng không có rảnh như vậy. Hắn chỉ muốn bảo đảm an toàn của cha mẹ mình thôi.
Khi Sana đang nhìn bầu trời nhưng thực chất là đang trao đổi tầm nhìn với Hugin. Lúc này ở bên cạnh hắn, Minato có vẻ hơi do dự chuyện gì đó nhưng vẫn hướng Sana nói.
“ Sana-kun, ta có chuyện muốn hỏi ý kiến của ngươi.”
***
Tối đến, khi vừa mới chào tạm biệt đám bạn của mình cùng với Dai đại thúc xong, Minato liền hướng đến một nơi mà hắn đã hẹn trước với sư phụ của mình.
Jiraiya đang ngồi ăn trong quán mì Ichiraku thì gặp đệ tử thân yêu của mình đến, liền để hướng Minato nói.
“ Ngươi đã đến rồi Minato-kun.
Trước ngồi ăn đã, xong rồi đi tập luyện sau”
Từ sau cái hôm đưa vị Sannin huyền thoại này vào đồn, là mấy hôm sau Minato liền bị hắn tìm đến để nhận đệ tử.
Dù là tiếp xúc khởi đầu không có ấn tượng tốt cho lắm, nhưng Minato cũng biết đối phương là một trong Sannin huyền thoại và tính tình cũng không xấu, nên liền vui vẻ đồng ý.
Và đúng như mong đợi, từ sau được Jiraiya chỉ bảo và dạy dỗ, thì Minato cũng hiểu biết sâu sắc hơn về chakra và học được nhiều thứ mới mẻ và hữu ích. Nên Minato rất kính trọng và tin tưởng người sự phụ này của hắn.
Bước lại gần và ngồi cạnh Jiraiya, rồi cũng hướng ông chủ kêu một bát mì. Minato nhìn về sư phụ của mình hơi tò mò hỏi.
“ Nói đến, sự phụ ngài không cần lên chiến trường sao?”
Nghe vậy, Jiraiya vừa ăn vừa giải đáp thắc mắc cho đệ tử của mình.
“ Tình hình chiến sự bây giờ chưa căng thẳng lắm, nên ta cũng không cần bị điều động sớm làm gì.”
Nghe xong câu trả lời của Jiraiya, Minato trầm tư một lúc rồi hướng đối phương nói.
“ Như vậy sao, mà sư phụ, tí nữa ta có điều quan trọng muốn nói với ngươi.”
Jiraiya ngạc nhiên nhìn về phía đệ tử của mình, hắn cũng bắt đầu hơi tò mò về điều quan trọng đó là gì. Nhưng chuyện đó để sau, bây giờ ăn hết tô mì thơm ngon này đã.
Sau khi hai thầy trò ăn uống no nê xong, liền về đến một căn phòng của Jiraiya, nơi mà hai người bọn họ thường hay dùng để tập luyện.
Nhìn đệ tử thân yêu của mình, Jiraiya cười nói.
“ Được rồi, chuyện quan trong mà ngươi muốn nói là gì vậy?”
Chỉ thấy sau câu hỏi đó của hắn, Minato trông có vẻ hơi do dự, sau đó liền….. biến mất.
Đúng vậy, biến mất và xuất hiện tức thì ngay ở phía sau của hắn.
Điều này khiến Jiraiya rất kinh ngạc và ngây người, bởi vì hắn không thể hiểu được, tốc độ nhanh…. không, không liên quan đến tốc độ. Mà là Minato thực sự biến mất trước mặt hắn. Là liên quan đến không gian?
Không suy nghĩ nữa, Jiraiya liền vội vàng hỏi đệ tử của mình.
“ Ngươi vừa nãy là làm thế nào vậy?.”
Nghe vậy, Minato liền đơn giản giải thích những khả năng của mình và biểu diễn một lượt cho sự phụ của hắn coi.
Liên tục nhìn thấy Minato dịch chuyển tức thời từ chỗ này sang chỗ khác, và còn mở cả một cánh cổng không gian nữa. Càng khiến Jiraiya chưa thể thoát ra khỏi sự kinh ngạc từ vừa nãy.
Hắn chưa từng biết đến một huyết kế nào giống như thế này, và cũng không thể là nhẫn thuật được, bởi vì Minato không có kết ấn, mà là tự nhiên dùng ra những năng lực đó, cũng có thể là một loại thuật không cần kết ấn, nhưng mà thực sự điều như vậy có thể diễn ra ở trên thân một đứa trẻ 9 tuổi?
