Chương 75 : Viên Viên
Với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đi cùng.
Chàng trai trẻ trước mặt cô ấy không có lý do gì để nhắm đến một người phụ nữ bình thường hay một cô gái còn chưa đủ tuổi thành niên.
Bên cạnh đó chàng trai trẻ kia có vẻ như không phải là người xấu hay hư hỏng,và anh ta cũng có rất nhiều đồ dùng bên mình.
Mặc dù quần áo của họ có vẻ cũ kỹ nhưng cô ấy cũng nhận ra không có một vết bẩn hay một mùi khó chịu nào phát ra từ hai người họ.
Cô ấy biết rằng đây là cô hội trời cho của con gái cô ấy để có một cuộc sống tốt hơn mà không phải c·hết trong một góc xó xỉnh nào đấy.
Người phụ nữ quyết tâm nắm lấy cọng rơm này.
Mặc dù cô ấy cũng muốn đi theo cả hai người kia cùng với con gái của mình nhưng căn bệnh quái ác không cho phép cô làm điều đó.
Chính cô ấy cũng biết rằng mình chẳng còn sống nổi mấy ngày lên cô ấy cũng không mặn mà trong việc có đi hay không đi cùng hai người kia.
Điều duy nhất cô ấy mong muốn bây giờ là con gái của mình.
Chính vì vậy cô mới quyết định giao con gái của mình cho họ.
Tử Hàn Tuyết hơi ngạc nhiên khi người phụ nữ kia chỉ để con gái đi theo hai người họ.
Một câu hỏi hiện lên trên khuôn mặt của cô.
Ngay cả Bạch Thiên Dương cũng không hiểu người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu.
Nhận thấy sự nghi hoặc hiện lên trên ánh mắt của hai người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình và kể về căn bệnh mà cô ấy đang gặp phải cho hai người nghe.
"Tên Của hai người là gì"Bạch Thiên Dương nhìn hai mẹ con hoi trong khi họ đang ăn ngấu nghiến ở bánh mỳ mà anh ấy vừa đưa cho.
"Tôi tên là Trình Liên và con gái tôi tên là Viên Viên"Người mẹ Trình Liên Trả lời trong khi cô gắng đứng dậy.
Nhưng với cơ thể yếu ớt gần như sắp ngã không thể làm điều đó một cách dễ dàng .
Chính bạch Thiên Dương cũng nhận ra tình trạng của cô ấy nhưng anh không thể làm điều gì trong trường hợp này.
Ngay khi cô ấy sắp ngã do không đứng vững Bạch Thiên Dương đã nhanh chóng và đỡ cô ấy dậy.
Viên Viên là một cô bé 16 tuổi chính vì thế cô bé cũng đã phần nào hiểu được những nỗi đau mà mẹ cô ấy đang mắc phải.
Bạch Thiên Dương"Em óc đồng ý đi cùng với hai người bọn anh không!"
nghe thấy câu hỏi của anh Viên Viên ngẩng mạt lên nhìn mà không biết phải làm thế nào.
Cô bé lại nhìn vào mẹ của mình mà bất giác bật khóc.
Cô bé này biết nếu như lần này đi theo Bạch Thiên Dương cô ấy có thể không bao giờ có cơ hội gặp lại mẹ của mình nữa.
Cô ấy đã 16 tuổi và cô ấy cũng có những chứng kiến của mình.
Nhận thấy sự do dự hiện lên trên ánh mắt của cô con gái Trình Liên đã ngay lập tức ôm cô vào lòng và an ủi
"Không sao đâu con...Con nhớ những gì bố nói trước khi mất chứ"
Viên Viên nhìn mẹ của mình mà nước mắt vẫn không hề ngừng rơi
Viên Viên"Con nhớ mà mẹ,bố nói phải sống thật tốt nếu ngay cả khi bố không còn nữa"
Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết chưa bao giờ chải qua tình mẫu tử như thế này.
Nó Làm Bạch Thiên Dương nhớ đến gia đình của mình Kỹ năng trái tim sắt đá nhói lên một cách mạnh mẽ.
Anh không biết phải làm gì khi chứng kiến cảnh hai mẹ con.
Dường như chính Tử Hàn Tuyết cũng đang bị xúc động trước hình ảnh đó dù sao thì cô ấy cũng là con người cũng có cảm xúc.
Mặt của Tử Hàn Tuyết mặc dù vẫn lạnh như băng nhưng Bạch Thiên Dương có thể cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này.
"Đi nào!"Bạch Thiên Dương trầm giọng nói và nhìn về phía cô gái nhỏ.
Trình Liên Bất đắc dĩ phải đẩy com gái của mình về phía của Bạch Thiên Dương.
