Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 230. Một ngụm nuốt hết.




Chương 230. Một ngụm nuốt hết.

Làng Thác Nước, một ngôi làng Ninja của một đất nước nhỏ nằm giữa hai đại cường quốc, Hoả Quốc và Thổ Quốc.

Nó được xây dựng xung quanh một chiếc cây vô cùng lớn nằm giữa một cái hồ. Có một cái thác nước cao làm đầu mốc, nước chảy ra từ thác đổ đầy lấy cái hồ đang bao bọc ngôi làng.

Khi nhắc đến Làng Thác Nước thì có hai điều không thể không nói đến, đó là một loại nước đặc biệt – nước Anh Hùng, thứ có thể cung cấp cho người uống một lượng Charka gấp mười lần số lượng Charka bình thường của bọn họ.

Thứ đặc trưng thứ hai của làng đó là Thất Vĩ, với việc sở hữa sinh vật kinh khủng này, làng Thác Nước đã trở thành ngôi làng nhỏ duy nhất có được Vĩ Thú.

Và tại một chỗ nào đó của rìa bờ hồ, Jinchuriki của Thất Vĩ, một ông lão đầu đội nón vành, râu và tóc để dài màu trắng, mặc một bộ đồ xám bình thường, hiện đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá thấp, tay thì giữ lấy một cái cần câu.

Mặc dù trông thì có vẻ như người này đang chăm chú ngồi câu cá thật, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy được đầu của ông lão đang gật gà gật gù cúi thấp xuống. Không sai, cái người này đang ngủ rất là ngon lành.

Với lại cũng đang ngủ rất say nữa, bởi vì ngay lúc này đây, cái dây câu đang rung động một cách vô cùng mãnh liệt nhưng ông ta lại không hề có một động tĩnh nào cả. Không, vẫn có động tĩnh, đó là âm thanh khò khè đang đều đặn vang lên, biểu hiện của một giấc ngủ rất là ngon lành.

Có lẽ bởi vì động tĩnh lớn như vậy của dây câu cũng không khiến cho ông lão tỉnh dậy. Nên là âm thanh được phát ra từ tiếng bước chân của một người nào đó đang dần dần tiến lại gần cũng không làm ông lão có phản ứng gì.

Thế là khi âm thanh tiếng bước chân dừng lại ở phía sau lưng tầm hai mét của ông lão. Một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi với mái tóc đen ngắn hiện diện. Nếu như đám người Sana ở chỗ này thì rất dễ dàng nhận ra được người thanh niên này chính là chủ nhân cũ của Huyết Ngục Thành Hozuki, Mui.

Nhìn lấy ông lão đang ngồi trên tảng đá phía trước, Mui, hay thực chất là con quái vật Satori dùng hình dạng của Mui nở lấy nụ cười có chút hưng phấn.

“ Lão già, ta đi tìm ngươi từ nãy đến giờ a.

Không nghĩ tới ngươi lại nhàn nhã ngồi câu cá như thế này.”

Từ khi hộp Cực Lạc hấp thu được vật chất Charka vô cùng sinh động và đặc biệt kia thì đã ba ngày trôi qua rồi.

Ngày hôm ấy sau khi cắp đi chiếc hộp rời khỏi toà thành, nó liền mang theo Hộp Cực Lạc tìm lấy một chỗ bí ẩn nào đó trú tạm để tập trung vào việc tiêu hoá vật chất Charka kia.

Phải đến tận nửa ngày trước thì Satori mới tiêu hoá hết được phần vật chất Charka mà chiếc hộp đã chia sẻ cho nó.

Sau khi tiêu hoá xong thì Satori liền cảm thấy bản thân mình được tăng cường lên rất là nhiều. Điển hình là thân hình của nó đã to lên gấp đôi so với trước kia, hiện tại một ngụm xuống nó có thể dễ dàng nuốt chửng lấy chiếc hộp.



Thêm nữa đó là, khi chiếc hộp đã bị nó nuốt rồi thì dù cho Satori có thu nhỏ lại bản thân, chiếc hộp ở bên trong miệng của nó cũng sẽ thay đổi kích cỡ theo để cho thích hợp.

Cho nên là bây giờ khi di chuyển Satori cũng không cần phải cắp theo một chiếc hộp to đùng nữa. Khiến cho mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngoài hình thể ra thì thể chất, lực lượng, tốc độ, sức mạnh và khả năng phòng ngự cùng hồi phục của nó cũng được tăng lên rất nhiều nữa.

