Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 32. Để Tiểu Hắc lo




Chương 32. Để Tiểu Hắc lo

Sau tiếng quát thì bên người hai tên Jonin và những người Uzumaki phía sau xuất hiện hai bóng mờ cao ba mét có khuôn mặt hình dạng ác quỷ, hét thảm lên một tiếng rồi tan biến đi.

Ngay sau đó hai chiếc mặt nạ mà đám người mang theo đều nứt vỡ ra. Sau những việc này, hình bóng của hai sứ giả cũng biến mất theo.

Kinh hãi trước sự việc xảy ra, một tên Jonin hướng về phía Sana lo sợ hỏi.

“ Aizen đại nhân, chuyện vừa nãy là?”

Sana tỏ vẻ lười biếng trả lời.

“ Nghe rõ ràng như vậy mà các ngươi không hiểu sao.

Những tên mà các ngươi gọi là Tử Thần, rất lâu phía trước đã phản bội đám người này, phản bội lấy vị thần được thờ phục trong đây.”

Kinh hoàng trước sự thật như vậy, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy căng thẳng nhìn về phía cung điện to lớn, hai tên Jonin thì còn tưởng tượng thêm thân phận thực sự của tồn tại tên Aizen này là gì.

Thấy không ai có tâm trạng sẽ giúp mình mở cửa, Sana chỉ còn cách hướng ánh mắt về Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc thấy vậy, dùng hết sức lực của mình để đẩy cửa, nhưng vẫn không thấy nó động đậy gì. Sana đành phải dùng bóng của mình biến thành một cánh tay giúp sức với nó.

Một hồi lâu, cánh cửa vẫn như cũ. Hai tên Jonin dù có hơi lo lắng nhưng vẫn tiến lên giúp Sana. Nhìn đám người đang ra sức đẩy, Sana cảm giác có lẽ cửa bị khoá trong rồi. Không nên nha, không….

Hưmm, Sana yên lặng rút ra thanh Zanpakutō mà hắn đã cất đi khi đã vô được không gian này. Mang nó chạm vô cánh cửa.

Ầm ầm ầm.

Cánh cửa đá to lớn bắt đầu chuyển động trong khi cả đám đứng đó nhìn nhau không biết nói gì.

Theo khoa học nghiên cứu, trong một ngày của mỗi con người thường sẽ có một khoảng khắc hơi điên và dễ dàng quên đột xuất.

Đổ lỗi cho khoa học xong, Sana không để ý những người khác cất bước hướng vô cung điện.

Thấy không có ai theo hắn, Sana quay đầu nói với những người có vẻ mặt lo ngại.



“ Cùng vô đi, sẽ không có vấn đề gì đâu, đằng nào sau này các ngươi cũng sẽ bị ta giam giữ tại đây.

Tốt nhất là nên làm quen trước.”

Nghe Sana nói vậy, tất cả mọi người đành phải theo hắn đi vô.

Bên trong là một không gian rộng lớn, trên các bức tường đều có tác phẩm điêu khắc cổ xưa. Còn có nhiều tượng hình người giống như bên ngoài bao bọc xung quanh.

Chính giữa nới sâu xa nhất có một bức tượng hình dạng phụ nữ cao năm mét. Trang phục cao quý, cổ xưa, gương mặt dù là tượng đá đều có thể cảm giác được là đẹp tuyệt trần, trên đầu đội một vương niệm được kết bằng những bông hoa bỉ ngạn. là tượng của Hồn Thần, một trong những vị thần cổ xưa.

Sana thì để ý đến con mắt trái của nàng đang phát ra ánh sáng màu xanh.

Thấy thế hắn bèn bay lên cao đến tầm mắt của bước tượng, điều khiển một mảng bóng móc ra một quả cầu màu tím xanh. Hàng của hắn đã đến tay.

Nhìn hành động của Sana, đám người phía dưới có thể mơ hồ biết được mục đích của vị Aizen này đến đây là vì thứ đó, nhưng bọn hắn cũng không dám làm gì.

