Chương 231. Ta cũng nghịch lửa
Trong một thung lũng nằm ở khu vực hẻo lánh bí mật nhất của Làng Đá có lấy hai người Ninja đang chiến đấu với nhau.
Một người có mái tóc đỏ, vẻ mặt tuy trẻ trung nhưng lại đã có ria mép và râu tỉa nhọn, đội lấy một chiếc mũ lớn có những đường gờ giống như chiếc vương miệng với ba cạnh. Mặc lấy một chiếc áo sơ mi dài tay màu đỏ, phía trước và hai bên hông là những tấm giáp màu nâu.
Người khác thì rất là cao, mặc lấy một bộ giáp nặng màu đỏ, phía trên kéo dài đến nửa dưới của khuôn mặt, đôi mắt nâu đậm, không có lông mày, đầu thì đội lấy một chiếc nón vành màu đỏ.
Hai người này lần lượt là Roshi và Han, Jinchuriki của Tứ Vĩ và Ngũ Vĩ.
Cuộc chiến đấu của bọn họ có thể nói là rất có ý tứ.
Roshi liên tục sử dụng lấy nhẫn thuật đặc trưng của mình, đó là Dung Độn, với dung nham đỏ rực bao quanh hai tay, hắn có thể nhanh chóng chuyển đổi giữa cận chiến và t·ấn c·ông tầm xa một cách vô cùng linh hoạt.
Còn về Han thì điển hình là loại người sử dụng thể thuật, sức mạnh và tốc độ của hắn liên tục được tăng cường bởi lượng hơi nước màu trắng tuôn ra từ cơ thể, cùng với chiếc áo giáp cồng kềnh của bản thân, khiến cho những đòn t·ấn c·ông của Han trông rất là uy lực.
Chiến đấu lấy một lúc, khi cả hai cảm thấy không còn mấy sức thì đều hiểu ý nhau và dừng lại.
Nhìn lấy khu vực xung quanh nhiều tảng đá bị dung nham đốt cháy một cách đen xì, Han nhịn không được mà lên tiếng tán dương.
“ Đại ca, Dung Độn của người càng ngày càng trở nên nóng bỏng và mạnh mẽ a.”
Roshi nghe vậy liền cười lớn tiếng.
“ Ha ha ha, ngươi cũng vậy a Han.”
Xong, vẻ mặt của hắn liền chuyển thành có chút bất mãn.
“ Đáng tiếc, chúng ta có mạnh như vậy thì cũng chả có ích gì. Cái lão già khốn nạn Onoki sẽ chỉ vẫn nhốt chúng ta ở trong cái thung lung này mà thôi.”
Han bất đắc dĩ cười.
“ Biết sao được, chúng ta vẫn chưa thể kiểm soát được Vĩ Thú trong người mà.”
Roshi nghe vậy cũng biết rằng điều đó là đúng, nhưng vẫn không kiềm được tức giận mà hừ lạnh.
“ Hừ, chắc chỉ khi nào đến c·hiến t·ranh thì lão già đó mới cho chúng ta ra thôi.”
Han đang muốn xoa dịu cơn giận dữ của đại ca mình thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“ Không không không, ngươi lầm rồi, phải nói là các ngươi sẽ không còn được rời khỏi nơi đây nữa mới đúng.”
Đột ngột nghe được giọng nói như vậy, cả hai người Roshi và Han đều có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, quay người nhìn về nơi âm thanh được phát ra, cùng lúc cũng bày ra tư thế đề phòng.
Khi bọn hắn nhìn về phía một mỏm đá cách không xa, thì liền thấy được ở trên đó đang đứng lấy một thanh niên vô cùng trẻ trung, làn da trắng bệch với mái tóc đen óng, mặt mang cười nhìn lấy bọn hắn.
Cảnh giác nhìn lấy kẻ xa lạ này, Han lên tiếng.
“ Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Ở bên cạnh Roshi cũng đề phòng nhìn lấy kẻ lạ mặt, nhưng miệng thì không nhịn được mà trách móc.
“ Cái lão già khốn nạn Onoki kia, có kẻ xâm nhập vào làng và tìm đến được nơi trọng yếu như thế này mà vẫn không phát hiện ra.”
Từ trên mỏm đá nhảy xuống, nhìn lấy hai con mồi trước mặt mình, Satori nở lấy nụ cười vui vẻ, nhàn nhã tiến về phía bọn chúng.
“ Vừa nãy ta mới chỉ nói ra một thứ mà các ngươi nhầm lẫn thôi.
Vẫn còn có một thứ nữa mà ta chưa nói.