Quan trọng nhất đó là trước kia, khi một sinh vật nào đó sắp t·ấn c·ông nó, Satori liền có thể cảm giác trước được chuyện đó, nhưng với một điều kiện là sinh vật đấy phải có sự sợ hãi trong người.

Hiện tại thì cái năng lực đó đã được nâng cao đến mức độ không chỉ có mỗi hành động t·ấn c·ông nữa, chỉ cần là một sinh vật sắp có hành vi đối với nó, dù là mang ý định gì đi chăng nữa thì Satori liền có thể cảm giác trước được cái hành vi và ý định đó, và không cần bất kỳ điều kiện nào.

Cùng với, chỉ cần nó chú ý đến đối tượng nào đó thì liền có thể biết trước được động thái trong tương lai của đối phương.

Nói tóm lại, cái năng lực này khiến cho nó gần như biết trước được tương lai vậy.

Chính nó còn được tăng cường đến như vậy thì Hộp Cực Lạc, thứ hấp thu lấy phần lớn hạt vật chất kia, không biết đã được tăng cường đến mức nào.

Satori đúng là chỉ biết một cách mơ hồ mức độ siêu nhiên và quỷ dị của chiếc hộp hiện tại mà thôi.

Ngàn năm trước Hộp Cực Lạc từng có ý định nuốt lấy Vĩ Thú, tuy nhiên khi đó đẳng cấp của chiếc hộp có vẻ vẫn chưa đủ để có thể khống chế được đám quái vật đó.

Nhưng hiện tại thì sau ba ngày tiêu hoá lấy vật chất kia, Hộp Cực Lạc đã ngay lập tức ra lệnh cho nó đi bắt lấy đám Vĩ Thú này.

Đó cũng chính là lí do mà hiện tại nó đang ở đây.

“ Ê lão già, ta to tiếng như vậy mà ngươi vẫn không tỉnh dậy sao.

Nếu không tỉnh là ngươi sẽ không còn nhìn thấy được cái thế giới này lần nữa đâu đó.”

Gặp lão già vẫn không có một chút động tĩnh nào, Satori thầm mắng. ‘ Mịa nó chứ, chẳng lẽ lần đi săn này nó không thể thấy được vẻ mặt hốt hoảng của con mồi sao? Cái lão già c·hết bầm này.’

Mang theo tâm tình khó chịu như vậy, Satori từng bước từng bước tiến lại gần Jinchuriki của Thất Vĩ. Và khi tiến tới ngay sau lưng của ông lão thì vẻ mặt của nó liền trở nên cực kỳ hưng phấn.



Giơ lên bàn tay phải toả ra lửa màu đỏ đập, Satori toác rộng miệng ra phấn khích cười lớn.

“ Lão già c·hết bầm, ngươi còn tính giả vờ đến mức nào.”

Nghe vậy, Jinchuriki của Thất Vĩ, người đang ngủ từ nãy giờ cũng đột nhiên mở ra đôi mắt có chút già nua nhưng vô cùng sắc bén của mình. Tiếp đó ngay lập tức vặn đầu ra đằng sau, đồng thời cái miệng của lão cũng phun ra một lượng lớn bột mịn màu trắng cực kỳ phát sáng.

Loại bột này nó sáng đến nỗi khiến cho thị lực của Satori ngay lập tức mù đi.

Gặp đòn công kích bất ngờ của mình thành công, ông lão liền nhếch mép mỉnh cười.

“ Nhóc con, ta không biết ngươi là ai, nhưng …”

Nhưng lão còn chưa nói xong thì phát hiện ra người trẻ tuổi kia dù bị mình làm mù đi cũng không hề có chút hoảng hốt hay bối rối gì, mà vẫn giữ lấy nụ cười phấn khích của bản thân rồi vung bàn tay phải đang toả ra lửa của hắn đập xuống đầu của lão.

“ Hoả Độn: Đại Hoả Thiên Ngục.”

Gặp vậy lão già tuy có chút sửng sốt nhưng vẫn nâng lên một cánh tay được bao bọc bằng một lớp Charka màu cam để đỡ lấy đòn t·ấn c·ông đang đập về phía mình.

Xong, khi đòn công kích của hai bên chạm nhau thì đám lửa từ tay của Satori đột nhiên phun trào ra, bao bọc lấy toàn thân của lão già. Khi đám lửa biến mất thì cả cơ thể của lão đã bị trói buộc bởi một đường vân màu đỏ rực.