Sự nhận biết của hắn bị tan vỡ đến nỗi Jiraiya không nhịn được mà tò mò hỏi đệ tử của mình.
“ Những năng lực này của ngươi là chuyện gì vậy” Hắn không tin rằng một đứa trẻ vừa mới sinh ra liền có sức mạnh như vậy, chắc chắn phải do thứ gì đó tác động đến mới khiến cho đệ tử của hắn có những năng lực liên quan đến không gian này. Và đúng như ý nghĩ của Jiraiya khi Minato giải đáp thắc mắc cho hắn.
“ Có được những năng lực như vậy là nhờ đến một trái cây kỳ lạ mà ta đã ăn từ trước đó.
Sau đó Sana-kun có dặn ta rằng, vì sự an toàn của mình, nên giữ bí mật chuyện này cho đến khi ta có được một loại nhẫn thuật gọi là Phi Lôi Thần Thuật để làm bình phong.”
Nghe xong Minato nói, Jiraiya lộ vẻ trầm tư suy nghĩ. Trái cây sao? trên thế gian này lại có thứ kỳ diệu đến như vậy?. Hắn phải dành thời gian tìm hiểu mới được.
Và lại, giữ bí mật truyện này là đúng đắn, bởi vì hắn biết được trong đám cao tầng của làng mình, có một số người tính tình và cách hành động không được tốt đẹp cho lắm.
Hắn thực sự khâm phục đứa trẻ Sana đó, còn nhỏ mà đã có tầm nhìn rộng và cẩn thận, ổn trọng như vậy.
Biết được chuyện này, Jiraiya càng chắc chắn đứa trẻ trước mặt này chính xác là chúa cứu thế trong lời tiên tri, người mang lại hoà bình cho nhẫn giới.
Nghĩ như vậy, hắn hướng đệ tử yêu quý của mình, cười thân thiện nói.
“ Nếu đã ngươi muốn giữ bí mật, vậy tại sao giờ lại nói cho ta.”
Nghe những lời đó, Minato hơi bối rối một chút rồi nói.
“ Ta thực sự không muốn giấu những chuyện với người sự phụ mà mình tôn quý và tin tưởng.
Với lại ta có hỏi ý kiến của Sana-kun, hắn cũng đồng ý với quyết định của ta, và còn nói….” Đến đây Minato lại càng ngượng ngùng không biết nên nói như thế nào.
Jiraiya thấy vậy cũng bị nổi lên lòng hiếu kỳ hỏi.
“ Hắn còn nói gì?”
Minato hơi rụt rè nhìn sự phụ của mình một chút, lúng túng một hồi rồi nói.
“ Hắn bảo rằng nếu như ngài biết việc này thì kiểu gì cũng sẽ giúp ta lấy được cái gọi là Phi Lôi Thần Thuật, đỡ cho sau này phải mất công nghĩ cách để có được nó.”
Nghe vậy Jiraiya phá lên cười.
“ Hahahah, đứa nhóc đó cũng tâm cơ phết, với lại rất hiểu lòng người a, kinh khủng thật.
Và thực sự là đúng như vậy, nếu ta đã biết rồi thì kiểu gì cũng sẽ giúp ngươi có được nhẫn thuật đó.
Với lại có nó sớm cũng tốt, sau này càng thoải mái.”
Thấy Minato tỏ ra ngại ngùng muốn từ chối, Jiraiya lườm lấy hắn một cái, và nói.
“ Thôi ngươi ngừng được rồi, đã muốn lại còn ngại.
Giờ biểu diễn lại một lượt những kỹ năng vừa nãy xem nào, còn có, tiếp tục chỉ ta mấy thứ Haki nữa.”
Đúng vậy, từ khi nhận đứa đệ tử này, hắn vẫn chưa dạy được cho nó thứ gì cao siêu cả, nhưng lại muốn học mấy cái kỹ năng gọi là Haki từ đệ tử của mình.
Bởi vì hắn thực sự cũng rất khó khăn trong việc tu luyện tiên thuật, nên gặp được đồ tốt có liên quan đến năng lượng tự nhiên như vậy, thì sao có thể bình tĩnh được cơ chứ.
Haizzz, giúp đứa trẻ này có được cái nhẫn thuật Phi Lôi Thần đó cũng giảm bớt một phần hổ thẹn trong lòng hắn.