Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 31. Nặng vậy!




Chương 31. Nặng vậy!

Khu rừng vào đêm tối trở nên yên tĩnh và u ám, chỉ có tiếng rì rào của gió thổi qua những cành cây rụng lá. Bầu trời đen nhánh, chỉ có ánh trăng sáng lấp lánh chiếu sáng xuống, tạo ra những bóng râm kỳ quái trên mặt đất.

Sana tiếp tục lên đường để nhận hàng của mình cùng với một đám người Uzumaki.

Do phải mang theo nhiều người mình đầy v·ết t·hương và mệt mỏi sau những ngày chạy trốn, nên tốc độ di chuyển của Sana biến chậm hơn rất nhiều. Hắn cũng muốn dùng bóng của mình mang lên tất cả mọi người để di chuyển nhanh chóng. Nhưng mà với sức mạnh hiện tại của hắn chưa thể nâng được trọng lượng nặng như vậy.

Sana chỉ có thể phân ra một mảng bóng dùng để xoá đi mọi dấu vết di chuyển của bọn hắn, dù sao cũng phải cẩn thận cho việc nhỡ đâu có người gặp đám xác mà mình để lại rồi theo dấu vết truy tìm bọn hắn thì phiền.

May là theo Tiểu Hắc thì bọn hắn cũng sắp tới gần chỗ cần đến rồi. Sana quay đầu nhìn lại những người Uzumaki đi theo sau hắn, trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ mệt mỏi, mờ mịt và lo sợ.

Cũng không phải là Sana không muốn xuất hiện như một vị cứu tinh, cứu giúp bọn họ, nhận lấy lời cảm ơn chân thành, nói rằng hắn sẽ mang họ đến một nơi an toàn và mong muốn bọn họ vui sướng tự nguyện đi theo hắn.

Thực chất những điều như vậy chỉ xảy ra trong chuyện cổ tích thôi, tình hình hiện tại mà muốn làm như vậy thì không thực tế chút nào cả.

Làm sao hắn có thể mong muốn rằng những con người này, những người mà trong thời gian mấy tháng phải chịu qua việc diệt tộc, truy đuổi, lùng bắt, bị g·iết hại bởi những con người tham lam chỉ coi bọn họ là hàng hoá, là nô lệ. Lại sẽ tin vào một người xa lạ khác đột nhiên xuất hiện cứu giúp và muốn mang họ đi nơi nào đó.

Nếu muốn làm như vậy thì phải dùng thời gian để thuyết phục bọn họ, mà hắn cũng không có rảnh như vậy. Mục đích của hắn chỉ đơn giản là cứu đám người này và đưa họ đến nơi an toàn, chỉ có như vậy thôi.

Thế nên hắn mới dùng cách như vừa nãy. Xuất hiện với một danh tính không phải là con người, ít nhất điều đó có thể khiến những người này sẽ không coi Sana giống như những kẻ tham lam săn lùng bọn họ.

Cũng không nhân cơ hội nhận làm Tử Thần, vì điều đó cũng chả giúp ích gì được cả. Trong nhận thức của đám Uzumaki này thì Tử Thần là những thực thể thần linh chỉ làm giao dịch với con người bằng linh hồn của chính họ. Vậy nên sẽ không có Tử Thần nào sẽ xuất hiện cứu những người này, và cũng chả có Tử Thần nào là một đứa bé như Sana cả.

Và lý do quan trọng nhất là, hắn cảm thấy làm như vậy rất thú vị.

Lúc này Sana thấy trong đám người hầu hết những kẻ b·ị t·hương đều được người khác đỡ hoặc cõng mang đi, nên tốc độ cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng chỉ có một bé gái là phải tự đi một mình, nhiều lúc vấp ngã, không theo kịp đám người. Chính là đứa bé gái duy nhất lên tiếng vừa nãy.

Sana hướng nàng nói.

“ Ngươi.

Đúng, chính là ngươi.

Ngươi đi quá chậm.

Lên đây ngồi, ta mang ngươi di chuyển.”

Nói xong Sana mở rộng mảng bóng mà hắn đang ngồi. Thấy nàng vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn, hắn đành phải giục thêm.

“ Còn đứng ngơ ngác như vậy làm gì.

Nhanh chân lên coi nào.”



Đợi đứa bé gái đó loay hoay leo lên mảng bóng, Sana tiếp tục điều khiển nó đi theo Tiểu Hắc. Những người Uzumaki đi theo phía sau cảm giác hơi ngạc nhiên, sau đó biểu cảm của mọi người cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Do Sana đã rút đi Haki bá vương của mình từ lâu, nên sau khi leo lên bóng đen ngồi cùng hắn, đứa bé gái tóc đỏ cũng không có lo sợ gì mà tò mò dùng con mắt to tròn của mình cứ nhìn chằm chằm Sana.

