Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 167. Trở về




Chương 167. Trở về

Sau khi phong ấn linh hồn của Ma Vật Moryo xong và cất đi Hồng Hồ Lô thì Sana liền nhàn nhã bay trở lại chỗ của mấy người Misaki.

Trên đường bay thì dưới ánh trăng mờ mịt hắn cũng để ý thấy chiến cuộc ở những chỗ khác cũng đã kết thúc.

Đám tượng đá binh sĩ gần như đã bị Hugin tiêu diệt toàn bộ, và lũ nhân loại bị tăng cường bởi sức mạnh Hắc Ám cũng đã bị xử lí bởi Lão Xù cùng với hai anh em Kinkaku và Ginkaku.

Cả chiến trường giờ đã không còn bất kỳ âm thanh chiến đấu nào nữa, chỉ còn lại cái cơ thể khổng lồ của Ma Vật Moryo và mấy cái xác vô cùng tàn tạ của đám nhân loại kia đang nằm rải rác ở khắp mọi nơi mà thôi. Cùng với xung quanh là hàng ngàn, hàng vạn bộ phận của đám tượng đá binh sĩ đang từ từ bị phân huỷ bởi năng lực của Hugin.

Không còn sự việc gì cần Sana quan tâm đến nữa, mà dù cho có còn chuyện gì thì cũng không cần đến hắn phải ra tay. Giống như mới vừa nãy đây, Sana liền cảm nhận được một ánh nhìn chứa đựng sự căm thù vô cùng mãnh liệt. Hắn đưa ánh mắt nhìn sang và thấy được có một tên địch nhân đang chuẩn bị trốn thoát.

Thế là Sana đang định tính ra tay xử lí đối phương thì không nghĩ tới Misaki đã xuất thủ trước làm nổ đầu người ta rồi. Vậy nên là đã không có việc gì làm nữa, hắn cũng không tính dây dưa thêm mà nhanh chóng trở lại chỗ đám người Misaki.

Và khi Sana đến nơi thì liền đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của em gái mình, ánh mắt biết ơn từ Vu Nữ Miroku, và chỉ một cái liếc mắt bình thường của Misaki.

“ Oniichan, vừa nãy ngươi quá lợi hại đi.

Cái tên to xác kia chưa kịp làm gì thì đã bị ngươi chém đi mấy cái đầu rồi.”

Nghe được em gái của mình tán dương, Sana liền thoải mái nói.

“ Ta đương nhiên là lợi hại rồi. Ngươi chẳng lẽ còn không biết anh trai của ngươi mạnh mẽ như thế nào.”

“ Ầy, đương nhiên là ta biết anh trai của mình siêu siêu mạnh mẽ rồi, và ta cũng muốn trở nên lợi hại như Oniichan vậy.

Cho nên, sau đó ngươi dạy cho ta mấy cái chiêu thức mà ngươi mới dùng vừa nãy nha.”

Liếc lấy vẻ mặt vô cùng khát khao của Sane, Sana liền vỗ lấy đầu của nàng một cái rồi thoải mái lên tiếng.

“ Được rồi, sau ta dạy cho, nhưng mà khó học lắm.”

“ He he he, không sao, ta là thiên tài mà.”

Trong khi Sana đang nói chuyện với em gái mình thì lúc này đây, con quạ Hugin và lão Xù cũng đã bay trở lại.

Mà chỉ có hai con vật này trở lại thôi, anh em Ginkaku và Kinkaku thì bị Sana ra lệnh làm việc khác rồi. Đó là để bọn họ đi thu nhập lấy những cái đầu của con Ma Vật đang nằm rải rác khắp nơi, rồi chất đống lại chỗ cơ thể chính khổng lồ.

“ Nhóc Sana, mọi chuyện đã xong rồi thì giờ chuẩn bị về hay sao?”