Đó là, … các ngươi rất mạnh sao?”
Hai người Roshi và Han nghe vậy liền nhíu mày lại, trong lòng có chút khó chịu. Satori cũng không để ý bọn họ mà nói tiếp.
“ Ta cũng có xem qua trận chiến vừa nãy của các ngươi. Và thấy rằng nó quá là bình thường.
Nếu mà so sánh với bản thân ta đây thì các ngươi thực sự quá là yếu.”
Mịa nó chứ, cái tên nhãi ranh khốn kiếp nào đây? Nghe xong lời của Satori, Roshi không kiềm nổi sự tức giận của mình. Hắn liền ngay lập tức kết ấn rồi há mồm, phun ra một quả cầu dung nham, phóng về phía cái tên lạ mặt trước mắt này.
Đối với đòn t·ấn c·ông này, Satori chỉ đơn giản là nghiêng người tránh né, rồi tiếp tục hướng về phía hai người kia đi đến.
Bùm…
Đó là âm thanh của quả cầu dung nham chạm vào vách đá, ở không xa phía sau. Liếc nhìn lấy chỗ đấy một cái, Satori liền khinh thường quay về phía Roshi, xì cười nói.
“ Đừng nói, đây là đòn t·ấn c·ông mạnh nhất của ngươi a, sâu kiến.”
Mịa nó chứ. Bị sỉ nhục như vậy làm sao mà Roshi có thể chịu được. Hai tay của hắn lập tức được bao bọc bằng lớp dung nham, hạ xuống trọng tâm của mình, Roshi liên tục hướng về phía kẻ lạ mặt cách không tung ra quyền.
Sau đó là liên miên không dứt những quả cầu dung nham nhỏ bắn về phía Satori.
Đối với những quả cầu dung nham đang dồn dập bay về phía mình, Satori chỉ là nhếch mép cười nhẹ. Nó không sợ nhất chính là loại t·ấn c·ông kiểu này, với năng lực gần như biết trước tương lai của mình, Satori có thể tránh đi tất cả một cách vô cùng nhàn nhã.
Thấy đối phương đơn giản tránh đi những đòn t·ấn c·ông, như là đang đi dạo càng lúc càng lại gần, hai người Roshi và Han dần dần cảm thấy có chút áp lực.
Ánh mắt của Han trở nên trịnh trọng.
“ Đại ca, ngươi hỗ trợ từ xa, ta cận chiến.”
Xong, cũng không chờ Roshi lên tiếng trả lời, cả người của hắn phun trào ra một lượng lớn hơi nước. Sau đó thì dậm chân mạnh một cái phóng về phía kẻ địch với một tốc độ siêu nhanh.
Ngay khi lại gần kẻ địch thì phần cánh tay phải của Han lại một lần nữa phun ra hơi nước.
Thế là một quyền mang theo uy thế vô cùng to lớn đánh về phía Satori.
Mặc dù có thể tránh né, nhưng Satori cũng không làm vậy, nó chỉ đơn giản là đưa tay lên đỡ.
Ầmmmm…
Ngay khi hai bên chạm nhau thì xung kích từ cú đấm đầy uy lực của Han lập tức đẩy bay đi không khí xung quanh hai người. Mặc dù mạnh mẽ là thế, nhưng quyền đó cũng chỉ khiến cho hai chân của Satori cày lùi lấy một đoạn ngắn trên mặt đất.
Gặp vậy, đôi mắt của Han lập tức trợn lên vì kinh ngạc. Đây là đòn t·ấn c·ông mạnh nhất của mình a, làm sao có thể.
Đương nhiên là có thể rồi, bề ngoài thì trông Satori đúng như là một thanh niên yếu ớt, nhưng thực chất nó vẫn là một con quái vật có lực lượng vô cùng lớn, Han có thể đẩy lùi được nó một đoạn ngắn đã rất là kinh khủng rồi.
Cảm nhận được bàn tay phải mình, thứ vẫn đang đỡ lấy đòn đấm của đối phương có chút đau xót và rỉ máu. Satori không nhịn được mà lên tiếng tán dương.
“ Uy lực của đòn này được a.”
Ngay khi Satori kết thúc câu nói thì phía bên phải của nó liền xuất hiện hình bóng của một người, đó là Roshi. Lần này hắn ta không chơi dung nham nữa, chỉ đơn giản là dùng một thanh Kunai đâm xuyên vào hông của kẻ địch.
Cảm nhận được thanh Kunai đã đâm vào da thịt, Roshi liền nở lấy một nụ cười đắc ý.
