Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 43. Mới chỉ có một phần mười




Chương 43. Mới chỉ có một phần mười

Trong văn phòng Hokage rộng lớn, một mình ngài Đệ Tam đang tập trung vào nhiệm vụ nghiên cứu dân sinh của mình. Từ sau khi đệ tử hỗn đản của hắn b·ị b·ắt vì tội nhìn lén phụ nữ tắm vào cuối năm ngoái, Hiruzen bị buộc phải hành động cẩn thận hơn nếu như muốn tiếp tục làm chuyện này, và cũng phải đổi thời gian quan sát các phòng tắm công cộng của mình vào trời tối.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhất là thời kỳ c·hiến t·ranh này nữa, hắn cảm thấy thực sự áp lực rất lớn và căng thẳng về tinh thần và thể chất, mất năng lượng và sự tập trung, còn có lo lắng, khó ngủ nữa. Đến buổi tốt rốt cuộc hắn mới có thể dành được một chút thời gian để thư giãn và tự thưởng cho bản thân.

Hiruzen sung sướng khi nhìn những cảnh đẹp ý vui của nhân gian trong quả cầu thuỷ tinh nhỏ. Chính vì những điều tuyệt vời này mới khiến hắn có động lực để dồn hết tâm huyết cả đời của mình dành cho ngôi làng thân yêu và yên bình này. Vừa cảm thán hắn vừa nhìn ra cửa sổ….. Ôi mẹ ơi.

Hiruzen giật bắn mình lên trong thất thố khi thấy một người thanh niên tóc trắng xù bất ngờ xuất hiện tại trước cửa sổ của văn phòng Hokage, đang dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn hắn.

Lấy lại bình tĩnh, Hiruzen hướng cái tên đệ tử thối tha của mình quát.

“ Thằng nhãi c·hết tiệt này.

Ngươi không thể đường hoàng đi cửa chính sao.

Cứ phải lén lén lút lút chui cửa sổ làm gì.”

Sau khi bước vô phòng từ cửa sổ, Jiraiya vừa nhìn về quả cầu thuỷ tinh của lão sư phụ mình vừa châm chọc nói.

“ Lão già, ngươi không có tư cách để nói ta là kẻ lén lút.

Nhìn lại bản thân mình trước đã đi.”

Càng nghĩ, Jiraiya lại càng thấy tức vụ cuối năm ngoái. Ai đời lại có vị sư phụ nào làm chuyện xấu rồi bắt đệ tử của mình chịu lỗi thay như vậy. Hắn bây giờ thực sự không thể tôn trọng người đàn ông trước mặt mình này được nữa.

Không để ý đến lời nói thiếu tôn trọng của Jiraiya, Hiruzen cảm thấy mình có lẽ là già rồi, hoặc là quá tập trung vào chuyện chính nên mới không nhận ra được có kẻ lén lút đến gần. Mà mấy tên ám bộ đúng là không có chuyên tâm cùng chuyên nghiệp gì cả, sao lại để tên này tự nhiên tiếp cận hắn như vậy.

Vừa lườm lấy đệ tử của mình, Hiruzen vừa tiện tay giấu đi quả cầu thuỷ tinh rồi nói.

“ Ngươi đến tìm ta làm gì.?”

Nghe thấy câu hỏi đó, Jiraiya mới nhớ ra chuyện chính mà hắn muốn tới gặp sư phụ của mình.

“ Ta đến tìm ngươi, là vì muốn dùng chiến công của mình để đổi lấy một cái nhẫn thuật cấp S - Phi Lôi Thần Thuật.”

Nghe vậy, Hiruzen dùng đôi mắt hơi ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn Jiraiya hỏi.

“ Lý do gì mà ngươi muốn đổi nó?”

Hắn biết cái nhẫn thuật đó, nó là một cái thuật về không gian được sáng tạo bởi sư phụ của hắn, Hokage Đệ Nhị, muốn học nó thực sự rất khó khăn, phải cần thiên phú rất tốt về không gian. Và theo hắn nhớ thì đứa đệ tử hỗn đản trước mặt mình không hề có cái thiên phú đó.

