Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 181. Đưa đi bệnh viện




Chương 181. Đưa đi bệnh viện

‘ Cái lão già này, muốn c·hết đây mà. Dám toả ra sát khí đối với Misaki’

Sana cũng không tính chỉ chửi thầm trong lòng như vậy, mà là không do dự một chút nào toả ra Haki Bá Vương rồi tập trung đè ép lên đối phương, hướng chỗ c·hết mà đè.

Và hệ quả của chuyện này thì rất rõ ràng, mới chỉ lườm đứa bé gái một cái thôi, Danzo liền đột ngột cảm nhận một khí tức kinh khủng và đáng sợ đè ép lên linh hồn của mình.

Thứ,… thứ quái gì vậy?

Danzo không biết, lúc này đây hắn hoàn toàn không biết thứ gì cả. Hắn chỉ cảm thấy cả cơ thể và linh hồn của mình đều đang rùng mình lên vì sợ hãi vậy.

Nó giống như là đang bị một con quái vật vô cùng khát máu và hung dữ để mắt đến vậy, nó đáng sợ đến nỗi khiến cho Danzo chỉ dám ngừng thở đứng yên đấy, không nhúc nhích lấy một tí gì cả.

Cả thế giới xung quanh dường như đang chìm vào trong bóng tối. Không, nói đúng hơn là chính hắn đang dần dần được đưa vào miệng của con quái vật đó vậy.

Danzo hiện tại chỉ muốn lên tiếng cầu cứu ai đó, để cho đối phương giúp đỡ kéo hắn thoát ra khỏi cái vực sâu vô biên và tăm tối đến một cách đáng sợ này.

Nhưng mà Danzo không thể làm được, bởi vì cái sự sợ hãi to lớn đó như là đang chặn ngang họng của hắn vậy, làm cho bản thân hắn dù có gắng đến đâu cũng chỉ có thể run lẩy bẩy mà không thốt lên được một lời nào.

Nhưng rất may.

“ Danzo, ngươi bị làm sao vậy?”

Thấy người bạn già của mình đột nhiên đứng ngây ngốc như một bức tượng sáp, đôi mắt thì trợn to lên một cách đáng kinh ngạc, con ngươi thì cùng thân thể đều run rẩy lên.

Gặp đối phương có vẻ không thích hợp, Hiruzen liền nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Và chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy thôi, nhưng mà đối với Danzo lại là một cọng cỏ cứu mạng cực kỳ lớn lao trong tình huống vô cùng kinh khủng này.

Khi cả tinh thần được kéo ra khỏi cái cảm giác đáng sợ đó, Danzo liền không để ý bất cứ điều gì mà hốt hoảng lùi ra xa khỏi đám người Sana. Dù là quá vội vã, nên khiến cho đôi chân không còn sức lực của hắn không thể chống đỡ được thân thể mà ngã uỵch xuống sàn. Thì Danzo cũng không dám dừng lại một chút nào mà tiếp tục lê lết lấy trên sàn nhà để có thể rời xa khỏi cái cảm giác kinh khủng đó.

Được một đoạn an toàn thì hắn mới dừng lại và dùng đôi mắt vẫn còn đang run rẩy của mình nhìn về phía đứa bé gái tóc trắng kia.

Và rồi thứ mà Danzo thấy được đó là một ánh mắt vô cùng âm u của loài rắn máu lạnh đang chằm chằm nhìn lấy mình. Không,… đó là ánh mắt của Orochimaru.

Là cái tên này vừa mới khiến mình sợ hãi tột cùng sao? Là cái tên khốn kiếp súc vật này sao?

Mịa nó, sao hắn dám làm như vậy với mình!

Cố nén lại sự run rẩy của mình lúc này, Danzo lên tiếng hướng về phía Orochimaru chất vấn.



“ O…Orochimaru, cái tên rắn độc khốn nạn nhà ngươi.

Con mịa ngươi ừa … vừa mới làm thứ gì đối với ta hả?”

Và có lẽ là do quá sợ hãi nên mới nãy Danzo đã không để ý thấy trong ánh mắt của Orochimaru, ngoài sự lạnh lùng ra thì vẫn có một chút hoài nghi.

Đúng vậy, mới đầu khi gặp đối phương sau khi đằng đằng sát khí nhìn lấy đệ tử thân yêu của mình, liền không hiểu sao đột nhiên tỏ ra vô cùng sợ hãi, thì hắn đã cảm thấy rất là nghi hoặc rồi.

Giờ đây, lại bất thình lình bị lão già chỉ thẳng mặt nói những câu như vậy thì Orochimaru lại càng cảm thấy khó hiểu hơn nữa.

Hắn … có làm cái quái gì đâu cơ chứ?