Đến lúc này thì Jinchuriki của Thất Vĩ không nhịn nổi mà có chút kinh hãi trố mắt lên nhìn người trẻ tuổi trước mắt mình.

Bởi vì lão đã không thể điều động được một tí Charka nào trong cơ thể của mình, dù là Charka của Thất Vĩ cũng thế, cảm giác như toàn bộ bọn chúng đều bị áp chế đi vậy. Cả người cũng vô lực, không thể động nổi. ‘ Cái này … là phong ấn thuật sao?’

Lúc này, đôi mắt bị mù của Satori cũng đã khôi phục và có được lại quang minh. Nhìn lấy biểu cảm vô cùng thất thố của con mồi dưới chân mình, nó lại một lần nữa không nhịn được sự hưng phấn của bản thân mà mở toác cái miệng ra, điên cuồng cười to.

“ HA HA HA, lão già ngu xuẩn này, đã yếu mà còn bày đặt tỏ ra nguy hiểm nữa chứ, HA HA HA…”

Nghe vậy, vẻ mặt già nua của Jinchuriki Thất Vĩ có chút đỏ rực lên vì cảm thấy tức giận. Lão gân cổ lên hét.

“ Nhóc con, chơi phong ấn thì có lợi hại cái gì. Giỏi thì mở phong ấn ra, ta với ngươi đấu lại một lần nữa xem ai mạnh hơn.”



Satori nhếch mép lên khinh thường nhìn lão già dưới chân mình.

“ Ta không ngu như ngươi a, lão già.”

Jinchuriki Thất Vĩ đang muốn cãi lại thì chưa kịp phát ra lời liền trợn tròn mắt, há hốc mồm vì thấy được miệng của cái người trẻ tuổi trước mắt mình từ từ biến thành màu đen với đầy lông lá. Sau đó thì cái miệng đó càng lúc càng được mở rộng ra.

‘ Cái … cái này, đây là chuẩn bị một miếng ăn hết ta sao?’

“ Ấy ấy ấy, anh bạn trẻ, lão già như ta toàn xương mà thôi, không có ngon đâu…”

Đối với lời nói cầu xin và biểu cảm hoảng hốt của lão già, Satori không thèm nhìn đến. Khi miệng của nó được mở rộng ra đến một mức độ cực kỳ khoa trương, liền không chần chừ mà hướng về phía con mồi của mình ngoạm lấy một cái.

Ực.

Sau một tiếng nuốt chửng thì cái miệng của Satori liền biến trở lại bình thường. Nó nở lấy một nụ cười thoả mãn thầm nhủ.

“ Con Vĩ Thú đầu tiên đã xong.

Giờ nên đi tiếp chỗ nào để săn mồi nữa đây, Hoả Quốc hay là Thổ Quốc… Ưmmm…”

Trong khi Satori đang suy nghĩ về bãi săn tiếp theo thì sau lưng của nó liền mọc ra một đôi canh màu đen to lớn.

Nhưng ngay khi Satori muốn vỗ cánh để rời đi thì đột nhiên khựng người lại, Cái miệng của nó lại một lần nữa biến thành màu đen và mở rộng ra. Sau đó thì liền phun ra một người, không, nói đúng hơn là một cái t·hi t·hể.

Nhìn lấy Jinchuriki Thất Vĩ không còn một chút sinh mệnh nào dưới chân mình, Satori nở lấy một nụ cười thương tiếc.

“ Lão già, thật không may cho ngươi a, Hộp Cực Lạc chỉ muốn Thất Vĩ thôi.”

Xong, Satori cũng không thèm nhìn lấy cái t·hi t·hể một chút nào nữa, liền vỗ cánh bay đi.

Nửa ngày sau, tại làng Đá của Thổ Quốc, Satori đứng trên đỉnh của một ngọn núi đá, nhìn xuống ngôi làng chỉ toàn một màu nâu xám phía dưới, nhếch miệng lên cười.

May là sau khi hấp thu lấy một con Vĩ Thú, Hộp Cực Lạc đã có thể cảm nhận được khí tức của đồng loại nó, hiện tại thì đã không cần phải mất công tìm kiếm lấy vị trí của đám quái vật đó như lần trước nữa.

“ Nơi này có Tứ Vĩ và Ngũ Vĩ a.

Ha ha ha, các con mồi của ta, nhanh thôi, ta sắp đến với các ngươi rồi.”