Chương 166. Cuộc săn kết thúc
Một tay xách lấy thanh Katana đang toả ra khí tức cực kỳ kinh khủng, Sana nhìn xem một vòng chu vi xung quanh, rồi thấy được mấy cái đầu to lớn của con Ma Vật vừa mới bị bản thân hắn chém rơi, giờ đây đang nằm rải rác mọi nơi.
Hắn liền mang lấy tâm tình thư sướng nhìn về cái đầu cuối cùng của con Ma Vật vẫn còn gắn trên thân thể khổng lồ của nó. Và cười nói.
“ Giờ trông đã gọn gàng và tốt hơn rồi a, Ma Vật.
Vừa nãy ngươi trông có nhiều đầu quá, thành ra nhìn không được đẹp cho lắm.
Vậy nên là không cần phải cảm ơn ta đâu Ma Vật, chuyện nhỏ ấy mà. Ha ha ha”
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tên nhân loại xấu xa trước mặt, Moryo lúc này cũng không có tâm tình mà nổi lên sự tức giận nữa, thay vào đó là một nội tâm cực kỳ sợ hãi. Hoảng sợ đến nỗi khiến cho bản thân nó cũng không có tâm tình mà để ý đến lời nói chế nhạo của đối phương.
“ Ngươi,…ngươi tên quái vật này”
Đúng vậy, tên này rõ ràng là quái vật chứ không phải là người. Nhân loại làm sao có thể mạnh mẽ đến như vậy, hơn ngàn năm trước, trên cái thế giới này làm gì có sinh vật nào kinh khủng đến như thế.
Quá đáng sợ, nhất là cái thanh đao kia, nội tâm của Moryo lúc này thực sự là rất sợ hãi khi nhìn thấy nó. Bởi vì cho dù mấy cái đầu của nó đúng là vừa mới bị chặt đứt mà thôi, nhưng mà Moryo lại phát hiện ra một sự thật vô cùng kinh khủng.
Đó là khác với trước kia, khi nào nó b·ị t·hương thì v·ết t·hương đều có thể ngay lập tức lành lại, cho dù có là mất đầu đi chăng nữa thì cũng sẽ nhanh chóng mọc ra cái mới.
Nhưng mà lúc này đây, từ những chỗ v·ết t·hương của mình, Moryo lại không hề cảm nhận được một chút nào việc cái đầu mới của nó sẽ mọc lại.
Chuyện này quá kinh khủng, Moryo cảm giác như một phần linh hồn của mình đã bị cắt đi theo những cái đầu vậy.
Cùng với khả năng tránh đòn và di chuyển một cách xuất quỷ nhập thần của đối phương. Moryo hiện tại thực sự là không có niềm tin có thể chiến thắng được kẻ địch này.
Giờ phải làm sao đây? Nếu không làm gì thì nó chắc chắn sẽ lại bị phong ấn một lần nữa mất, không, khả năng cao là sẽ bị g·iết luôn cũng có thể.
Chạy trốn? Như vậy càng không được, sợ rằng mình chỉ cần di chuyển lấy một đoạn thì đối phương ngay lập tức chặt nốt cái đầu còn lại mất.
Gọi đám thuộc hạ ra cản đường giúp mình? Liếc lấy tình cảnh thảm liệt hiện tại của đám thuộc hạ, Moryo liền biết đám vô dụng đó không thể giúp gì được cho mình.
Chẳng lẽ lại phải đầu hàng sao?
Thấy được con Ma Vật chỉ biểu hiện ra sự sợ hãi tột cùng khi nhìn lấy bản thân, mà không hề lên tiếng đáp lời cho câu đùa giỡn của mình. Sana liền cảm thấy không còn thú vị nữa.
Mà, hiện tại thì thời gian đi chơi của bọn hắn đã quá lâu rồi, nếu như về muộn thì chắc chắn sẽ bị mẹ mắng mất. Vậy nên là Sana quyết định, không muốn dây dưa thêm một chút nào, mà là nhanh chóng giải quyết con Ma Vật trước mặt để còn có thể về nhà.
Nghĩ như vậy, đôi mắt của Sana liền trở nên sắc bén hơn và lạnh lùng nhìn về phía Moryo.
Lại một lần nữa cảm giác được khí tức nguy hiểm phát ra từ nhân loại kia. Moryo liền trở nên lo lắng hơn bao giờ hết.
Và rồi khi thấy được đối phương đột nhiên lao nhanh về phía mình, thế là dù cho trong lòng vẫn còn một chút lo âu và sợ hãi, nhưng Moryo vẫn làm ra phản ứng nhanh chóng, liều mình cố gắng há to cái miệng ra công kích lấy người ta.