“ Nhóc con khốn kiếp, giờ ngươi còn có thể kiêu ngạo như trước được nữa không?”
Đáp lại hắn là vẻ mặt nhãn nhã như không có chuyện gì của Satori cùng với một câu nói.
“ Lần này ngươi không nghịch lửa nữa sao, sâu kiến?”
Xong, tay phải của nó, thứ đang đỡ lấy cú đấm của Han liền ngay lập tức tóm lấy cánh tay đó của Han. Cùng lúc, tay trái của nó cấp tốc luồn qua tóm lấy cánh tay đang nắm lấy thanh Kunai đâm vào người nó của Roshi.
Con mồi đã tóm được, Satori liền nở ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, vô cùng phấn khích. Khiến cho hai người Han và Roshi không nhịn được mà rùng mình lên, bọn họ mong muốn rút tay ra khỏi sự kiềm giữ của đối phương, nhưng lại kinh sợ phát hiện, rút không được.
“ Trùng hợp là ta cũng có thể nghịch lửa a.
Hoả Độn: Đại Hoả Thiên Ngục ”
Ngay khi câu nói kết thúc thì từ hai bàn tay của Satori lập tức phun trào ra đám lửa đỏ hồng bao bọc lấy hai người Han và Roshi.
Đợi đến khi ngọn lửa kết thúc thì xuất hiện trước mặt Satori là hai con người được trói buộc bởi những đường viền màu đỏ hồng. Nhìn lấy cả hai đang trợn mắt kinh hãi nhìn mình, nó liền buông tay thả ra bọn họ, để mặc cho hai người vô lực ngã xuống đất.
Sau đó thì Satori liền nhẹ nhàng rút thanh Kunai từ trên người của mình ra, viết thương ở hông đó ngay lập tức liền lành lại như không có chuyện gì. Nhìn thấy điều này, biểu cảm của hai người kia lại càng trở nên kinh ngạc hơn nữa.
Nhìn lấy bọn họ như vậy, Satori lắc đầu khinh thường nói.
“ Đám Jinchuriki các ngươi thật là yếu ớt a. Chỉ cần gặp phong ấn thuật, liền là như côn trùng dễ dàng b·ị b·ắt vậy.”
Mà, phong ấn thuật của cái thân thể tên là Mui này có thể ngăn cách được Charka Vĩ Thú của đám Jinchuriki cũng là do thực lực của nó đã được tăng lên rất nhiều nhờ vật chất Charka kia.
Thế rồi, không thèm để ý hai người Han và Roshi có phản ứng gì, Satori một tay nắm lấy một người đem bọn họ ném lên cao.
Sau đó thì phóng to cái miệng ra, ngửa đầu lên, chờ lấy thức ăn rơi vào miệng.
“ Thằng nhãi khốn kiếp này, ngươi tính làm gì chúng ta.”
“ Hình như là hắn tính ăn chúng ta thì phải đại ca ơi.”
“ Thằng nhãi…”
Tụccccc.
Thức ăn rơi vào miệng, ngậm lấy, nuốt ực một cái, mọi thứ một mạch mà thành. Satori thoả mãn lau. Đợi một lúc nữa nó lại phóng to cái miệng của mình rồi nhả ra hai cái xác. Sau đó thì mọc cánh vui sướng bay đi tìm lấy con mồi mới.
Nửa tiếng sau, văn phòng của Tsuchikage, Onoki đang thảnh thơi ngồi vắt chân lên bàn uống trà thì liền thấy con trai của mình đang hoảng loạn xông vô.
“ Cha cha, có chuyện xảy ra.”
Lườm lấy con trai của mình, Onoki liền thong thả lên tiếng.
“ Kitsuchi, ngươi cũng đã lớn rồi. Dù gặp chuyện gì thì trước hết cũng cần phải trấn tĩnh đã.
Uống lấy ngụm trà để bình tĩnh lại đi rồi nói cho ta xem đã xảy ra chuyện gì.”
Gặp cha mình thái độ thản nhiên như vậy, Kitsuchi không nhịn được mà tức giận hét lên.
“ Bình tĩnh thế quái nào được lão già, Roshi và Han c·hết rồi, bọn họ bị ai đó rút đi Vĩ Thú trong người rồi.”
Xoảng, âm thanh của một tách trà rơi xuống sàn nhà.
Như là bị sét đánh giữa trời quang vậy, ánh mắt của Onoki thất thố nhìn về phía con trai mình, giọng điệu run rẩy, không, cả người đều run rẩy mới đúng.
“ Ngươi ngươi ngươi … vừa vừa nói cái gì.”