Chương 93 : Trái cây biến dị
Lần này cô ấy không còn trốn tránh nữa,nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Thiên Dương giống như cách mà anh nhìn cô.
"Bạch Thiên Dương,nếu như cả thế giới này chống lại anh thì tôi sẽ đứng lên chống lại cả thế giới!"
Về phần Bạch Thiên Dương,anh không khỏi sốc khi thấy cô gái trước mặt mình nói như thế.
Câu trả lời mà anh muốn chỉ là sự tin tin lẫn nhau giữa hai người nhưng thứ anh nhận được lại nhiều hơn rất nhiều anh suy nghĩ.
Bạch Thiên Dương không biết được rằng kỹ năng trái tim sắt đá của anh ấy chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Không biết nó có ảnh hưởng nhiều đến anh ấy hay không nhưng sẽ là thứ gì đó rất khác biệt nếu như kỹ năng này hoàn toàn được giải khóa.
Anh ấy đứng lên chĩa cánh tay của mình về phía trước,Tử Hàn Tuyết cũng làm y như vậy sau khi thấy hành động của anh.
Cái bắt tay như thể ám chỉ một khởi đầu mới một đế chế,một huyền thoại sắt được sinh ra.
Tử Hàn Tuyết"À Thiên Dương cấu trúc mà nhóm chúng ta sắp thành lập sẽ như thế nào?"
Bạch Thiên Dương"Yên tâm sau khi chúng ta sử dụng trái cây biến dị này xong một cuộc họp sẽ được mở ra!"
Cô ấy không nói gì mà chỉ gật đầu
Bạch Thiên Dương"Trước tiên tôi cần dùng thứ này đã!"
Từ trong nhẫn không gian Bạch Thiên Dương lấy ra một lọ thuốc mà anh đã cất giũ từ lâu.
Thứ này đã phải chờ rất lâu để được sử dụng ở lúc này.
Tử Hàn Tuyết không hiểu thứ mà người đàn ông này lấy ra thực sự là thứ gì,lọ thuốc này thì có tác dụng gì đó.
Nhận thấy biểu hiện của Tử Hàn Tuyết,anh ấy đưa nó cho cô ấy.
Đúng vậy đây là lọ thuốc kích thích sự tiến hóa của những sinh vật đột biến mà anh đã có trước đây.
Bạch Thiên Dương đã chờ khoảnh khắc này rất lâu,khoảnh khắc anh có thể sử dụng lọ thuốc này.
Cuối cùng thì cô ấy cũng hiểu sau khi đọc những giòng thông báo xuất hiên trước mắt và đưa nó lại về tay của anh.
Bạch Thiên Dương không đợi được mà mở nắp của lọ thuốc ra và từ từ đổ nó trực tiếp vào cái chậu nhỏ chứa cái cây biến dị kia.
Ngay khi tiếp xúc với chất lỏng màu xanh kia,cái cây từ từ hút hết tất cả những chất lỏng đó mà không bỏ sót bất cứ một gọt nào.
Sau khi quá trình hấp thụ xong thì quá trình biến đổi bắt đầu,một thứ ánh sáng màu xanh kì lạ từ cái cây ánh ra xung quanh,
Cái cây không thực sự lớn lên hay to ra,thứ duy nhất mà Bạch Thiên Dương nhận thấy sự khác biệt đó chính là năng lượng của nó.
Năng lượng này lớn hơn lúc trước rất nhiều,chưa kể nó vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Bên Canh Bạch Thiên Dương và Tư Hàn Tuyết nín thở nhìn xem từng chuyển động đung đưa của cái cây.
Mười phút đồng hồ thoáng chốc trôi qua,cuối cùng thì thứ ánh sáng màu xanh kia cùng yếu dần và tắt hẳn.
""Việc tiến hóa xong rồi chứ!""Bạch Thiên Dương nghĩ thầm,anh ấy từ từ cầm cái cây nhỏ lên tay.
[Cây biến dị bậc một:??????????nó sẽ héo rũ và cuối cùng là c·hết khi tất cả những quả trên cây bị hái xuống(Không thể tiến hóa nữa)]
Thì ra những cái cây biến dị này cũng có một hệ thống tiến hóa như con người hay bất cứ một sinh vật nào khác.
Phải chẳng cái cây này cũng có thể tiến hoa lên bậc hai hoặc cũng có thể là bậc ba.
Nhưng khi đọc đến những chữ đằng sau Bạch Thiên Dương khôn khỏi cảm thấy thất vọng.
Chưa nói đến việc cái cây này không thể tiến hóa lên nữa,thậm chí nó sẽ c·hết nếu như những viên trái cây nhỏ nhỏ kia bị hái hết.
Vậy mà anh ấy đã từng nghĩ rằng đợt quả thứ hai mọc lên anh sẽ đưa cho đám người Hoàng Thiên,Lý Bân.
Một tiếng thở dài chán nản không thể không thoát ra từ phía của Bạch Thiên Dương.