“ Đúng vậy, chúng ta cũng nên phải về thôi”

Nhận được đáp án của Sana, lão xù liền tính nhìn lại một lần khung cảnh chiến trường, nhưng rồi lại bắt gặp được ánh mắt khinh bỉ của Hugin.

“ Con mèo vô dụng, không biết là vừa nãy ngươi có thấy được một mình ta xử lí hết hơn ngàn hơn vạn kẻ địch vô cùng mạnh mẽ không?



Thấy đúng không? Có phải thấy ta rất lợi hại đúng không?

Haizzz, nhưng mà đáng buồn a, khác với sự tài giỏi và mạnh mẽ của ta, thì một con mèo nào đó chỉ cần đối phó với mấy tên nhân loại yếu ớt thôi, nhưng cũng bất cẩn đến nỗi để cho một tên suýt chút nữa thì chạy mất”

Sau khi Hugin lên tiếng mỉa mai, châm chọc xong thì Mugin, con quạ đang trên vai của Misaki cũng dùng ánh mắt đạm mạc của mình nhìn lấy lão Xù rồi khỉnh bỉ.

“ Đúng vậy, quá là vô dụng.”

Cảm nhận được sự trào phúng vô cùng to lớn từ hai con quạ, Lão Xù liền sôi máu đến vặn vẹo cả khuôn mặt của mình.

“ Hai con quạ khốn nạn này. Các ngươi đây là muốn kiếm chuyện đúng không?

Muốn đánh nhau đúng không? Thích thì chơi luôn!

Ta vẫn còn chưa chém g·iết thoải mái đâu, nếu các ngươi đã muốn c·hết như vậy, thì ta cũng không ngại bỏ ra chút sức lực để thành toàn nguyện vọng này của lũ khốn kiếp các ngươi đâu.”

“ Hể, làm như chúng ta sợ ngươi hay sao? Chiến thì chiến, ta chỉ sợ con mèo bất cẩn vô dụng nào đó không chịu được liền mở miệng xin tha thôi.”

Trong khi tình cảnh đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm thì một giọng nói băng lãnh vang lên.

“ Đủ rồi.

Đừng có gây rối”

“ Ầy”

“ Ầy”

“ Ầy”

Nghe được Misaki nói như vậy, cả đám bọn nó liền tịt ngòi luôn. Chỉ dám dùng ánh mắt căm tức đối trọi lẫn nhau mà không mở miệng nói một lời.

Sane, người đang ôm lấy Xeve mềm nhũn, nguyên bản đang vô cùng phấn khích vì lại sắp có chuyện náo nhiệt để nhìn, nhưng mà khi thấy hai con quạ và một con mèo dễ dàng nhận sợ trước Misaki-oneechan như vậy liền tụt hứng, vẻ mặt trở nên buồn chán hẳn ra.

Còn Sana thì có chút đau đầu nhìn lấy mấy con vật và đứa em không chê chuyện lớn, chỉ sợ chuyện không thú vị, của mình, may mà còn có Misaki là đáng tin cậy. Haizzzz.

Bất đắc dĩ thở dài lấy một hơi, hắn liền quay sang Miroku nói.

“ Vu Nữ đại nhân, bọn ta cũng đã xử lí xong con Ma Vật rồi. Cùng với cũng đã quá muộn nữa, nên là muốn cùng ngài cáo từ xong thì liền rời đi luôn.

À mà, ta phong ấn con Ma Vật rồi mang nó đi liệu có ổn không?”

Miroku nghe hắn nói như vậy liền dùng ánh mắt cảm kích nhìn lấy mọi người, rồi cười nói.



“ Ngài cứ tự nhiên mang nó đi Sana-sama. Dù sao thì ta rất tin tưởng vào nhân phẩm người lương liện của mọi người. Với lại ngài mang nó cũng là chuyện tốt đối với ta mà.”

Nói đến đây nàng liền dừng lại rồi hạ mình xuống, tỏ lòng biết ơn với mọi người.