Lúc này, Jiraiya lại cười vui sướng lên, bắt đầu kheo khoang đệ tử thân yêu mà hắn mới nhận cho lão già trước mặt mình nghe.



Đợi Jiraiya nói xong, Hiruzen mới tổng kết ra ý chính là, đứa bé Minato đó thực sự là rất tài năng, và hắn cũng không nghĩ rằng đứa bé đó lại có thiên phú về không gian như vậy. Với lại Hiruzen cũng không thể thừa nhận một điều, tên đáng c·hết này đúng là đã nhặt được bảo bối tối rồi.

Nhìn lấy Jiraiya vẫn cứ tiếp tục hăng say ca ngợi đệ tử của mình tốt như thế nào, giỏi ra sao. Hiruzen quá khó chịu mà bực bội nói.

“ Được rồi, ta sẽ phê chuẩn cho ngươi sau.

Mai có thể đến đây lấy, còn giờ thì cút.”

Nghe thấy lệnh đuổi khách, Jiraiya lúc này mới dừng lại hành động đắc ý và hướng sự phụ mình cười nói.

“ Đợi tí đã, ta còn muốn hỏi ngươi về tình hình chiến trận bây giờ.”



Nghe câu hỏi đó của Jiraiya, Hiruzen mới nhớ lại tình báo về cuộc chiến mà hồi sáng nay mới nhận được, mặt hắn trầm trọng xuống rồi nói.

“ Không lạc quan chút nào, ta mới nhận được tin rằng có một nhánh tiểu đội của làng Cát đã xâm nhập vào lãnh thổ của chúng ta và bắt đầu lén lút tàn phá khắp nơi.

Danzo có điều động Orochimaru xuất lĩnh lấy một tiểu đội đi lùng bắt bọn chúng rồi nhưng mà chưa thấy có kết quả gì.”

Biết được điều này, Jiraiya cũng không còn tươi cười nữa, vẻ mặt nặng nề xuống nói.

“ Vậy sao,

Mà lúc nào mới điều động ta cùng Sakumo và cái tên Maito Dai đó.”

Hiruzen lắc đầu nhìn về phương xa nói. “ Tình hình vẫn còn đang trong sự kiểm soát, chưa cần dùng đến các ngươi.”

Bởi vì người bạn thân của mình đang làm tổng chi huy ngoài đó nên hắn thực sự không muốn cho ba người bọn họ lên chiến trường nếu như không cần thiết.

‘ Danzo à, ta đã tin tưởng mà giao vị trí quan trọng đó cho người, đừng khiến ta phải cảm thấy nó là một quyết định sai lầm’

***

Trong một khu rừng tối tăm gần biên giới của Hoả Quốc và Giang Quốc, ánh trăng len lỏi qua các tán cây, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Từng tia sáng của trăng văng vào những khoảng trống giữa các tán cây, rọi sáng lên những cành lá mọc dựng lên cao, tạo nên những bóng râm trông rất đáng sợ.

Ở đó có một nhóm người đang tụ tập một chỗ nghỉ ngơi. Tầm 20 người mỗi người đều đeo hộ ngạch biểu thị mình là ninja của Konoha, trong đó có một Sannin huyện thoại Orochimaru và ba người Satoru, Akimiya, Inokichi là những Jonin duy nhất, còn lại đều là chunin và genin.

Sau một ngày vất vả truy lùng địch nhân, và nhìn thấy thảm trạng của những ngôi làng bị đám người ninja làng Cát tàn phá khi mà bọn hắn đã đi qua, tâm lý mọi người lúc này đều không có mấy tốt đẹp gì cả.



Đang khi nhóm người tụ tập lại ngồi ăn lương khô thì Satoru đột nhiên lên tiếng nói.

