Chương 169. Nhận đồ đệ
Nói lời chào tạm biệt và đứng nhìn bà lão Miho đi vào trong nhà của bà xong, Sana liền quay sang nhìn lấy Obito, người vẫn đang mang lấy vẻ mặt không vui từ nãy tới giờ, vỗ lấy đầu của đối phương một cái rồi cười nói.
“ Ngươi nhăn nhó cái gì a, nhóc con.
Ta biết là sự thật thì mất lòng nhưng mà cũng không cần phải khó chịu như vậy a.”
Liếc mắt căm tức nhìn Sana một cái, Obito bất mãn nói.
“ Ngươi xấu tính như vậy, không biết tại sao Miho-obasan lại thấy ngươi là người tốt nữa.”
“ Ha ha ha, đương nhiên là bởi vì ta có một tấm lòng lương thiện a.
Được rồi được rồi, vừa nãy đùa ngươi là ta không đúng.
Vì vậy, để tạ lỗi, ta dẫn ngươi đi ăn hàng như thế nào.”
Nhìn lấy vẻ mặt không có một chút hối lỗi nào của Sana lúc này, Obito càng cảm thấy khó chịu hơn nữa. Hắn tức giận trừng lấy đối phương một cái rồi, hừ lạnh nói.
“ Ta không thèm.”
Nói xong liền không quan tâm Sana nữa mà muốn cất bước rời đi. Nhưng rồi lại đột nhiên cảm thấy sau gáy của mình bị tóm lấy và cả cơ thể đều bị nhấc lên.
“ Ngươi làm cái gì đấy, mau thả ta xuống.”
Nhìn lấy Obito đang vô cùng tức giận và khó chịu, điên cuồng vùng vẫy tay chân ở trên không trung, Sana cũng không quan tâm lắm mà tươi cười nói.
“ Mà, ngươi cũng không cần ngại làm gì.
Ta đã nói mời ngươi là chắc chắn sẽ mời ngươi mà.
Cho dù ngươi không muốn thì cũng phải đi.”
Nghe lời này của Sana, Obito càng tức hơn nữa.
“ Còn ta thì nói không cần rồi mà. Buông ta xuống, nếu không thì đừng trách ta xuất thủ đánh ngươi.”
Đã nói đến như vậy, nhưng vẫn không thấy tên khốn kiếp này thả mình xuống, hắn liền không nhịn nữa mà vung chân đá về phía Sana. Nhưng mà đáng buồn thay, chân của Obito còn chưa vung được bao nhiêu thì ở dưới mặt đất ngay lập tức có một mảng bóng đen phóng ra, chớp mắt liền bao bọc lấy toàn bộ người hắn lại.
Trợn mắt ngây ngốc lấy một chút, Obito liền cảm nhận được toàn thân thể mình không thể cử động, ngay cả một tí giãy giụa cũng không được. Hắn còn muốn mở miệng ra để nói thứ gì đó, thì giống như vừa nãy, còn chưa kịp lên tiếng liền bị một mảnh bóng đen khác che lại miệng của mình.
“ Ô, … ô … ô … ô ”
Còn Sana thì trêu tức nhìn lấy Obito một cái, rồi cũng không để ý đến ánh nhìn căm tức và thân hình đang giãy giụa của thằng nhóc nữa, mà tiếp tục xách lấy đối phương đi thực hiện việc tạ lỗi của mình.
Một lúc sau, tại một góc nào đó ở công viên, dưới bóng râm mát mẻ, Sana ngồi trên một chiếc ghế gỗ, vừa cảm nhận lấy làn gió mát thổi thoáng qua cũng với ngắm nhìn lấy những mảnh lá vàng đang lả tả rơi xuống đât, vừa thưởng thức lấy những miếng bánh quy trong tay mình.
Bên cạnh hắn là thằng nhóc Obito, mặc dù khuôn mặt của nó vẫn còn cau có và hăm hằm, nhưng miệng thì lại không ngừng cắn lấy những miếng bánh.
“ Nhóc con, trông ngươi cũng tầm 5-6 tuổi a, nên chắc cũng đã đi học tại trường Ninja rồi đúng không? Học lớp nào vậy? ”
Nghe Sana hỏi như vậy, Obito vừa nhai ngồm ngoàm mấy miếng bánh, vừa lườm lấy tên xấu xa bên cạnh mình một cái, nuốt ực một cái rồi khó chịu trả lời.
