Chương 94 : Mạn Nhu gia nhập
Mạn Nhu nhìn thẳng vào Bạch Thiên Dương với ánh mắt nghiêm túc.
"Những gì anh nói lúc nãy hoàn toàn là sự thật chứ!"
Bạch Thiên Dương"Lúc nãy tôi có nói gì sao?"
Mạn Nhu"Về việc tôi sẽ gia nhập với nhóm của anh!Anh không nói dối chứ!"
Bạch Thiên Dương"À,thì ra là chuyện đó! tất nhiên như những gì tôi đã nói cô có thể gia nhập vào nhóm của bọn tôi!"
Mạn Nhu trầm ngâm suy nghĩ một lúc trước khi cất lời nói tiếp
Mạn Nhu"Anh có thể cho tôi biết mục đích hướng tới của nhóm này được không!"
Bạch Thiên Dương nhìn Mạn Nhu vừa cười vừa nói
"Có vẻ như cô vẫn còn phân vân!Nhóm mà tôi tạo ra đơn thuần chỉ là săn quái và sắn quái trở lên càng ngày càng mạnh mẽ hơn!"
"Cô biết đấy còn rất nhiều sinh vật mạnh mẽ ngoài kia,chúng ta cần không ngừng nâng cao sức mạnh để bảo vệ chính bản thân mình!"
Anh ấy trả lời một cách lưu loát mà không bị vấp một tý nào
Bạch Thiên Dương cũng trở lên lạnh lùng với anh mắt đầy sát ý nói tiếp
"Tất nhiên người cản đường chúng tôi sẽ bị hủy diệt cho dù người đó có là ai đi nữa!Không một ai cả"
Bện cạnh Mạn Nhu cùng phải rùng mình run sợ trước sự biến đổi cảm xúc mãnh liệt của người đàn ông kia.
Thực chất mục đích của người đàn ông này cũng chẳng có gì ngạc nhiên cho lắm.
Chỉ là cô ấy không muốn gia nhập một tổ chức mà ở nơi đó có những người độc ác tàn sát người vô tội.
Chẳng phải Trương Minh cũng là một ví dụ sao.Chính vì vậy mới có sự phân vân xuất hiện ở cô.
Mạn Nhu cũng thấy được sự gắn kết quan tâm lẫn nhau của những người nhóm Bạch Thiên Dương.
Mặc dù cô gái tên Tử Hàn Tuyết có vẻ lạnh lùng nhưng cô nhận ra thứ lạnh lùng đó chỉ xuất hiện khi cô đối mặt với những người khác.
Nhưng khi đối mặt với Bạch Thiên Dương thì sự lạnh lùng ấy hoàn toàn không còn nữa.
Trực giác của đàn bà rất mạnh chính vì vậy mà cô đoán có điều gì đó giữa hai người này.
Nhìn thấy Mạn Nhu nhìn chằm chằm vào Tử Hàn Tuyết mà nở một nụ cười khiến Bạch Thiên Dương cảm thấy khó hiểu
Mạn Nhu"Hai người thực sự đẹp đôi anh biết không!"
Bạch Thiên Dương"Cô nói linh tính cái gì vậy!"
Mạn Nhu mỉm cười với vẻ châm trọc"Chẳng trách tại sao mấy người các anh chưa có người yêu!"
Bạch Thiên Dương"Cô......!"
Chưa để Bạch Thiên Dương nói hết câu Mạn Nhu lại bất ngờ nói tiếp
Mạn Nhu"Tôi đồng ý!Tôi đồng ý gia nhập nhóm của anh!"
Mạn Nhu đã sớm đưa ra quyết định của mình,nhưng lúc này người đàn ông kia lấy ra một tờ giấy gì đó trong người.
Bạch Thiên Dương"Cô yên tâm chỉ là tôi muốn chắc chắn một chút thôi!"
Mạn Nhu cầm tờ giấy lên và cẩn thận đọc từng chữ một,một lúc sau cô ấy mới hiểu chắc chắc theo ý của Bạch Thiên Dương là gì.
Cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều và ký tên vào tờ giấy,lúc này một sự ràng buộc nào đó xuất hiện trên người của cô ấy
Bạch Thiên Dương"Chào mừng cô gia nhập vào nhóm của chúng tôi!"
Mạn Nhu"Mong anh giúp đỡ nhiều hơn!"
Bạch Thiên Dương"bảo mọi người là đừng làm phiền tôi nhá!À đừng quên chiếu cố người bạn Hoàng Thiên của tôi nhé có vẻ cậu ấy cảm nắng cô thì phải!"
Chưa kịp để Mạn Nhu phản ứng anh đã đẩy cô gái này ra bên ngoài.
Mạn Nhu buộc phải rời đi với tâm trạng tức giận
""Tôi cùng với tên đó ư!Không thể nào""
Nhưng chính cô ấy cũng không biết rằng sự gắn kết của hai người họ sau này thực sự lớn đến nhường nào.
Nhận thấy sự hậm hực của người con gái kia khiến Bạch Thiên Dương không khỏi mỉm cười.
Anh ấy chưa bao giờ thấy Hoàng Thiên hứng thú với một cô gái nào đó như lúc này.