“Orochimaru đại nhân, theo ta thấy cứ như thế này thì không có kết quả gì. Chắc chắn bên nhóm địch có một ninja rất am hiểu về việc cảm nhận, thế nên cả ngày nay cho dù chúng ta có phát hiện dấu vết bọn chúng nhưng vẫn chưa thể tiếp cận được. Chúng ta phải thay đổi cách truy tung khác”

Nghe vậy, Orochimaru cũng đồng ý với lời nói của đối phương, bởi vì hắn cũng đã sớm nghĩ ra điều như vậy,

Trầm tư một hồi, hắn hướng Satoru hỏi.

“ Vậy theo ngươi chúng ta nên làm gì tiếp theo, Satoru-san.”

Satoru tổ chức suy nghĩ của mình một lúc rồi nói ra.

“ Ta nghĩ ngày mai nên chia nhóm thành hai, một bên có tính cơ động cao đi trước để tìm kiếm kẻ địch, một nhóm hướng về phía thung lũng phía nam theo con đường khác. Với quỹ tích di chuyển như bây giờ, ta chắc một phần nào bọn chúng sẽ di chuyển theo hướng đó. Tốt nhất là có thể chặn hai đầu bọn chúng lại”

Nghe ý kiến của đối phương, Orochimaru cũng biết rằng đó là lựa chọn thích hợp nhất vào lúc này, chỉ cần nhóm có tính cơ động cao phát hiện được kẻ địch và cầm chân bọn chúng đến khi nhóm còn khác bao vây lại là mọi chuyện sẽ ổn thoả. Trầm tư một lúc rồi hắn nói.

“ Hãy làm theo như ngươi nói Satoru-san, sáng mai ta sẽ dẫn theo Hizashi truy tìm bọn chúng trước. Còn lại các ngươi thì theo hướng khác.”

Nghe xong quyết định của Orochimaru, thì Satoru liền lắc đầu nói.

“ Không được, hai người thì quá ít, mang theo Akemiya và Inokichi nữa, nhóm các ngươi cần phải có tính cơ động cao và sức chiến đấu mạnh mẽ thì mới có thể tìm đến và cầm chân bọn chúng được.

Ta sẽ dẫn đầu những người còn lại theo hướng khác.” Thấy Orochimaru cũng không tính chấp nhận sự sắp xếp như vậy, hắn biết đối phương lo lắng điều gì liền nói.

“ Ngươi yên tâm, ta còn có Hugin bên người, nó rất giỏi trong việc cảm nhận và trinh sát nên nếu như nhóm chúng ta gặp kẻ địch trước thì sẽ nhanh chóng tránh đi rồi báo hiệu và chờ các ngươi đến.”

Lúc này Orochimaru mới nhớ đến trong nhóm mình từ đầu đúng là có một con quạ lắm miệng, lúc đầu hắn cũng rất kinh ngạc khi biết được một người như Sana-kun lại có một con thông linh thú tính cách đặc biệt như vậy.

Nhìn một vòng hắn mới thấy giờ đây nó đang h·ành h·ạ một đứa trẻ genin tóc nâu.

Đứa trẻ đó là em trai của Tsunade, Senju Nawaki, lúc trước nàng có nhờ hắn làm sư phụ cho nó, nhưng mà do đã có Misaki làm đệ tử rồi nên hắn từ chối.

Với lại Orochimaru cũng không ưa đứa trẻ này cho lắm, bởi vì nhìn thấy nó là hắn lại nhớ đến tên đáng ghét tóc xù trắng nào đó. Tính cách của nó có một phần giống hệt tên đó, quá ngây thơ.

Orochimaru thấy Misaki vẫn là tốt nhất, vừa tài giỏi lại vừa trầm ổn, không khiến hắn phải lo lắng gì cả.

Không nghĩ đến chuyện đó nữa, Orochimaru quay sang Satoru biểu đạt đồng ý với ý kiến của đối phương vừa nãy.