Cầm trong tay Hōgyoku, trong khi hạ xuống Sana đột nhiên nghĩ đến một việc. Hắn cũng giống như đám Tử Thần kia, đều là kẻ hấp thu linh hồn. Tại sao Hồn Thần cảm giác hắn là người thích hợp nhất để giữ thứ này. Cũng không thể chỉ đơn giản là do Hệ Thống thiết lập được. Các chức năng của Hệ Thống dùng để bảo vệ nhân quả chứ không phải làm loạn nó một cách không có lý như vậy.

Rốt cuộc là vì lý do gì, và tại sao hắn đã đến đây rồi, ý chí của Hồn Thần cũng không ra gặp hắn để nói chuyện tâm sự một chút.

Lại có một thắc mắc mà không có lời giải. Cất đi Hōgyoku vô bóng của mình, Sana thấy cũng đến lúc mình nên về nhà. Đồ đã lấy xong, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, nên về ngủ.

Nhìn về phía đám người Uzumaki, Sana cảnh báo nói.

“ Giờ ta sẽ rời khỏi.

Các ngươi sẽ bị nhốt ở đây.

Không có ta thì sẽ không ai có thể ra vào chỗ này được.

Vậy nên các ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát.”

Nghe Sana nói, những người khác còn chưa biết phản ứng ra sao thì Karen đã lo lắng lên tiếng hỏi.



“ Ngươi sẽ còn quay lại chứ.”

Nhìn nàng, Sana cười đe doạ nói.

“ Đương nhiên là sẽ quay lại rồi, các ngươi là đồ cất giữ của ta mà.

Ta phải quay lại để trông trừng chứ.”

Nói xong, hắn không để ý những người này phản ứng gì, quay người rời khỏi cung điện rồi bay về hướng lối ra. Trước đó hắn cũng thu hồi lại những sợi xích trên tay của năm người Uzumaki.

Những người ở lại nhìn về bóng lưng của Sana không biết chuyện này có nên tính là xấu hay không.

Bọn hắn đang cần chỗ ẩn nấp an toàn, đầy đủ thức ăn nước uống. Giờ đã có, hơn nữa còn rất chi tuyệt vời và an toàn, trừ việc một người nào đó có thể tự do ra vào.

Cũng không có lo ngại lắm rằng Sana sẽ làm gì bọn hắn, bởi vì cả quãng đường này, ít nhiều những người này cũng hiểu biết một chút về tính cách của tồn tại tên là Aizen này.

Mà chỉ mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

***

Ngay khi Sana vừa rời khỏi không gian đó, thì Sana nhận được phần thưởng của nhiệm vụ đã hoàn thành là 1.000GP.

Vui vẻ chưa được bao lâu thì…

Tingggg

[ Nhiệm vụ: Chính vì bạn đã hoàn thành xuất sắc trong việc cứu với một nhóm tộc nhân Uzumaki, và đưa bọn họ đến nơi an toàn.

Hãy tiếp tục tìm và cứu giúp những người tộc nhân Uzumaki khác đang g·ặp n·ạn trên toàn thế giới.

Phần thưởng: 30GP/ 1 người]

Nhìn về nội dung nhiệm vụ, Sana chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi. Và hắn cũng thắc mắc là tại sao lại giảm xuống 30GP một người.



Nghĩ lại, với hơn 1.000GP mà hắn đã có thì chỉ cần cứu thêm 26 người nữa là hắn có thể mua trái ác quỷ về cho Minato và Mitsuki ăn.

Khoan đã, tại sao hắn phải chăm chỉ làm việc để cho người khác được hưởng nhỉ. Không hợp với tính cách của hắn chút nào.

Quyết định, sau đó để cho Tiểu Hắc tự mình đi làm nhiệm vụ này vậy. Cứ khi nào đến buổi tối thì để nó ra ngoài cứu người.