Thấy phiền Sana lườm lại.

“ Ngươi nhìn cái gì hả, con người?”

Đáp lại hắn cũng là một câu hỏi với vẻ mặt ngây thơ đó.

“ Ngươi cũng không phải là con người sao?”

Sana bĩu môi nói.

“ Liên quan gì đến nha đầu ngươi.”

Đứa bé đó cũng phản bác lại.

“ Rõ ràng là trông ngươi nhỏ hơn mà, sao lại kêu ta là nha đầu”

Sana lên tiếng cãi lại.

“ Trông ta như vậy thôi nhưng mà lớn tuổi hơn ngươi nhiều, rất rất nhiều”

Vừa nói hắn vừa lấy tay làm ví dụ, đáp lại là vẻ mặt không tin cùng câu hỏi.

“ Vậy ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi và là thứ gì?”

Sana quay mặt đi chỗ khác khinh thường nói.

“ Tại sao ta phải nói cho ngươi chứ.”

Bé gái cũng không quan tâm thái độ của Sana, cười nói.

“ Ta tên là Karen, Uzumaki Karen.

Con ngươi tên là gì?”

Đợi hồi lâu thấy Sana cũng không trả lời lại, với đôi mắt to tròn đó, Karen tỏ vẻ không hiểu nói.

“ Chẳng lẽ ngươi không có tên, thật là đáng thương”



Nghe vậy, khoé trán Sana hơi giật, lườm nàng một cái rồi nói.

“ Aizen”

Được câu trả lời từ Sana, Karen tỏ vẻ vui sướng rồi hỏi tiếp.

“ Aizen, ngươi muốn mang bọn ta đi đâu vậy?”

Nghe được câu hỏi đó, như nghĩ tới thứ gì Sana quay sang nhìn nàng tỏ vẻ ác ý cười nói.

“ Ta muốn mang các ngươi đi nuôi lớn rồi đem thịt”

Thấy vẻ mặt của Karen sợ hãi lên, Sana phá lên cười.

“ Hahahahahahha”

Lúc này Karen mới biết mình bị đùa, thế là tức giận trừng Sana.

Đi ở phía sau đám người, gặp hai đứa bé nói chuyện đùa giỡn như vậy, trong lòng lo sợ cũng dần tan biến hết, khuôn mặt cũng lấy lại sự nhẹ nhõm mà tăng nhanh lên tốc độ đi.

Nhờ Haki quan sát mà Sana có thể cảm ứng được hết tâm tình của những người phía sau, thầm nhủ cũng không uổng công hắn giả vờ đùa giỡn như đứa trẻ.

Lại có một sự thật nữa mà Sana không muốn chấp nhận đó là bây giờ hắn đúng là đứa trẻ, nên cho dù là trong tâm trí tuổi tác có lớn thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng mà làm nhiều thứ như trẻ con.

Sau một lúc di chuyển trong rừng thì Tiểu Hắc dừng lại, xuất hiện trước mặt bọn hắn là một vách đá dựng đứng. Lúc này Sana cảm thấy trong bóng của mình như có động tĩnh gì, là thanh Zanpakutō của hắn.

Thấy vậy, Sana mang ra một thanh Katana màu đen tuyền, trên lưỡi kiếm có những hoa văn màu đỏ tươi, chuôi của nó cột lấy một thanh vải màu đỏ trông có vẻ hư vô mờ mịt.

Đây là hình dạng chân chính của thanh Zanpakutō sau khi Sana dùng thời gian mấy tháng để khắc ấn linh hồn của mình lên nó. Trông soái khí như vậy thôi nhưng mà hắn vẫn chưa thể dùng Shikai hay Bankai với nó.

Ngay khi thanh kiếm xuất hiện, dường như là cảm ứng được điều gì đó, từng bông hoa bỉ ngạn màu đỏ thắm xuất hiện từ hư vô, bắt đầu quay thành một vòng tròn dựng đứng, càng quay càng nhanh đến khi không gian trong vòng tròn xuất hiện một thông đạo màu đen.

Sana thấy thế điều khiển mảng bóng tiến vô và cũng không quên nói với những người phía sau hắn.

“ Đi theo ta”

Bên trong thông đạo màu đen cũng không hẳn là tối đen bởi vì ven đường có rất nhiều hoa bỉ ngạn màu đỏ đang phát ra một ánh sáng êm dịu.