Để rồi nó kinh ngạc khi thấy được cái tên nhân loại đó ngay lúc sắp chạm trán với mình thì liền biến thành một mảng đen tối. Cái mảng đó ngay lập tức phân thành hai, rồi vòng qua hai bên, lao thẳng ra phía sau đầu của nó. Sau đó tụ hợp lại với nhau và Sana lại xuất hiện một lần nữa.
Khi hiện thân thì hai tay của Sana đã nắm chặt lấy thanh Katana, và không chần chừ một chút nào vung về phía đầu của con Ma Vật.
“ Khoan đã, đừng g·iết ta…”
Cho dù Moryo đã kịp thời phát hiện ra khí tức của Sana khi hắn vừa mới xuất hiện ở sau đầu của nó cùng như ngay lập tức lên tiếng để xin tha. Nhưng mà nó đã muộn mất rồi.
ĐÔNGGGG.
Một tiếng vọng thật to vang lên. Và rồi, dưới đòn công kích của Sana, một mảng đầu của Moryo liền lõm xuống thật sâu. Hai cặp mắt màu đỏ của nó cũng trợn lên một cách rất là khoa trương, dường như là muốn lồi ra luôn vậy.
Rất nhanh, cái đầu của Moryo liền ngay lập tức ngất đi và mất đi ý thức ngã đổ ập xuống đất.
Sau khi dùng sống đao tung ra đòn Chém Mạnh để vật lí gây choáng con Ma Vật thì Sana liền cười nhẹ nhàng nói.
“ Ngươi yên tâm, Ma Vật, ta sẽ không g·iết ngươi đâu”
Đúng vậy a, làm gì có chuyện hắn nỡ g·iết con Ma Vật này được, dù sao chỉ cần để cho nó hấp thu lấy tâm tình tiêu cực thì con Ma Vật sẽ có thể liên tục tạo ra năng lượng có tính chất Huỷ Diệt.
Đây là nguồn dinh dưỡng vô hạn cho Xeve a, nên là phải bắt sống.
Nhưng mà Sana cũng không tính cứ như vậy đem con Ma Vật mang về, phải phong ấn lại trước đã.
Và lúc này đây, trên người của Sana chỉ có duy nhất một món đồ mang năng lực phong ấn. Đó là Hồng Hồ Lô, một bảo vật của Lục Đạo Tiên Nhân.
Nhưng mà khác với Hổ Phách Tịnh Bình, một cái bảo vật khác của Lục Đạo Tiên Nhân, hiện đang ở làng Mây. Có khả năng phong ấn lấy quái vật to lớn như là Vĩ Thú.
Thì khả năng chủ yếu và cốt lõi của Hồng Hồ Lô đó là phong ấn lấy linh hồn.
Vậy nên việc tiếp theo của Sana phải làm là tách linh hồn của con Ma Vật ra khỏi cơ thể của nó.
Điều này đối với Sana cũng không có khó khăn gì, chỉ thấy hắn nhàn nhã đưa tay ra phía trước, sau đó từng sợi xích màu đen tuôn ra từ trong tay áo của hắn, lao về phía thân thể khổng lồ của con Ma Vật, và rồi những cái đầu kia của sợi xích liền ngay lập tức móc lấy thứ gì trong cơ thể của con Ma Vật.
Tiếp theo Sana liền điều khiển những sợi xích rút lui trở về, và đi theo là một mảng linh hồn đen tím cũng bị kéo ra khỏi cơ thể của Moryo.
Và lúc này đây, khi chỉ còn lại linh hồn thì có vẻ như Moryo cũng có ý thức trở lại.
Rất nhanh, nó liền phát hiện ra trạng thái hiện tại của mình và hoảng sợ kêu lên.
“ Không, không, nhân loại, ngươi đang làm gì đối với ta đấy.
Cơ thể của ta, không, ta không muốn lại bị phong ấn một lần nữa, khônggggggg”
Mà, dù cho con Ma Vật kêu lên thảm thiết như thế nào thì Sana cũng không quan tâm cho lắm. Hắn chỉ là ung dung lấy ra một cái hồ lô, mở cái nắp ra và hút lấy cái linh hồn đang kêu gào thống khổ phía trước. Cả quá trình diễn ra một cách rất là nhanh và gọn lẹ.
Quay lại mấy phút trước, trong khi Sana đang h·ành h·ạ con Ma Vật thì ở chỗ xa, đám thuộc hạ đã được cường hoá bởi sức mạnh Hắc Ám của Moryo cũng chướng kiến được cảnh tượng kinh hoàng đó.
Theo đó là tín ngưỡng, sự tự tin và nội tâm kiên cường của bọn họ giống như là đột nhiên bị thứ đó trọng kích đập sụp đổ hoàn toàn.
Không, không thể nào, điều này không phải là sự thật. Làm sao mà một vị Ma Vật vô cùng mạnh mẽ như ngài Moryo-sama lại bị một tên nhân loại dễ dàng xử lí như vậy.