Ngươi dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn lấy đệ tử của ta. Orochimaru ta đây còn chưa nói gì, thế mà lại không có lí do đột nhiên lên tiếng chỉ trích ta, đây là chuyện vô lí gì cơ chứ.

Dù là một con lợn không làm gì mà lại bất ngờ bị chửi như vậy thì cũng sẽ cảm thấy tức giận. Chớ nói chi là một con rắn âm u như Orochimaru đây, chỉ thấy hắn toả ra một luồng sát khí trực diện nhìn lấy lão già khốn nạn phía trước, rồi lạnh lùng hỏi.

“ Danzo, ngươi bị bệnh khùng điên sao?”

Thấy được ánh mắt âm lãnh này của Orochimaru, tuy rằng không còn cảm nhận được khí tức kinh khủng vừa nãy nữa. Nhưng mà không hiểu sao trong nội tâm của Danzo lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi lên.

Hắn cố gắng trấn tĩnh lại bản thân rồi đưa tay lên chỉ con rắn độc trước mắt rồi cảnh cáo.

“ Ngươi,… ngươi giỏi lắm.

Chuyện này ta nhớ kỹ, sẽ không để yên cho ngươi đâu.”

Nói xong liền hấp tấp đứng lên, sau đó dưới ánh mắt mờ mịt của đám người trong phòng, lập tức hốt hoảng chạy ra ngoài. Để rồi ngay khi đến bậc thang liền bởi vì quá hấp tấp mà sơ ý trượt chân, ngã ầm ầm từ đầu cầu thang lao mấy vòng xuống tầng dưới.

Sự tình xảy ra quá đột ngột, khiến cho cả đám người đều hơi sửng sốt lấy một chút rồi khi lấy lại tinh thần liền vội vã rời khỏi phòng, chạy lại xem tình hình của lão già Danzo như thế nào.

Và rồi khi thấy được Danzo đang dùng một tư thế kỳ lạ nằm b·ất t·ỉnh thì Tsunade liền gấp gáp lại gần kiểm tra tình trạng của đối phương.

Gặp thảm trạng của người bạn già như vậy, Hiruzen cũng có hơi chút lo lắng hướng đệ tử của mình hỏi.

“ Danzo hắn thế nào rồi?”

Tsunade thì sau khi kiểm tra xong tình trạng của n·ạn n·hân, vẻ mặt liền có hơi chút đặc sắc nói.



“ Không có vấn đề gì lớn cả. Chỉ là cái đầu gặp v·a c·hạm mạnh nên mới ngất đi và chân tay có mỗi chỗ bị gãy xương nữa rồi.

Chữa trị và tĩnh dưỡng một hồi liền sẽ khỏi.

Để người đưa đến bệnh viện đi.”

Hiruzen nghe vậy liền an tâm xuống, sau đó lại nghi hoặc hỏi.

“ Sao ngươi không chữa cho hắn luôn đi, Tsunade?”

Đáp lại hắn là người học trò này liền bĩu môi, có chút ghét bỏ nói.

“ Không thích. Lão già khốn nạn này gặp chuyện như như thế cũng chỉ có thể nói là đáng đời.”

“ Ầy”

Gặp đệ tử của mình không chịu, Hiruzen cũng chỉ có thể lúng túng ra hiệu cho ám bộ đang canh gác gần đây đưa lão bạn già của mình đến bệnh viện.

Trước khi mấy tên ám bộ mang người đi, hắn còn trách cứ bọn họ mấy câu.

“ Các ngươi vừa nãy mắt để đâu vậy? Chẳng lẽ không được thấy Danzo trưởng lão té cầu thang? ”

Và rồi Hiruzen cũng nhận được câu trả lời có chút lúng túng của bọn họ.

“ Cái đó, Đệ Tam đại nhân. Vừa nãy bọn ta gặp chuyện này cũng hơi sửng sốt một chút nên không kịp giúp lấy Danzo trưởng lão.”

“ Các ngươi thật là!

Thôi thôi được rồi, nhanh mang người đi đi.”

Đến lúc này tâm tính của Hiruzen cũng đ·ã c·hết lặng, không biết nói gì cho phải nữa. Chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc đối với người bạn già xui xẻo này của mình mà thôi.

Nghĩ như vậy hắn liền lườm lấy người đệ tử khác của mình, rồi lên tiếng chỉ trích.

“ Orochimaru, vữa nãy ngươi đã làm gì mà khiến cho hắn ta sợ hãi đến như vậy?”

Những người khác nghe vậy cũng nhớ lại việc hồi nãy. Thế là Jiraiya liền có chút phấn khích nói.

“ Đúng vậy a, Orochimaru. Trước đó ngươi làm thế nào mà hay vậy?