“ Ta đang học năm nhất. ”
Sana đương nhiên là biết thằng nhóc này học lớp nào rồi. Cùng lớp của em gái mình sao mà hắn không biết được, hỏi cũng chỉ là cho có lệ mà thôi.
“ Năm nhất sao?
Vậy thì ngươi chắc cũng biết em gái của ta a. Nara Sane á.”
Lần này thì Obito bị kinh ngạc đến đứng người, sau đó dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Sana.
“ Ngươi là anh trai của đại ma vương?”
Ngay khi hắn nói xong thì liền bị một cú vỗ thật mạnh vô đầu, sau đó là một giọng bất mãn vang lên.
“ Ngươi ăn nói cẩn thận. Học cùng lớp của em gái ta sao?”
Xoa xoa cái đầu của mình mấy cái, Obito trong lòng thầm bất mãn, đúng là anh em rồi, đều xấu tính và đáng ghét như nhau, hay thích đánh người nữa.
Căm tức trừng mắt nhìn về phía Sana, Obito khó chịu nói.
“ Ngươi đừng có vỗ đầu của ta nữa không?
Không biết là nó rất đau hay sao?
Nếu không phải là đánh không lại thì ngươi biết tay ta từ lâu rồi.”
Cằn nhằn lấy một hồi, Obito vẫn lên tiếng trả lời cho câu hỏi vừa nãy của Sana.
“ Đúng vậy, ta học cùng em gái ngươi?”
Đợi hắn trả lời xong, Sana liền vui vẻ khoác tay lên vai của đối phương.
“ Ngươi đúng là bạn của em gái ta a.
Vậy ra, hai người chúng ta cũng coi như là có duyên với nhau.
Nhìn biểu cảm khó chịu này của ngươi, thì chắc khi ở trên trường cũng hay thường xuyên bị em gái ta bắt nạt đúng không?
Bản lãnh của nó đều do ta dạy hết đó. Thấy thế nào, ta nhìn ngươi cũng thuận mắt, muốn làm đệ tử của ta không?”
Một đứa trẻ vừa đơn thuần, vừa lương thiện tốt bụng, vừa có chút ngốc nghếch và cực kỳ chấp nhất như Obito đây, thực sự là khiến cho hắn rất yêu thích.
Và với một người hay đi làm việc tốt như Sana đây nữa thì thằng nhóc này quá là thích hợp để trở thành một công cụ nhân cho bản thân hắn a.
Với lại, một lí do khác nữa khiến Sana muốn nhận Obito làm đệ tử, đó là hắn thực sự không muốn thằng nhóc này lại có một vận mệnh bi thảm giống như trong nguyên tác nữa.
Một con người đơn thuần và tốt bụng như vậy đáng lẽ phải được sống một cuộc đời tốt đẹp chứ không phải bị lão già Madara kia hãm hại và lợi dụng.
Thực sự quá là đáng thương mà.
Mặc dù làm như vậy thì có thể khả năng cao trong tương lai, hắn sẽ phải dây dưa với Uchiha Madara. Nhưng mà với sức mạnh hiện tại của mình, Sana cũng không sợ đối phương cho lắm, không đánh được thì hắn còn có thể chạy.
Với lại mục đích thực sự mà lão già đó làm hại Obito, nó chỉ đơn giản là Madara muốn tìm một người kế thừa lấy kế hoạch của mình trước khi lão c·hết. Một người có tiềm năng nhưng lại đơn thuần dễ bị kiểm soát. Một người Uchiha vô cùng coi trọng tình cảm nhưng lại dễ bị cảm xúc lấn áp.
Mà, dù sao thì đó cũng là chuyện tương lai sau này, còn bây giờ thì thằng nhóc Obito vẫn chưa bị lão già đó chú ý tới a. Vậy nên Sana cảm thấy cũng không cần lo lắng nhiều làm gì, cứ làm theo điều mình muốn là được.
Trong khi Sana đang suy nghĩ vu vơ thì Obito lúc này mới lấy lại tinh thần trước lời đề nghị đột nhiên này của Sana.
Sau đó hắn mang lấy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Sana. Rồi hỏi lại.
“ Làm đệ tử của ngươi?”
Thấy được ánh mắt coi thường của đối phương, Sana liền lại vỗ đầu của Obito một cái rồi cười nói.
“ Đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy.