Sức mạnh vô địch của ngài ấy đâu rồi? vị thần quyền năng của gia tộc bọn hắn đâu rồi?
Thấy được cảnh tượng từng cái đầu của Moryo-sama đang lần lượt bị tên nhân loại kia chặt đứt. Mấy người tộc Yomi cũng rất muốn lao đến để trợ giúp cho vị Thần vĩ đại của bọn họ. Nhưng mà lại đều bị lão Xù ngăn cản, thế nên là bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
Từ đó, sĩ khí của mấy người tộc nhân Yomi liền hạ xuống đến cực điểm, sau đó lại càng tuyệt vọng hơn khi thấy được tộc nhân của mình đang dần dần bị g·iết c·hết từng người một.
Cho đến khi chỉ còn lại hai cha con của tộc trưởng Yomi đang trong trạng thái mang thương khắp người và vô cùng chật vật.
Đôi mắt của tộc trưởng Yomi dường như muốn nứt ra khi tuyệt vọng nhìn thấy những người tộc nhân cuối cùng của mình đang bị đám quái vật kia g·iết hại một cách vô cùng tàn nhẫn.
Có hai người bị một tên quái vật to lớn màu da cam với nhiều cái đuôi tàn nhẫn bóp nát đầu. Còn một con quái vật màu da cam khác cũng cũng dùng móng vuốt đâm xuyên ngực của một người tộc nhân khác của hắn.
Cái c·hết của bọn họ thực sự quá là thống khổ và khủng kh·iếp, đó là còn chưa kể lúc này đây cũng có một người tộc nhân khác của hắn cả thân thể đều bị xoắn nát bởi một quả cầu đen xì được thả ra từ một con mèo biết bay.
Quan sát lấy tất cả các cảnh tượng đó, rồi lại nhìn về tình trạng thảm hại của Moryo-sama. Tâm tình của tộc trưởng Yomi lúc này đã tuyệt vọng đến cực điểm.
Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ? Mọi thứ đã vô cùng tốt đẹp khi đám bọn hắn giải cứu được Moryo-sama và được ban cho thứ sức mạnh Hắc Ám vô cùng to lớn mà.
Tương lai của bọn hắn đáng lẽ phải là tràn ngập quang minh khi chinh phục được toàn bộ thế giới này a.
Vậy mà, tại sao mọi chuyện lại …
Là đám người lạ mặt kai, tất cả đều là do đám khốn kiếp đột nhiên xuất hiện này. Trước khi hành động hắn đã điều tra rõ ràng bên cạnh Vu Nữ không hề có những người nào trông giống như đám người này. Vậy thì lí do….
“ Cha, chúng ta chạy thôi, ở lại đây thêm nữa là chúng ta c·hết chắc.”
Trong khi tộc trưởng Yomi ngây ngốc suy nghĩ lại tất cả mọi thứ, thì liền nghe được tiếng nói hư nhược của con mình. Điều này khiến cho hắn ngay lập tức tỉnh táo lại.
Đúng rồi, phải chạy trốn. Không thể để cho huyết mạch của gia tộc Yomi biến mất được. Hắn cũng không muốn sống sót rời khỏi đây nữa, nên là, gằn lấy từng chữ một, tộc trưởng Yomi hướng lấy con trai mình nói.
“ Nhớ kỹ lấy khuôn mặt của đám người kia, ngươi phải báo thù cho chúng ta, phải kiếm cách giải phóng Moryo-sama một lần nữa.”
“ Cha?”
Thiếu niên còn đang ngơ ngác trước lời nói này của cha mình thì liền bị một cơn gió cực mạnh thổi bay ra xa tít ở bên ngoài.
“ CHAAAAA”
Sau khi cố gắng vẫy đôi cánh để ổn định lại thân hình thì người thiếu niên liền thấy được một cảnh tượng khiến cho hắn đau khổ đến nỗi rách cả mí mắt. Cảnh tượng cha của hắn bị xoắn nát bởi một quả cầu đen xì.
AAAAAAA. Thù này,… hắn nhất định sẽ báo. Những tên khốn kiếp này, hắn nhất định sẽ g·iết sạch. Nhất là con mèo kia cùng với tên đang phong ấn Moryo-sama. Hắn thề sẽ không để cho bọn chúng sống yên ổn.
Dùng lấy đôi mắt căm hận nhìn lấy Sana xong, người thiếu niên liền mang theo tâm tình đau khổ, quay người lại muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng mà chưa đi được bao lâu thì hắn liền kinh hãi khi nghe thấy một tiếng xé gió vang ở sau đầu của mình, và tiếp theo là cả đầu của hắn nổ thành pháo hoa.
Đứng ở chỗ xa, Misaki chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn lấy thân thể không đầu đang rơi xuống đất kia, rồi không thèm quan tâm nữa. Tên này mới vừa dùng ánh mắt oán thù nhìn Sana, vậy nên là,… phải c·hết.