Lúc này ở bên cạnh, Hugin đang rất vui mừng vì tìm được một đứa trẻ dễ thương, suy nghĩ đơn giản và dễ b·ị b·ắt nạt như kẻ trước mặt.

“ Nhóc con, nhóc con, vừa nãy ngươi có bảo rằng sau này mình muốn làm Hokage. Lý do là gì vậy.”

Nhìn con quạ trước mặt, dù cảm thấy rất khó chịu khi bị nó liên tục làm phiền cả ngày nay, nhưng Nawaki vẫn hướng nó nở nụ cười rồi trả lời.



“ Bởi vì ông nội của ta là Hokage đầu tiên nên ta cũng muốn giống như hắn.”

Nghe vậy, tâm tình của Hugin càng vui sướng lên nói tiếp.

“ Đó là ông nội của ngươi chứ đâu phải ngươi, hắn mạnh mẽ mới có thể làm Hokage, còn nhóc con ngươi yếu đuối như thế này thì làm sao có thể được.”

Nawaki không phục nói.

“ Ta con nhỏ, còn có thể trưởng thành, sau này sẽ mạnh mẽ giống như ông nội của ta.”

Hugin lộ vẻ khinh thường nhìn hắn nói.

“ Hể, chủ nhân của ta nhỏ hơn ngươi mấy tuổi, nhưng mà đã mạnh hơn ngươi gấp ngàn lần rồi.

Từ bỏ đi nhóc con, với sự ngây thơ của ngươi thì chưa chắc có thể sống qua cuộc chiến này chứ nói chi là có thể trưởng thành được.”

Nawaki hơi tức giận và không tin nhìn nó nói.

“ Đừng có khinh thường ta, ta cũng không có ngây thơ.

Và lại chủ nhân của ngươi là ai, nếu mà có ngươi mạnh mẽ như vậy, sao ta lại không biết được.”

Nghe thấy sự tò mò của đối phương, một sự phấn khởi xuất hiện trong lòng Hugin. Nó bắt đầu hưng phấn khoe khoang chủ nhân của mình, cho con người thấp hèn trước mắt này biết được sự vĩ đại của ngài.

“ Nghe cho kỹ đây, nhóc con.

Chủ nhân của ta là người vĩ đại nhất thế gian Nara Sana. Người mà từ nhỏ đã có trí thông minh tuyệt đỉnh đến nỗi những ánh sao trên trời cũng không thể sánh bằng. Thiên phú của ngài phải nói là…..”

Nawaki không để ý đến con quạ đang siêng năng thổi phồng chủ nhân của mình trước mặt hắn.

Nghĩ đến, Nawaki biết người tên là Nara Sana, đó là bạn thân thiết của Yumiya Misaki. Hắn đã tìm hiểu một chút về nàng khi biết được Orochimaru-san từ chối làm sư phụ của hắn, mà trong khi đã có một người đệ tử khác nhỏ tuổi hơn mình.

Lúc đó và bây giờ Nawaki vẫn có chút không phục lắm. Chẳng lẽ hắn lại kém cỏi hơn một bé gái ít tuổi hơn mình.

Nhìn lại về phía Orochimaru, Nawaki quyết tâm sẽ thể hiện ra tài năng chân chính của mình, sống sót đến cuối cùng và lớn mạnh trong cuộc chiến này để cho Orochimaru-san phải công nhận hắn.

Kiên định lại bản thân của mình, rồi Nawaki nhìn về phía con quạ vẫn đang hăng say nói trước mặt mình. Hắn bực mình nói.

“ Thôi ngươi im đi, tránh ra chỗ khác để ta nghỉ ngơi.”

Bị đuổi đi vô tình như vậy, Hugin cảm thấy vẫn chưa thoả mãn bởi vì nó mới chỉ nói được một phần mười sự ưu tú của chủ nhân mình.

“ Haizzzz Đúng là tuổi trẻ, không có sức chịu đựng gì cả.”