Hướng về ánh sáng phía cuối con đường đi một lúc thì bọn hắn ra khỏi thông đạo.

Thứ đón chờ bọn hắn là một không gian rộng lớn tràn đầy ánh sáng ấm áp, tuyệt đẹp và kỳ diệu.



Một cảnh tượng đẹp như mơ, tràn ngập các loại hoa rực rỡ, đầy màu sắc và sinh động. Cùng với nhiều loài hồ điệp bay lượn, đuổi nhau giữa các bông hoa. Phương xa là một con thác nước rực rỡ đang chảy xuống một dòng nước nhỏ, tạo thành một con suối dài trải khắp vùng đất.

Tất cả mọi người đều choáng ngợp trước cảnh tượng tuyệt vời này, kể cả là Sana, bên cạnh hắn Karen không kiềm được thốt lên một tiếng.

“ Đẹp quá đi”

Hồi phục lại tâm tình, Sana nhìn thấy một cung điện to lớn phương xa, đoán được hàng hoá của mình đang nằm ở đó. Hắn mang theo mọi người tiếp tục tiến lên.

Trên con đường bọn hắn có rất nhiều cây nhỏ mà trên đó mọc đầy trái cây đỏ trót.

Có lẽ là do chạy trốn quá lâu, và nhiều ngày chưa được ăn gì nên một thanh niên Uzumaki tiện tay hái xuống một quả ăn thử.

Hai tên Jonin thấy vậy không ngăn cản kịp, chỉ có thể lo ngại nhìn về phía Sana, sợ hắn trách tội.

Sana cũng đã phát hiện được hành động của người đó ngay từ đầu, nhưng cũng không ngăn cản, bởi vì hắn cũng muốn xem con người có thể ăn được loại trái cây đó không.

Khi thanh niên đã ăn xong miếng thứ nhất, hắn trợn mắt lên không thể tin được, bởi vì.

“ Quá ngon đi”

Mọi người xung quanh thấy vậy cũng bắt đầu nuốt nước miếng, nhưng vẫn bận tâm nhìn về phía Sana.

Sana hắn cũng không có phụ lòng bọn họ.

“ Các ngươi cứ thoải mái ăn.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều hấp tấp vặt lấy trái cây, tay run rẩy đưa lên miệng ăn. Ngay cả Karin cũng vội vã nhảy xuống mảng bóng chạy đi hái trái cây, còn tri kỷ mang cho hắn một quả.

Sana cũng ăn thử xem bởi vì hắn phát hiện những người này sau khi ăn loại trái cây đó, sức mạnh linh hồn đều được tăng lên, dù chỉ là một lượng nhỏ xíu. Ăn xong một quả thì cảm thấy hơi tiếc vì không có tác dụng gì với hắn.

Cây ăn quả có thể ăn được vậy thì nguồn nước chắc cũng sẽ không sao. Sau đó chỉ cần mang thêm cho bọn họ chút gia súc để chăn nuôi trong này là được. Theo hắn dùng Haki quan sát để cảm nhận thì trong này không có loài động vật nào trừ hồ điệp cả.

Không để ý đến đám người đang điên cuồng ăn trái cây, Sana điều khiển mảng bóng di chuyển về phía cung điện.

Thấy Sana ròi khỏi, đám người cũng vội vàng đuổi theo. Karen giờ phải vác cái chân ngắn của mình di chuyển cùng với mọi người.

Đến trước cửa cung điện, Sana bước xuống mảng bóng, đến trước một cánh cửa rộng lớn bên cạnh là hai bước tượng cao ba mét. Hình dạng của hai bước tượng đó là con người mặc trang phục có chút cổ xưa, bên hông mỗi người đều đeo một thanh kiếm.

Hắn đoán chắc đó là tượng của các sứ giả Hồn Thần, không để ý chuyện đó, hắn đưa tay ra đẩy cánh cửa to lớn bằng đá…. Ưmmm….. Nó không di chuyển, nặng vậy!

Mọi người đằng sau thấy vậy, cũng không biết nên làm gì, Karen thì không nhịn được cười lên.

“Hihihih” Rồi bị Sana trừng một cái.

Hai tên Jonin thấy vậy, nhanh chân lên giúp Sana. Nhưng chưa kịp bọn hắn tiến lại gần thì các bức tượng bên cạnh nổi lên những bóng mờ hình người trông giống hệt bọn chúng hướng hai tên jonin quát.

“ Những kẻ phản bội đê tiện, cút ra khỏi đây”