“ Cuối cùng thì ta thay mặt cho toàn thể Quỷ Quốc chân thành cảm tạ mọi người, vì đã đứng ra để giúp đỡ chúng ta thoát khỏi sự kiện tai ương này.

Để tỏ lòng cảm kích của mình thì không biết mọi người có cần đến thứ gì không? Chúng ta sẽ cố gắng để đáp ứng được nhu cầu đó.

Nếu có bất kỳ điều gì ta có thể làm, thì xin hãy nói ra. Ta sẽ cố gắng hết sức để báo đáp sự giúp đỡ của mọi người.”

Dù sao thì chuyến đi lần này hắn cũng đã có được thu nhập rất lớn là con Ma Vật rồi. Nên là Sana cũng không cần đối phương báo đáp thứ gì nữa và lên tiếng khách sáo từ chối mong muốn cảm tạ của Vu Nữ Miroku.

Và sau đó hai người bọn họ phải dây dưa mãi thì nàng mới từ bỏ mong muốn làm thứ gì đó để tạ ơn mấy người bọn hắn.

Về sau Sana tính toán muốn đưa Vu Nữ Miroku trở về Quỷ chi đô xong rồi thì bọn hắn mới đi về nhà. Nhưng mà bị nàng lên tiếng từ chối, biểu rằng thả nàng xuống ngôi làng đằng kia là được rồi.

Thế là sau khi cả đám người Sana lên tiếng chào tạm biệt cùng với hẹn gặp lại Vu Nữ xong và thả nàng xuống, thì Sana liền điều khiển mảng bóng đưa mấy người bọn họ đến chỗ cái xác của Ma Vật Moryo.

Đến nơi, mấy người Sana liền thấy được hai anh em Kinkaku và Ginkaka đang đứng chờ bọn hắn, phía sau lưng hai người bọn họ là cơ thể khổng lồ của con Ma Vật, cùng với chất đống thêm mấy cái đầu đã được hai anh em bọn họ vận chuyển đến.

Thấy hai người này làm việc tốt như vậy Sana cũng không tiếc lời khen của mình.

“ Các ngươi làm tốt lắm, Kinkaku, Ginkaku”

“ Ha ha ha, này là chuyện nhỏ mà chủ nhân.

Sau này có chuyện gì cần đến bọn ta thì ngài cứ để chúng ta làm, dù là chuyện nhỏ cũng được, chủ nhân.

Bọn ta đã ngủ quá nhiều rồi, đến nỗi cả thân thể đều rỉ sét, đúng không Gin”

Một bên Ginkaku cũng gật đầu đồng ý với lời nói của anh trai mình.

“ Đúng như Kin nói á chủ nhân, giống như ngày hôm nay đây.

Được thoải mái chém g·iết như thế này, thực sự quá là thoải mái”

Nghe hai anh em bọn này nói như vậy, Sana liền nở lấy một nụ cười thoải mái đáp ứng.

“ Được rồi, các ngươi tiếp tục đi ngủ đi”

Ngay khi Sana nói xong, liền có một mảng bóng đen xuất hiện dưới chân của hai anh em Ginkaku và Kinakau, rồi lập tức hấp thụ bọn họ vào trong, chỉ để lại hai giọng nói có chút ngây ngốc và biệt khuất.

“ Ầy ấy chủ nhân, ngài là đồng ý hay không vậy?



“ Đúng a, đúng a, chủ nhânnnnnnn”

“ Hai tên này đòi hỏi quá nhiều” Lắc đầu lấy mấy cái, Sana liền quay sang Misaki lên tiếng xin nhờ nàng giúp đỡ.

“ Misaki, giúp ta đóng gói lại cái đống này với.”

Thực chất thân thể của Ma Vật Moryo quá là to lớn, trong bóng của hắn không đủ không gian để cất chứa thứ này, vậy nên là Sana chỉ có thể nhờ lấy Misaki giúp đỡ mà thôi.