Ngươi cũng đừng thấy ta còn nhỏ như vậy thôi, nhưng bản thân ta thực sự rất là mạnh a, vô cùng mạnh luôn á.
Nói không ngoa chứ ta thấy sức mạnh của mình đã sánh ngang với những người mạnh nhất trong làng rồi.
Vậy nên có thể được làm đệ tử của ta chính phúc phận của ngươi đó.”
Sana càng nói như vậy, thì lại càng khiến cho Obito không tin tưởng nổi. Một người mới hơn mười tuổi mà dám nói mình là người mạnh nhất ở ngôi làng này. Ai tin được đây.
“ Ngươi bốc phét thì cũng vừa vừa thôi.
Còn nói là mình mạnh mất trong cái làng này nữa. Sao không nói luôn là mình vô địch thiên hạ rồi luôn đi.”
Nghe hắn nói như vậy, Sana liền thoải mái cười, không có một chút ý tứ ngại ngùng nào.
“ Ầy, cái đó thì còn chưa đến mức như vậy.
Mà ngươi thực sự không muốn làm đệ tử của ta sao.
Ta có thể dạy cho ngươi rất nhiều thứ a, như là bí quyết trở thành người tốt này, hoặc là giáo dục ngươi trở thành một Ninja vô cùng mạnh mẽ này.
Cũng có thể dạy ngươi cách theo đuổi người mình thích nữa.
Thấy sao, nhóc con, làm đệ tử của ta rất có lợi phải không?”
Sana tận tình khuyên bảo như vậy, nhưng mà đón nhận lại là một câu trả lời rất chi là phũ phàng.
“ Xin lỗi, ta không cần”
Dù bị từ chối, Sana cũng không thấy thất vọng là bao nhiêu. Hắn cũng không tính cưỡng cầu đối phương.
Bởi vì cho dù hiện tại, nếu như hắn thực sự trở thành sư phụ của Obito rồi, thì Sana cũng không biết nên dạy cho thằng nhóc thứ gì nữa.
Năng lực hiện tại của hắn có thể nói chủ yếu đến từ ba thứ mà thôi, trái ác quỷ, ba loại Haki, cùng với đao thuật. Và ba thứ này hắn cũng không biết nên dạy như thế nào.
Mà cùng lắm thì mua một trái ác quỷ về cho thằng nhóc ăn rồi dạy cho nó ba loại Haki cùng với Tiên Thuật, thêm mấy cái nhẫn thuật lợi hại hệ Hoả nữa.
Nói đúng hơn là Sana thực sự không am hiểu việc dạy học cho lắm, thứ hắn thành thạo hơn đó là mua đồ về nâng cấp và tăng cường cho người ta mà thôi.
Nói chung là, hôm nay mới là ngày đầu gặp mặt, để cho thằng nhóc thích ứng một chút đã. Sau này còn có nhiều thời gian đùa nghịch tiếp.
Đúng vậy a, mục đích chính mà Sana muốn nhận Obito làm đệ tử, đó là muốn có thêm một công cụ nhân người tốt khác, cùng với lâu lâu có thể đùa nghịch và bắt nạt đứa trẻ đơn thuần này một chút. Cho nên là người đệ tử này hắn nhận chắc rồi, dù sớm hay muộn thì cũng vậy.
Mà, chuyện này để sau cũng được, hiện tại thì hắn còn có buổi hẹn với đám bạn mình nữa. Giờ này chắc cả đám đều đến đông đủ rồi cũng nên.
Nghĩ như vậy, Sana liền quay sang Obito, vỗ đầu của thằng nhóc một cái cuối cùng rồi đón nhận lấy ánh mắt căm tức của nó, cười nói.
“ Nếu ngươi không muốn làm đệ tử của ta thì thôi vậy. Lần sau gặp lại thì ta sẽ lại đề nghị tiếp.
Giờ thì ta có chút việc rồi, đi trước đây.”
Nói xong, cũng không đợi cho Obito có phản ứng như thế nào, Sana liền biến mất ngay khỏi chỗ.
Sững sờ nhìn lấy vị trí mà Sana ngồi lúc này, rồi lại xoa lấy cái đầu vẫn còn đau nhức của mình. Obito căm tức nói.
“ Tên xấu tính này, nếu như không phải là đánh không lại, thì cho dù phải liều cái mạng này ta cũng lao vô dạy cho ngươi một bài học rồi.
Muốn làm sư phụ của ta sao? Mơ đi.”