Chương 76 :Mua hàng
Sau hai hoặc ba phút nhóm ba người cuối cùng cũng đã đến một quảng trường rộng lớn ngoài trời.
Đằng sau mỗi chiếc bàn mỗi chiếc bàn gỗ là hai người đang phân phát thực phẩm.
Những người sống sót hoàn toàn hỗn loạn trông không khác gì một đống hỗ độn đang giẫm đạp lên nhau vì miếng ăn.
Thấy vậy,Bạch Thiên Dương khẽ cau mày,nhưng nhớ ra những người này hoàn toàn không giống với hoàn cảnh của anh.
Ngay cả khi còn ở trong trường giữa những đám đông Bạch Thiên Dương cũng chưa từng trải qua cảm giác hiện tại.
Lúc này anh mới thấy rằng những gì đa được đối xử với những sinh viên trong trường còn tốt hơn gấp nghìn lần.
Gần như không có sự xô đẩy hay dẫm đạp nhau ở đó cả,mọi người vẫn được xem là con người.
Nhưng ở đay bọn họ phân phát cho nhưng người ở đây không khác gì những con động vật không hơn không kém.
Bạch Thiên Dương kéo Tử Hàn Tuyết và Viên Viên lại gần mình để chắc chắn rằng hai người họ không bị xô đẩy.
Tử Hàn Tuyết cũng nép về phía của Bạch Thiên Dương theo bản năng lúc nào không hay.
Với sự bả vệ của hai người mạnh mẽ,Đám đông xô đẩy kia gần như không thể chạm vào ba người bọn họ.
Một người đàn ông béo khoảng 26,27 tuổi đang cầm một chiếc thìa lớn đứng cạnh nồi cháo.
Anh ta múc thứ trong nồi cho tất cả nhưng người đến gần và nhanh chóng chuyển sang người tiếp theo.
Có vẻ như động tác của người đàn ông béo này đã quá quen thuộc.
Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết tiến lại gần một chút để thấy những thế có trong nồi.
Nếu nối những gì trong cái nồi đó là cháo thì thật sự thiếu tôn trong với món ăn này.
Về cơ bản không có gì người nước trắng trong đó.
Đây thực chất chỉ là một nồi nước với 99% là nước và 1% là gạo.Đây là những gì mà mọi người ở đây được ăn sao,nó thực sự tồi tệ.
Tử Hàn Tuyết vẫn không hiểu những con người ở đây tại sao vẫn chưa xảy ra đại loạn khi họ bị đối xử như vậy.
Một số người phần nàn vì thứ mà họ được nhận,tên mập kia ngẩng đầu nhìn họ mà cười lạnh
"Không muốn ăn thì cút...Con khốn tao xem mày có thể chịu được mấy ngày trước khi bò đến đây xin ăn bằng hai tay.
Người bẩn thỉu như mày lên b·án t·hân nếu như muốn được ăn ngon hơn!"
Tử Hàn Tuyết vốn dĩ lạnh lùng nhưng khi nghe những lời lăng mạ của tên kia,cơ thể của cô ấy cũng khẽ run lên không thể kìm chế được bản thân.
Sát khí đã thoáng hiện lên trong mắt của cô ấy.Nếu như không phải chỉ là một cuộc thăm dò cô ấy sẽ phá tung nơi này lên.
Nếu không phải kiềm chế có thể tên khốn kia bây giờ đã biến thành tượng băng.
Nhóm của Bạch Thiên Dương nhìn những người khốn khổ kia được phát cho bát cháo thực chất là nước kia liếm láp một cách cẩn thận.
Họ dường như không muốn bỏ lỡ bất cứ một thứ gì có trong bát của họ nhưng phần lớn vẫn tỏ ra thèm thuồng.
Một số người còn c·ướp đồ ăn của người khác khi họ chưa kịp sử dụng phần của mình.
"Mặc dù không nhiều nhưng bát thức ăn này là tất cả những gì mà bọn em có....."
Viên Viên nói lên với ánh mắt đầy đáng thương.
Dù sao thì cũng chỉ vì cơn đói trong họ đã quá lớn mà không thể kiểm soát được hành động của mình.
Bạch Thiên Dương nghĩ đến chính mình khi ở trong tình trạng tương tự,không biết anh sẽ còn làm những điều kinh khủng gì.
....
Ba mười phút sau cả ba cuối cùng cũng đi đến khu khác của khu tập trung
Khi họ di chuyển dần về phía tây,Tình trạng nhưng người sống sót ở đây được cải thiện đáng kể.
Tuy nhiên vẫn có nhiều người trong số họ đang trải qua cơn đói dày xé nhưng vẫn đỡ hơn khu vực lúc nãy.