Mặc dù không nỡ nhưng cô buộc phải làm thế.
Điều kỳ lạ là con gái của cô lúc này lại ngừng khóc mà nhìn cô một cách quyết tâm
Viên Viên"Mẹ con sẽ cố gắng sống sót cố gắng trở thật mạnh mẽ để sống thay cuộc sống của ba mẹ"
Làm sao cô gái này không biết đến tình trạng bệnh của mẹ mình chính vì vậy mà cô bé mới không nỡ rời xa.
Nhưng cô gái bé nhỏ biết được rằng nếu như không đi theo hai người này thì cả hai mẹ con họ chắc chắn phải c·hết không thể nghic ngờ.
Đó chính là lý do cô bé gạt bỏ đâu thương lúc này.
Viên Viên quyết tâm đi đến bên cạnh của Bạch Thiên Dương và nhìn người mẹ của mình lần cuối.
Bạch Thiên Dương cũng để lại phần lớn thức ăn và nước uống của mình để lại cho người mẹ.
Anh không biết Trình Liên có thể cầm cự được bao nhiêu ngày nữ nhưng anh không muốn người phụ nữ này phải ra đi trong con đói.
.........................
Trên đường đi dường như Tử Hàn Tuyết `rất quan tâm đến Viên Viên.Cô ấy vốn được biết đến là người lạnh lùng còn hơn cả băng nhưng lần này hoàn toàn khác.
Điều này khiến Bạch Thiên Dương hơi bất ngờ,đây là lần đầu tiên anh thấy cô đối xử như vậy với người lần đầu tiên gặp.
Có lẽ nhờ sự quan tâm của Tử Hàn Tuyết mà Viên Viên không còn căng thẳng nữa mà bắt đầu hòa nhập hơn.
Việc mang theo một cô gái mới chỉ 16 tuổi như này hoàn toàn không nằm trong dự tinh của Bạch Thiên Dương.
Nhưng anh cố gắng sẽ đào tạo cô ấy thành một người mạnh mẽ nhất.
Anh cũng được nghe Viên Viên kể về gia đình cảu mình trên đường.Đáng lẽ ra gia đình của cô ấy không phải rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Khi thế giới biến đổi rất nhiều người sợ hãi trước nhưng con quái vật nhưng bố cô bé thì lại khác ông ta dám đứng lên và tiêu diệt chúng và thăng cấp.
Chính vì vậy mà lúc đầu cuộc sống của họ không tệ,nhưng đến một ngày gia đình của họ bị bao vây bởi rất nhiều thây ma.
Vì bảo vệ gia đình vủa mình mà ông ấy hi sinh mở đường để rồi b·ị t·hương.
Vết thương ấy không lớn nhưng không được cứu chữa kịp thời và bị mất máu nhiều sau đó c·hết.
Điều này ảnh hướng rất lớn đến mẹ của cô vì vậy đã làm căn bệnh quái ác càng tồi tệ hơn và không thể cứu được nữa cho đến bây giờ.
Cô bé vừa kể vừa nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt này.
Một điều gì đó hiện lên trong ánh mắt của cô bé mà chỉ cô bé mới biết.
Bạch Thiên Dương "Được rồi nhanh chân lên!"
Ngay khi anh vừa rời khỏi khu phố thì một tiếng chuông bắt đầu vang lên khắp nơi.
Tiếng kêu đủ lớn để tất cả mọi người trong khu căn cứ này có thể nghe được nó
"Đó là gì...?"Bạch Thiên Dương không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
"Cái đó....Tiếng chuông có nghĩa là những người đứng đầu chuẩn bị phát cơm cứa trợ cho ngày hôm nay..."
Viên Viên trả lời với giọng điệu phức tạp.
"Ồ !"Bạch Thiên Dương nhìn Viên Viên khi nghe cô ấy nói.
Những người xung quanh reo lên vui mừng một cách không tự chủ,ánh mắt của họ lấp lánh và khoa khát khi tiếng chuông lan tỏa khắp nơi.
Những người này phải đói đến cỡ nào mới có biểu hiện thèm khát như vậy.
Bạch Thiên Dương"Đi nào chúng ta lên đi xem thứ mà họ sắp phát sẽ như thế nào?"
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu và không chút do dự Bạch Thiên Dương đi về phía mà tiếng chuông phát ra.
Khong khó để nhận ra tất cả mọi người cũng đang đi về hướng đó
Bạch Thiên Dương,Tử Hàn Tuyết và cả Viên Viên cả hai người họ bước đi một cách khó khăn khi dòng người càng ngày càng nhiều đổ dồn về một phía.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)