Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 168. Ngu ngốc




Chương 168. Ngu ngốc

Một buổi chiều mát mẻ mùa thu tại Konoha, từng tia từng tia ánh nắng vàng ươm lan tỏa khắp cảnh vật của toàn bộ ngôi làng. Những tia nắng mềm mại chiếu rọi qua hàng cây lá vàng rụng, tạo nên một bức tranh thơ mộng và ấm áp.

Từng làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của lá rụng và đất ẩm. Cùng với những cánh hoa khô bên lề đường nhẹ nhàng lay động trong làn gió, tạo ra những âm thanh nhè nhẹ nhưng lại vô cùng thú vị.

Trên bầu trời là một vùng xanh ngắt, cùng với những đám mây trắng như bông bồ công anh bay lượn, bọn chúng hình thành nên những hình khối vô cùng tuyệt đẹp và thơ mộng.

Ánh nắng chiều long lanh chiếu xuống con phố của Konoha, làm các mặt cắt của những chiếc lá cùng với từng mảng mái nhà trở nên nhấp nháy và lung linh.

Tiếng chim hót đồng loạt rộn ràng khắp con phố, tạo nên một âm điệu tự nhiên đầy du dương. Hưởng thụ lấy không thí của mùa thu này khiến cho những người dân của Konoha lúc này đây đều cảm nhận được một loại cảm giác yên bình, êm dịu, khiến lòng người bình an và thư thái.

Lúc này, Sana cũng đang cảm nhận lấy bầu không khí thư thái và yên bình đó khi một mình đi dạo trên con phố của Konoha.

Chính cái cảm giác thanh bình này lại khiến cho một người vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa như hắn đây lại muốn nằm nghỉ ngơi một lần nữa.

Ngoáp lấy một hơi lười biếng, dù sao thì hắn đang trên đường đến chỗ tụ họp của đám bạn bè mình, nên là cũng không thể cam chịu sự dụ dỗ của bầu không khí thoải mái này mà đi kiếm một chỗ nào mát mẻ nằm ngủ lấy một giấc nữa a.

Mà cũng đã ba tháng trôi qua từ khi Sana có chuyến đi đến Quỷ Quốc để đi thu thập con Ma Vật Moryo rồi.

Nhờ vào nguồn năng lượng có tính chất huỷ diệt vô cùng dồi dào mà hắn có lúc này, đứa bé Xeve đã có thể phát triển một cách vô cùng thuận lợi và tốt đẹp.

Năng lực cốt lõi tái cấu trúc của nó cũng tiến bộ lên rất nhiều, mặc dù vẫn chưa đến mức muốn làm gì thì làm, nhưng mà Xeve đã bắt đầu có thể sửa đổi Gen và tính chất Charka của một con người rồi, tuy rằng chỉ là ở mức cơ bản và thấp nhất mà thôi.

Nếu như muốn để cho một người tộc nhân Nara khác có được những năng lực về cái bóng giống như hắn thì chắc phải chờ tầm ba tháng nữa mới được.

Và ngoài việc nâng cao năng lực tái cấu trúc ra thì Xeve còn mở ra được một năng lực mới nữa.

Đó là Con Mắt Dò Xét, giống như khả năng quét hình vậy, con mắt này có thể quan sát lấy cấu trúc cơ bản nhất của một chất và phân tích thứ đó, để phục vụ cho việc thay đổi cấu trúc của vật này.

Chính vì vậy cho nên đây là một năng lực cực kỳ quan trọng a.

Mặc dù Xeve phát triển rất thuận lợi, nhưng mà vẫn có một điều mà Sana hơi lo lắng và bận tâm, đó là hắn sợ với trí lực hiện tại của Xeve thì nó khả năng cao là sẽ không thể thực hiện được công việc phức tạp như thay đổi cấu trúc của Gen một con người.

Mà, phải kiếm thứ gì để tăng lên trí lực cho con hươu đầu ưng này mới được.

Trong khi Sana vừa nhàn nhã đi trên đường, vừa suy nghĩ vu vơ linh tình thì hắn thấy được một người quen của mình ở phía trước.

Lúc này đây, dưới một gốc cây to lớn trên đường phố Konoha đang có lấy một bà lão ngồi nghỉ trên một chiếc ghế đá.

Ngồi dưới bóng râm của tán lá rộng lớn phía trên và cảm nhận những làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua. Bà lão nhắm nghiền lấy đôi mắt của mình để thư giãn một chút trước hoàn cảnh dễ chịu và thoải mái này.

Sau đó mở ra đôi mắt già nua của mình nhìn lấy đứa bé trai đang đứng bên cạnh và ôn hoà lên tiếng.

“ Hài tử, nghỉ ngơi lấy một chút đi rồi tiếp tục giúp đỡ bà lão này cũng được a.”