Nghe được yêu cầu của hắn, nàng cũng không lên tiếng trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu một cái, rồi lấy trong người của mình một cái gương nhỏ ra.

Chỉ thấy sau đó, theo Misaki điều khiển, cái gương Kính Hoa Thuỷ Nguyệt dần dần trở nên biến lớn lên và bay lên cao.

Chỉ đến khi diện tích của cái gương to hơn nhiều đống cơ thể khổng lồ trước mắt đám Sana thì Misaki mới dừng việc biến lớn thêm nữa và điều khiển cái gương đổ ập xuống cái xác. Đến khi cơ thể của Ma Vật Moryo bị cái gương hấp thu hoàn toàn thì nàng mới thu nhỏ nó lại rồi lấy về, cất vào trong người.

Thấy Misaki đã đóng gói xong cái cơ thể khổng lồ của con Ma Vật, Sana cũng không tính chờ hoãn thêm nữa mà để cho Tiểu Hắc mang đi Sane và Misaki, còn hắn thì đem hết đám thú vật khác vứt vô trong bóng, rồi bản thân cũng đi theo vào để lên đường trở về nhà.

Không hiểu sao mà Sana lại có chút hơi lo lắng, giờ này có vẻ hơi quá muộn rồi thì phải, về đến nhà thì kiểu gì cũng bị mẹ mắng cho mà coi. Và bi thương nhất đó là khả năng chỉ có duy nhất hắn phải chịu trận thôi. Ai biểu chính bản thân mình rủ rê Sane và Misaki đi chơi đây. Haizzz, số khổ a.

Lúc này đây ở chỗ ngôi làng phương xa. Cùng với Vu Nữ đại nhân, đám người dân làng đều dõi mắt theo bóng lưng của ân nhân bọn họ rời đi.

Để rồi cả đám đều vô cùng sửng sốt và giật mình khi thấy được cái xác Ma Vật khổng lồ đột nhiên biến mất, sau đó là đến lượt ân nhân của bọn họ cũng tan biến theo.

Lão Koji hơi mờ mịt hướng sang người bên cạnh mình cung kính hỏi.

“ Vu Nữ đại nhân, bọn họ biến đi đâu mất rồi?”

Miroku nghe vậy chỉ là nhẹ nhàng lên tiếng nói.

“ Mấy người bọn họ chỉ là về nhà của chính mình mà thôi.”

Lão Koji nghe vậy, tuy rằng vẫn có hơi chút mơ hồ nhưng vẫn lên tiếng hỏi một câu mà tất cả những người ở đây đều hiếu kỳ.

“ Mà những vị ân nhân này rốt cuộc là ai vậy, Vu Nữ đại nhân.”

Đúng vậy a, mới đầu khi thấy được có người chiến đấu với Ma Vật kinh khủng, đám người bọn họ đều nghĩ đến đó là Vu Nữ Đại Nhân, nhưng mà ngay lập tức liền loại bỏ đi ý tưởng đó. Bởi vì Vu Nữ ngài ấy là sẽ không bao giờ vác đao đi chém một cách mãnh liệt như vậy a.

Chỉ đến khi những người đó tiến lại gần và thả Vu Nữ xuống chỗ bọn họ thì cả đám mới vô cùng sửng sốt và kinh ngạc khi thấy được hình dạng của đối phương.

Đều là trẻ con, làm sao mà trẻ con lại có thể mạnh mẽ và lợi hại như vậy?

Chính vì thế, tất cả người dân đều vô cùng tò mò về thân phận của những vị ân nhân nhỏ tuổi này.

Và câu trả lời của Miroku lại càng làm cho những người dân ở đây càng mơ hồ hơn nữa.

Chỉ thấy nàng nở lấy một nụ cười ấm áp và nói.



“ Bọn họ đều là những đứa trẻ mang trong mình một tấm lòng vô cùng nhân hậu và tốt bụng thôi.”