****
Mà đêm trôi qua mà không có bất kỳ chuyện gì xảy ra
Bạch Thiên Dương gần như đã thức trắng cả đêm,Anh ấy không lúc nào chợp mắt ngoài việc phải luôn luôn đẻ ý xem Tử Hàn Tuyết có chuyện gì xảy ra hay không.
Không những thế anh ấy cũng chìm vào những suy nghĩ ngổn ngang,thời gian tiếp theo anh ấy lên làm gì hay cách mà nhóm của anh sẽ hoạt đông như thế.
Mọi thứ chỉ thoáng qua thôi nhưng anh ấy không biết rằng khi mở của sổ ra thì trời đã sáng từ lúc nào.
Mana bên trong cơ thể của Tử Hàn Tuyết vẫ không ngừng rung chuyển dữ dội khi năng lượng của cô ấy bắt đầu đồng hóa với thứ năng lượng mà trái cây kia đem lại.
Không biết quá trình này được hoàn thành thì người con gái này sẽ biến đổi như thế nào.
Nếu như theo như thí nghiệm trước đây thì chắc chắn Tử Hàn Tuyết sẽ nhận thêm một kỹ năng mới.
Chẳng qua anh ấy không biết là liệu kỹ năng mà cô nhận được cũng giống như lần đó hay không,hay mỗi người sẽ là những kỹ năng khác nhau.
Nhưng Bạch Thiên Dương không nghĩ mỗi người sẽ có một khả năng khác nhau cho lắm.
Thời gian từ khi Tử Hàn Tuyết chìm vào giấc ngủ cho đến bây giờ vẫn chưa đến nửa thời gian nhưng năng lượng của cô ấy đã tăng lên rất nhiều.
Có vẻ như sau khi tỉnh dậy cô ấy sẽ được cộng thêm cả chỉ số nữa.nếu đúng là như vậy thì những gì mà cái cây biên dị đem lại cũng quá lơn rồi.
Nhìn chằm chằm vào trái cây duy nhất còn sót lại,Anh ấy không khỏi mong chờ những thứ mà anh ấy sắp có.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua rất nhanh mặt trời cũng đang dần dần lặn.
Vẫn còn vài giờ nữa cho đến khi Tử Hàn Tuyết hoàn toàn thức dậy.
Xét cho cùng thì lúc cô ấy ăn trái cây này vào lúc gần nửa đêm những Bạch Thiên Dương không biết liệu sẽ có sự khác nhau về thời gian không.
Thứ mà anh thử nghiệm là khi cái cây này chưa tiến hóa,nhưng bây giờ cái cây này đã tiến hóa cao hơn.
Mọi thứ sẽ được trả lời khi mà Tử Hàn Tuyết thức dậy.
Vì vậy cho đến khi mà Tử Hàn Tuyết thức dậy anh ấy sẽ không thể rời khỏi căn phòng này.
Tử Hàn Tuyết hiện tại yếu đến mức ngay cả một ngươi bình thường cũng có thể dễ dàng làm cô ấy b·ị t·hương.
Bạch Thiên Dương không biết cô ấy có sở hữu kỹ năng tương tự như kỹ năng da đồng của mình không.
Nếu có thì cô ấy cũng có thể chống chịu được chút ít,nhưng đó là với những người bình thường,còn với những người đã lên cấp thì cô ấy phải c·hết không thể nghi ngờ.
Nếu một điều gì đó tồi tệ xảy ra trong thời gian này thì có thể niềm tin mà cô ấy đã đặt vào anh sẽ hoàn toàn đổ vỡ.
Có thể cô ấy sẽ săn lùng anh ta trong quãng đời còn lại.Bạch Thiên Dương cũng không muốn có một kẻ thù hùng mạnh như Tử Hàn Tuyết.
Lúc này Viên Viên bước vào với một đĩa thức ăn trên tay,rõ ràng anh ấy đã dặn dò Mạn Nhu là đừng để ai quấy rầy anh ấy.
Nhưng có vẻ cô bé Viên Viên này đã rất lo lắng Cho anh ấy.
Viên Viên"Anh Thiên Dương ăn chút gì đi cả ngày hôm nay anh đã không ăn gì rồi!"
Bạch Thiên Dương"Không sao đâu Viên Viên đợi khi mọi việc xong xuôi anh sẽ tự ra ngoài làm thức ăn lên không cần phải lo đâu!"
Viên Viên"Được rồi anh Thiên Dương nhớ chăm sóc sức khỏe nhé!"
Cô bé cầm khay thức ăn mà từ từ bước ra ngoài,Viên Viên cũng nhìn thấy chị Tử Hàn Tuyết đang nằm trên giường nhưng không hề hỏi.
Cô ấy biết có nhiều chuyện không lên hỏi thì hơn.Dù sao thì cô bé cũng đã 16 tuổi cũng nhận thức được gì lên và không lên.
Ngay khi Viên Viên bước ra bầu không khí của căn phòng này lại trở lên yên lặng.
Bạch Thiên Dương hướng tầm nhìn của mình ra bên ngoài của số và thưởng thức không khí trong lành của nơi này.
Khi mà các nhà máy không còn hoạt động thì trái đất gần như được Khởi đông lại,không khí cũng trở lên trong lành hơn rất nhiều.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)