Chỉ thấy đứa bé kia giơ lên hai tay xách lấy đầy túi đồ của mình, nở lấy nụ cười thoải mái nói.

“ Cháu là Ninja mà bà, vẫn còn khoẻ chán, không mệt được đâu.

Mà, nếu như bà mệt quá thì cháu cõng bà về cũng được.”

Bà lão nghe vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu từ chối.

“ Ai lại làm như vậy, đã để ngươi xách đồ giúp ta rồi, nếu mà lại còn bắt cõng ta nữa thì thực sự quá là khổ cực ngươi rồi.”



Đứa bé nhanh chóng nói.

“ Không khổ đâu bà, với cháu thì là chuyện rất bình thường a.”

“ Thôi, để ta ngồi nghỉ một chút là được, ngươi mới chỉ là đứa trẻ 5 – 6 mà thôi, chiều cao còn không bằng bà lão này thì muốn cõng ta kiểu gì.”

“ Ha ha ha”

Nghe bà lão nói vậy, đứa trẻ đành phải thôi, không thuyết phục đối phương nữa. Nhưng mà hắn không nói, thì sẽ có một người khác lên tiếng.

“ Miho-obasan, ngài lại tiếp tục tự mình đi ra ngoài mua đồ rồi, sao không để cho con cháu của ngài lo việc này.”

Nghe được giọng nói quen thuộc, bà lão – người tên là Miho liền ngẩng đầu lên, để rồi nhìn thấy một đứa trẻ có mái tóc màu đen, khuôn mặt vô cùng anh tuấn đang đi đến chỗ bọn họ. Thấy được người đến là ai, bà lão lền nở nụ cười nói.

“ Là Sana-kun a, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn đẹp trai và tuấn tú như trước a.”

Sana liền bất đắc dĩ bật cười trước lời nói này của bà lão.

“ Ngài thật là, khen ta thì có được gì.”

“ Ha ha ha, mà ta có lí do để tự mình đi ra ngoài mua đồ như thế này a.”

“ Lí do gì? Đừng nói là con cháu của ngài bỏ mặc, không quan tấm đến.”

“ Không phải, không phải là bởi vì lí do đó.

Mà là chỉ khi tự mình đi mua đồ như thế này thì ta mới có thể gặp được và quấy rấy những đứa trẻ tốt bụng, hiền lành như các ngươi a.”

Sana đúng là hơi sửng sốt trước câu trả lời này, hắn đành phải cười khổ nói.

“ Ngài thật là, mà đứa nhóc này là ai đây?”

Bà lão nghe Sana hỏi vậy liền cao hứng lên tiếng giới thiệu đối phương cho hắn nghe.

“ À, đây là Obito, một đứa trẻ tốt bụng giống y hệt các ngươi.”

“ Vậy sao ?”

Đương nhiên là Sana đã biết đứa trẻ trước mắt mình là ai rồi, nhìn vô cái bản mặt ngu đần của đối phương thì làm sao hắn không nhận ra được cơ chứ, Sana lên tiếng hỏi chỉ là cho có lệ mà thôi.

“ Nhóc con, ta tên là Sana. Sau lưng ngươi đây là gia huy của tộc Uchiha a.

Thật là bất ngờ khi thấy được một tộc nhân của Uchiha lại có vẻ ngốc ngếch và hiền lành như vậy đó.”

Obito nghe đối phương nói như vậy, tuy rằng có hơi một chút khó chịu nhưng mà cũng lễ phép và lịch sử lên tiếng trả lời.

“ Đúng vậy, ta là Uchiha Obito, người sau này sẽ trở thành Hokage.”

Sau khi nói xong, Obito cũng tò mò nhìn lấy người trước mặt mình. Trước đó khi mà cứ giúp đỡ bà lão thì hắn thường hay được nghe bà kể về mấy người tốt bụng lớn hơn hẳn mình mấy tuổi.

Chính vì thế nên là Obito cũng muốn gặp những người đó, để có thể nhận thức lấy bọn họ từ lâu rồi.



Và rồi khi hắn thấy Sana thì lại vô cùng sửng sốt. Obito không thể không cảm thán. Rất là soái và ngầu lòi a, cũng rất có khí chất nữa. Hơn xa cái tên Kakashi trong lớp của mình, mặc dù vẻ đẹp trai của đối phương còn kém hắn một chút.

Nghe được Obito tự tin nói ra ước mơ của mình như vậy, Sana liền cười nói.

“ Ngươi còn quá ngây thơ, không thích hợp làm Hokage đâu nhóc con” Nói xong, Sana liền không để ý đến đứa trẻ đột nhiên thất thần trước mặt mình mà hướng sang bà lão nói.

“ Miho-obasan, để ta đưa ngươi về nhà đi”

“ Ầy, vậy thì cảm ơn ngươi rồi, Sana-kun.”