Cách an toàn và hiệu quả nhất, nhân cơ hội kéo đối tượng cần cứu vô không gian trong bóng rồi nhanh chóng mang đến đây là được. Nếu lần nào nan giải quá thì về gọi hắn cũng được. Sana cũng sẽ để cho Tiểu Hắc mang theo thanh Zanpakutō. Mỗi lần cứu lấy một người, một buổi tối đi ba lần.

Cảm thấy ổn thoả với sắp xếp như vậy, Sana lấy lại sự vui vẻ tiếp tục hướng về nhà dưới ánh trăng trong đêm.

***

Đầu tháng năm, vào giữa mùa hạ, khí hậu ở Konoha lúc này có chút hơi nóng ẩm, nhưng lâu lâu vẫn có những cơn gió mát thổi qua xoa dịu cảm xúc của mọi người. Bầu trời xanh sâu, cùng với những đám mây trắng tung bay, tạo nên một khung cảnh đầy bao la.

Tại một vùng đất trống nào đó đang có mấy đứa trẻ đối luyện với nhau. Thực ra là Akehi đang bồi luyện cho ba đứa khác là Minato, Inoue và Mitsuki.

Do được sự giúp đỡ từ trái ác quỷ và các loại Haki, nên về mảng thể thuật và chiến đấu Akehi càng ngày càng dẫn trước đám bạn mình.

Nếu chỉ dùng những nhẫn thuật cơ bản thì hắn cũng chỉ sàng sàng cùng Minato. Thế nên dạo gần đây hay bị Minato rủ đi đối luyện.

Inoue thì chuyên về tâm trí, còn Mitsuki thì là chữa bệnh nên cũng không quan trọng lắm chuyện thể thuật, nhưng cũng tham gia cùng hai người để rèn luyện chút bản thân.

Mới nghiêng đầu tránh một đòn đá từ Minato, Akehi liền trở tay tóm lấy chân đối phương rồi vung về phía Inoue đang tiếp cận từ phía sau. Nhờ Haki quan sát nên Inoue dễ dàng cúi người né tránh đòn t·ấn c·ông đó rồi bật lên hướng một thanh kunai về phía mắt Akehi.

Thấy vậy Akehi liền buống ra Minato trở tay bao trùm Haki vũ trang lên nó rồi đón đỡ.

Ngay sau đó Mitsuki liền tiếp cận Akehi từ bên cạnh để ra đòn nhưng đón lại là một đá ngang mãnh liệt, nhưng trước khi đòn đá chạm vô đối phương thì Mitsuki lách đi với một tốc độ nhanh chóng, rồi áp sát gần người Akehi tung một đòn đấm vô mặt.

Hơi bất ngờ, Akehi liền dùng năng lực của mình thay đổi tốc độ di chuyển bản thân để tránh đòn và cùng lúc trả đòn lại đối phương. Tiếp lấy công kích của Akehi, Mitsuki bay về sau một khoảng cách, trước khi chạm đất hình dạng hắn đã thay đổi thành Minato. Là Biến Thân Thuật, Vậy người vừa nãy hắn nắm lấy chắc là Mitsuki.

Mà do hắn đã sử dụng năng lực của mình nên trận này đã tính là thua rồi.

Mọi người tính nghỉ ngơi một lúc sau đợt đối luyện thì phát hiện không biết lúc nào Sana đã đứng cách gần đó không xa trên tay cầm một túi hoa quả.

Thấy mọi người cùng tiến về phía mình, Sana mở rộng cái túi để cho bọn chúng tự lấy hoa quả mà ăn. Hắn lúc đầu cũng ở cùng đám bạn của mình nhưng mà lười đối luyện quá nên ra ngoài mua chút đồ ăn.

Năm đứa trẻ, mỗi người cầm trên tay một trái cây ăn ngon lành, mà chỉ có ba người là thưởng thức được sự ngon ngọt. Còn hai người tóc vàng ngắn và tóc xanh dương thì.

Oẹ oẹ.