Tử Hàn Tuyết biết tâm trạng của người đàn ông này khi cô cũng đang đọc những dòng thông báo kia.
Bạch Thiên Dương"Nhưng thôi biết làm thế nào!Tôi sẽ cố gắng kiếm một cây tương tự cho đám người họ!"
Tử Hàn Tuyết cũng nhìn anh mà gật đầu.
Bạch Thiên Dương"Vậy để tôi thử trước!"
Anh ấy vươn tay lên định hái một trong số hai quả còn trên cái cây kia.Nhưng khi chuẩn bị hái xuống,anh đã bị Tử Hàn Tuyết ngăn lại.
Tử Hàn Tuyết"Tôi sẽ là người đầu tiên thử nó!"
Đang định mở miệng nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định kia anh biết rằng sẽ không thể khuyên bảo nữa.
Một trong những tính cách mà anh biết về Tử Hàn Tuyết là rất khó khuyên cô ấy thay đổi khi đã quyết định một điều gì đó.
Cuối cũng anh cũng buộc phải để người phụ này sử dụng trước.
Bạch Thiên Dương"Nhân tiện,một điều quan trọng mà tôi quên đề cập là sau khi ăn trái cây,cô có thể sẽ chìm vào giấc ngủ trong 24 giờ tiếp theo.
Tôi nghĩ điều này xảy ra khi mana trong cơ thể cần một thời gian thích nghĩ với nguồn năng lượng mới này!"
Tử Hàn Tuyết sắc mặt hơi thay đổi một giây,mới khôi phục lại bình tĩnh"Đã như vậy phải làm phiền anh rồi Thiên Dương!"
Bạch Thiên Dương"Đừng lo lắng tôi sẽ chỉ ở đây cho tới khi cô thức dậy Hàn Tuyết!"
"Được rồi cô có thể ăn trái cây!"
Mặc dù có hơi lo lắng một chút nhưng Tử Hàn Tuyết vẫn bỏ trái cây mà mình vừa hái vào trong miệng.
Tử Hàn Tuyết hoàn toàn không lo lắng về việc sẽ bị ai đó t·ấn c·ông khi có Bạch Thiên Dương ở bên cạnh.
Cô ấy biết rõ rằng người đàn ông này chẳng có lý do nào để hại cô cả,chưa kể cô ấy cũng đặc biệt tin tưởng vào Bạch Thiên Dương.
Ngay khi bỏ trái cây kia vào trong miệng một thứ gì đó thanh thanh mát mát lân tỏa khắp toàn thân của cô ấy.
Lúc này cơn buồn ngủ ập đến khiến cô ấy không cả đủ thời gian để nằm lên giường và từ từ gục xuống chỗ mà cô ấy đang ngồi.
Thấy thế Bạch Thiên Dương nhanh chống đỡ lấy cô,quàng hai tay và bế cô lên giường của mình cẩn thận đặt cô ấy nằm xuống.
Trông Tử Hàn Tuyết lúc này hoàn toàn khác biệt với thường ngày mà cô ấy hay thể hiện ra bên ngoài.
Không còn vẻ lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một chút đáng yêu của một cô gái tuổi đôi mươi.
Bạch Thiên Dương chợt nhớ ra rằng người con gái này còn lớn hơn tuổi của anh ta.Anh ấy không khỏi thở dài.
Anh ấy ngồi vài chiếc ghế sô pha bên cạnh và quan sát người con gái trên giường kia từng chút một.
Bạch Thiên Dương cần chắc chắn không có điều gì đó bất thường xảy ra.
Bất giác anh ấy đã nhìn chằm chằm vào Tử Hàn Tuyết hơn ba giờ đồng hồ nhưng vẫn không có ý định di chuyển ánh mắt của mình ra chỗ khác.
Chỉ đến khi tiếng của phòng của anh ta đột nhiên vang lên mới thu hút sự chú ý của anh ấy.
Một giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ cất lên từ bên ngoài cánh của.
"Tôi Mạn Nhu đây!Tôi có thể vào được chứ!"
Bạch Thiên Dương"Tất nhiên,của không khóa!"
Vừa bước vào phòng một người đàn ông tóc xám đang ngồi ngay trên ghế sô pha nhưng thứ làm Mạn Nhu chú ý là người con gái đang nằm trên giường kia.
""Đó chẳng phải Tử Hàn Tuyết sao?tại sao cô ấy lại ở đây......""
Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu của cô ấy.
Khi thấy Mạn Nhu có vẻ khác thường,Bạch Thiên Dương lên tiếng
Bạch Thiên Dương"Đừng hiểu làm!Cô ấy đang trong thời gian đặc biệt!"
Ngay khi nghe Bạch Thiên Dương nói lúc này cô ấy mới nhận ra người phụ nữ đang nằm trên giường kia được bao quanh bởi một sức mạnh kỳ lạ nào đó.
Lúc này cô mới tin những gì mà Bạch Thiên Dương nói
Bạch Thiên Dương"vậy.....Cô tìm tôi có việc gì?"
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)