Sau đó Sana liền điều khiển lấy một mảng bóng nâng lên bà lão rồi bắt đầu hướng về nhà của đối phương đi đến.

“ Ha hà, vẫn thoải mái và tiện lợi như xưa a, Sana-kun. ”

Nghe được lời tán dương như thế này, Sana cũng hơi vui vẻ lấy một chút. Xong, đi được mấy bước thì hắn đột nhiên thấy thiếu thiếu thứ gì đó, thế là liền quay người hướng về đứa nhóc Obito, lên tiếng kêu.

“ Nhóc con, ngươi còn đứng đấy làm gì. Mau xách đồ của Miho-obasan lại đây.”

Lấy lại tinh thần sau cơn thất thần, Obito liền xách một đống đồ nhanh chóng chạy đến chỗ đám Sana.

Sau đó liền sửng sốt khi thấy được có một mảng đen xì đang nâng bà lão lơ lửng lên cách mặt đất một đoạn, và bay theo bọn hắn.

“ Đây,… đây là cái gì vậy”

Liếc mắt nhìn lấy đối phương một cái, Sana liền trả lời.

“ Đây là bí thuật của gia tộc ta thôi, có gì đâu mà phải ngạc nhiên.”

“ Vậy sao? ”

Obito mơ mơ hồ hồ một chút rồi liền không để ý đến chuyện đó nữa, mà lên tiếng nghiêm túc hỏi lấy Sana.

“ Vừa nãy ngươi có bảo rằng ta ngây thơ nên không thích hợp làm Hokage.

Nhưng lúc này ta vẫn còn nhỏ mà, tất nhiên là vẫn còn ngây thơ rồi.”

Sana lắc đầu đính chính lại.

“ Ta nói ngây thơ ở đây không phải là vẻ ngoài của ngươi mà là tính cách cơ.”

Nghe được câu trả lời như vậy, Obito liền hơi tỏ vẻ suy tư một chút rồi thầm nói.

“ Không đúng a, ta cảm giác mình đâu có ngây thơ một chút nào.”

Nói xong hắn liền hướng về phía bà lão, người cũng đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

“ Ngài trông ta có ngây thơ không?”

Bà lão Miho nghe vậy, không do dự một chút nào, gật đầu một cái.

“ Có một chút.”

Nhận được đáp án như vậy khiến cho cả người của Obito ngây ngốc ra, hắn đang dần dần hoài nghi lấy bản thân mình, sau đó lo lắng hướng Sana hỏi.

“ Nếu mà cứ ngây thơ thì không thể làm Hokage được thì phải làm sao để loại bỏ cái tính đó bây giờ?”



Sana cũng không nhìn hắn mà lên tiếng trả lời.

“ Đừng ngu ngốc nữa là được”

Obito liền trợn mắt lên cãi lại hắn.

“ Nhưng mà ta đâu có ngốc đâu.”

Nói xong, hắn liền nghĩ đến điều gì liền căm tức nhìn Sana nói.

“ Ngươi đây là từ nãy giờ đang trêu đùa ta đúng không?”

Bĩu môi khinh thường nhìn lấy thằng nhóc, Sana lên tiếng.

“ Vậy ta hỏi ngươi: Cái gì bị ướt khi cần làm khô?”

Nghe vậy, Obito hơi mờ mịt đắn đo hồi lâu vẫn không nghĩ ra câu trả lời, đành phải khó chịu lên tiếng hỏi.

“ Là cái gì?”

“ Là khăn lau a.”

“ Tiếp tục”

“ Ha, nếu ngươi muốn tiếp thì đây: Cái gì chặt không đứt bứt không rời, phơi không khô đốt không cháy?”

Lần này nghĩ mãi một hồi Obito cũng không nghĩ ra được đáp án.

Thấy đối phương im lặng lâu như vậy. Sana liền trêu đùa.

“ Là nước a.

Được rồi, ngươi muốn nữa không?”

Nghe vậy, Obito liền cắn răng quyết tâm nói.

“ Ta không tin tà, tiếp tục”

“ Ha, giả sử một nhà có ba anh em có biệt danh lần lượt là Thông minh, bình thường và ngu ngốc.

Biết rằng người anh cả không thông minh bằng người em út. Người anh hai lại không minh bằng người anh cả.

Vậy nếu như ngươi là người anh hai thì có biệt danh là gì?”

Lần này Obito chỉ suy nghĩ lấy một chút, thì đôi mắt liền sáng lên rồi nở một nụ cười tự tin, hưng phấn trả lời.

“ Ha ha ha, này quá dễ, là ngu ngốc a.”

Và Obito còn chưa đắc ý được bao lâu liền ngây ngốc đứng người khi nghe được lời tiếp theo của Sana.

“ Đúng vậy, ngươi là ngu ngốc.”

“ Ha ha ha ha….”

Và đây là tiếng cười sung sướng của bà lão Miho.