Viên Viên"Đây là khu buôn bán,là nơi nhưng người sống sót bán đồ hoặc trao đổi hàng hóa của họ với những người khác"
Rất nhiều thứ được bầy ra khắp cả mặt đất.Những của hàng tốt hơn thì có riêng cho mình một chiếc bàn để bày ra nhưng món hàng mà họ có.
Khi họ chầm chậm đi qua nhưng con phố đông đúc,Bạch Thiên Dương đột nhiên nhìn thấy một của hàng mà anh ấy có vẻ quan tâm.
Anh ấy tiến lại gần về phía của người bán hàng.
Thấy có người đang đến gần,người bán hàng kia tươi tỉnh hẳn lên,Chủ ở nơi đây là một người phụ nữ.
"Em này,ở của hàng của chị có đủ thứ,từ quần áo cho ngày nóng cho đến quần áo cho ngày lạnh,Thời tiết có thể chuyển biến bất cứ lúc nào.
Tốt hơn hết là em lên chuẩn bị mọi thứ trước!"
Bạch Thiên Dương nhìn người bán hàng này một lúc.
Cô ta có vẻ nhỏ và gầy lớp mỡ trên khuôn mặt gần như đã bị bay hơi hết gần như chỉ còn lại lớp da.
Hai mắt cũng hơi lồi ra bên ngoài trông không được vừa mắt cho lắm.
Cô ta trông khá kỳ lạ và ánh mắt tham lam không thể dấu diếm khi cứ nhìn thẳng đến cái balo kia của Bạch Thiên Dương.
Điều này thực sự đã làm cho Tử Hàn Tuyết không có ấn tượng tốt về cô ta.
Bạch Thiên Dương"Cô chủ,cái áo thun này cùng với cái áo khoác bên ngoài kia bao nhiêu tiền?Ngoài ra nếu giá cả phù hợp tôi sẽ lấy thêm cả đôi giầy kia nữa.
Bạch Thiên Dương không muốn lán lại quá lâu lên anh muốn làm mọi thứ nhanh nhất có thể.
Người bán hàng xoa xoa tay khi thấy chiếc balo lớn của Bạch Thiên Dương
"Chiếc áo thun kia có giá hai ổ bánh mỳ hoặc hai chai nước sạch.Cái áo khoác kia thì đắt hơn tôi sẽ lấy bốn ổ bánh mỳ hoặc nước.
Nhưng nếu anh muốn mua cả đôi giầy kia thì tôi chỉ lấy một ổ banh mỳ thôi!"
Bạch Thiên Dương đứng dậy lạnh lùng nhìn người phụ nữ"Tôi sẽ chả cho cô ba ổ bánh mỳ và hai chai nước cho cả ba mốn đồ kia.
Nếu được thì chúng ta có thể giao dịch".
Làm sao Bạch Thiên Dương có thể không biết ý định của người đàn bà này.
Cô ta chẳng khác gì một t·ên c·ướp giữa ban ngày khi bán cho anh ta những món đồ đắt như vậy.
Thật tội nghiệp cho cô ta khi làm tất cả mọi cách để nâng giá những món đồ của mình.
Nếu như không phải những bộ quần áo này còn mới và nó cần thiết cho Viên Viên lúc này thì anh ta còn chả thèm dụng đến.
Người bán nghiến răng và do dự,Cô ta chắc chắn chàng trai trẻ này thừa sức trả cho cô cái giá mà cô vừa đưa ra.
Nhưng nếu anh ta thực sự bỏ đi mà không mua thứ gì thì có thể hôm nay cô ta sẽ phải chịu đói.
Thấy Bạch Thiên Dương đang có ý định chuẩn bị rời đi người bán hàng kia vôi càng kêu ang ta lại.
"Em trau đợi chút!tôi sẽ bán cho bạn với cái giá mà bạn đưa ra"
Bạch Thiên Dương nhìn cô ta lần cuối trước khi trả tiền và lấy nhưng món đồ mà mình vừa mua đi.
Ngay lập tức anh đưa chúng cho Viên Viên người đang không có một bộ quần áo tử tế trên người.
Cô bé nhìn Bạch Thiên Dương với ánh mắt cảm ơn và gần như sắp khóc.
Viên Viên"Cảm ơn Anh Thiên Dương!"
Ngay khi Bạch Thiên Dương rời đi người phụ nữ bán hàng nhìn anh ta với ánh mắt tức giận.
Rõ ràng người thanh niên này còn xỏa quyệt hơn cả cô ta khi lợi dụng lúc cô ta đang đói để ép giá.
Nhưng biết làm sao cô không còn cách nào khác.Nếu không hoàn thành vụ mua bán này có khả năng cô sẽ bị bỏ đói nhiều ngày.
Dù sao có rất ít người quan tâm đến những mặt hàng như quần áo của cô.
Nếu là Cô ta trong hoàn cảnh của Bạch Thiên Dương có thể người phụ nữ này còn ép giá xuống hơn nữa.
Vì thức ăn bây giờ còn quý hơn cả vàng.