Cái bản mặt của cái lão già đáng ghét đó vừa nãy, trông như là nhìn thấy thứ gì cực kỳ kinh khủng và đáng sợ vậy?”



Tsunade cũng có chút vui sướng phụ hoạ theo.

“ Ngươi làm tốt lắm a, Orochimaru. Nhìn thấy được cái biểu cảm sợ hãi của lão già đó thực sự là quá thoải mái mà.”

Và người được bọn họ khen ngợi lúc này thì chỉ là vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói.

“ Không phải do ta làm.”

Gặp hắn không chịu thừa nhận, Jiraiya liền bĩu môi nhả rảnh.

“ Không phải ngươi thì còn là ai được, đừng có chối làm gì. Rõ ràng lão già đó chỉ đích ranh ngươi rồi mà.

Mau mau, nói ra bí mật của ngươi cho bọn ta biết xem nào.”

Gặp tên phiền phức này cứ dây dưa mãi không bỏ, Orochimaru cũng cảm thấy khó chịu cực kỳ. Nói tiếp cũng vô dụng, thế là hắn liền không thèm trả lời làm gì nữa. Đối phó với tên này thì chỉ cần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lấy là được rồi.

Đối với cuộc nói chuyện của mấy người lớn, đám trẻ con Sana đều không hề có một ai mở miệng tham dự vào.

Làm trẻ con thì chỉ cần đứng nhìn lấy là được rồi, với lại bọn hắn cũng không muốn lên tiếng nói chuyện làm gì cả. Bởi vì sợ sẽ để lộ ra trạng thái đang nín cười lúc này của mấy người bọn hắn mất.

Hokage cùng ba vị Sannin có thể không biết ai là người gây ra chuyện này. Nhưng mà mấy người bọn hắn làm sao lại không biết được cơ chứ? Dù sao thì biểu hiện của vị trưởng lão xấu xa vừa nãy quá rõ ràng và quen thuộc mà.

Kể ra cũng tội nghiệp Danzo, bị ảnh hưởng bởi Haki Bá Vương của Sana khi hắn gần như dùng ra toàn lực, thì chẳng khác nào là bị hàng duy đả kích cả.

Nên là một người trầm ồn như lão ta lại phải để lộ ra bộ mặt thất thố như vậy cũng chẳng phải là lạ gì. Gặp ai không có linh hồn và tinh thần mạnh mẽ thì cũng sẽ như vậy thôi.

Thêm nữa, việc lão già đó té ngã cầu thang cùng với những người ám bộ xung quanh đột nhiên sửng sốt không phản ứng kịp, cũng không phải là ngẫu nhiên a, đều là nhờ Inoue làm ra hết.

Có một sự thật không thể phủ nhận đó là trong đám người bọn hắn thì ngoại trừ Sana ra, sức mạnh tinh thần của Inoue thực sự rất là nguy hiểm, nhất là khi có được bộ bài Tinh Thần Aquinas thì sự nguy hiểm đó lại càng kinh khủng hơn rất nhiều.

Giờ đây Inoue có thể dễ dàng chế tạo ra những tình huống t·ai n·ạn như vừa nãy một cách vô cùng trùng hợp mà khó ai có thể biết và đề phòng được. Sana không thể không cảm thán độ âm hiểm của người bạn thân này càng ngày càng tăng cao.

Lần này coi như là dạy cho lão già đáng ghét Danzo kia một bài học nhớ đời. Thực chất là hắn muốn xử lí cái lão già đó luôn cơ cho đỡ phiền phức sau này.

Sana còn không quên chuyện của cha hắn suýt bị hại c·hết hồi còn c·hiến t·ranh đâu, cả chuyện của mẹ Misaki nữa, giờ đây lại thêm chuyện của Kushina, còn chuyện Sakumo-sensei bị bức phải t·ự s·át trong tương lai sắp tới nữa.

Với lại sau này vì cái lão già đó mà sẽ có rất nhiều người trong làng phải c·hết, như là bộ tộc Uchiha, những người b·ị b·ắt đi làm thí nghiệm Mộc Độn, vân vân và mây mây.

Thì cho dù là người trong làng đi nữa, Sana cũng không cảm thấy băn khoăn hay áy náy gì khi g·iết c·hết cái lão già này. Nhưng mà khổ nỗi, Misaki không muốn như vậy a. Nàng muốn tự chính mình trả thù, với lại trả thù theo cách nàng muốn.

Vì thế, Sana đành phải chịu thôi, dù sao thì lão già đó cũng không còn uy h·iếp gì đến bọn hắn nữa, với lại hắn cũng nghĩ ra cách để cứu giúp Sakumo-sensei sau này rồi. Cho nên cứ để cho Misaki thoải mái làm theo điều mình muốn vậy, cũng chả ảnh hưởng gì lớn.