Chương 74 :Giúp đỡ
Làm sao mà nhưng tên khốn đưng đầu ở đây lại đối xử thậm tệ với họ như thế này.
Những cô gái ở độ tuổi của cô,Những người đáng ra phải được tận hưởng cuộc sống đại học tươi đẹp lại bị biến thành những điều tồi tệ.
Nhưng những cô gái này cũng còn tót hơn nhiều người khi họ có thể bán cơ thể của mình chỉ để muốn đổi lấy một chút thức ăn ít ỏi.
Trong khi nhiều người khác chỉ có thể gặm nhấm những móng tay của chính mình.
Những người giã đáng nhẽ ra phải đang hưởng cuộc sống an nhàn khi về gì lại phải sẵn sàng làm bất cứ một công việc nặng nhọc nào chỉ để sinh tồn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua tình trạng khồn khổ của những con người này,ai cũng có thể nhận ra họ đã không được ăn uống tử tế trong nhiều ngày.
Và đang thoi thóp để hi vọng tìm kiếm mạng sống của mình.
Bạch Thiên Dương không cảm thấy thương hại trước nhưng hình ảnh này anh chỉ đang cảm thấy tức giận.
So với nhưng hoàn cảnh khó khăn này thì nhóm người của Bạch Thiên Dương thực sự đang quá tốt so với phần lớn mọi người.
Trước khi tận thế bùng nổ và tận thế thay đổi,Cả Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết đều cảm thấy việc ăn uống là một điều tự nhiên và hết sức dễ dàng.
Chỉ đến khi rơi vào hoàn cảnh như thế này con người mới cảm thấy chân trọng và nâng niu đồ ăn như thế nào.
Khi Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết đi dạo khắp con phố số lượng nhưng thứ họ nhìn thấy đã mở rộng thế giới quan của hai người lên rất nhiều.
Một số phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng sã sàng làm gái m·ại d·âm để thu hút thêm nhiều khách hàng hơn nữa.
Giá của một lần b·án t·hân có thể là một ổ bánh mỳ,một thanh kẹo,một gói mỳ tôm hay thậm chí chỉ là một chai nước lọc.
Điều này cũng phụ thuộc vào sắc đẹp của nhưng người phụ nữ này đẹp đến mức độ nào.
Nhiều người còn thậm chí cảm thấy hạnh phúc vì sắc đẹp của họ lúc này có thể cứu sống chính họ.
Còn nhưng người đàn ông lai lưng chịu đựng mọi thứ mọi công việc bẩn thỉu nặng nhọc chỉ để đổi lấy một ổ bánh mì.
Sau khi rẽ vào một khúc cua,Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết đang định rời di thì bị một giọng nói yếu ớt cất lên ngăn họ lại.
"Quý ngài xin chờ một chút!"
Nhìn sang bên đường cả hai thấy một người phụ nử khoảng 37,38 tuổi đang ngồi dưới đất.
Vào Thời điểm này cũng rất khó có thể nhận ra tuổi thật của cô ấy khi khuôn mặt bị dính đầy bụi bẩn.
Và bộ quần áo rộng thùng thình che đi cơ thể của cô ấy.
Bên cạnh người phụ nữ là một đứa trẻ khoảng 15, 16 tuổi có vẻ cô ấy đang gặp vấn đề về sức khỏe khi sắc mặt dính đầy bụi bẩn kia không được tốt cho lắm.
Bạch Thiên Dương vốn không muốn để ý đến hai người này khi nhìn thấy gương mặt khó khắn của người con gái trẻ kia.
Có vẻ như đây là hai mẹ con,ngươi mẹ cũng có vẻ như sắp gực ngã đến nơi rồi.
Trên đường đi anh đã rất nhiều lần nhìn thấy những hoàn cảnh tương tự như thế này,nhưng điều gì đó đã ngăn cản Bạch Thiên Dương khiến anh dùng lại.
Thấy Bạch Thiên Dương dừng lại,mắt người phụ nữ long lanh dừng lại nói"hãy cho chúng tôi hai gói mỳ tôm,hai mẹ con chúng tôi sẽ phục vụ anh một đêm!"
Vẻ Mặt của Bạch Thiên Dương chìm xuống khi nghe lời nói của người phụ nữ.
Ngay cả Tử Hàn Tuyết Thường thờ ơ cũng có một sự thay đổi đáng chú ý trong biểu cảm trên khuôn mặt cảu cô ấy.
"Ngươi...người nói cái gì!"Bạch Thiên Dương nghiến răng khó khắn nói.Anh nhìn cô bé 15 16 tuổi kia mặc dù sợ hãi nhưng không hề phản bác ý kiến của mẹ mình.
"Người Người...Bán cả con gái của mình!"Tử Hàn Tuyết không thể tin vào tai của mình và hỏi lại một lần nữa để các nhận.
Cô gần như không thể tin được lời này có thể cất lên từ người phụ nữ kia.
Như thể nhận ra sự tức giân đến từ nhưng người trước mặt mình,người phụ nữ ngập ngừng không biết lên nói gì tiếp theo.
Ánh mắt đau đớn đến xé lòng và nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt của người phụ nữ.
Bà nói trong nghẹn ngào"Tôi ..tôi và ...Con gái đã không được...ăn uống đầy đủ trong suất hai tuần nay!"
Chỉ có những ai Từng trải qua co đói mới thấy rằng nó kinh khủng đến như thế nào.
Khi lớp mỡ dần dần giảm đi khi bị đói cảm giác đó thật kinh khủng.Do vậy rất nhiều người có thể hiểu được người phụ nữ này đã trải qua điều tôi tệ như thế nào.
Trên thực tế Bạch Thiên Dương và Tư Hàn Tuyết không biết thực tế đây là lần đầu tiên người phụ quyết định làm điều này.
Cô không có lựa chon nào khác ngoài nhưng gì vừa làm.Nếu cô ấy tự bán mình vẻ ngài yếu ớt và không được trẻ trung của cô ấy sẽ chẳng thu hút được bất cứ ai cả.
Tuy nhiên rất nhiều kể biến thái trên thế giớ muộn được sự phục vụ của cả mẹ cà con trên cùng một chiếc giường đầy cám dỗ.
"nếu tôi không làm thế .....Con gái tôi sẽ c·hết!"Cô gái khóc lóc thảm thiết.
Thấy mẹ khóc cô con gái có vẻ yếu ớt kia cũng ngồi lên ôm lấy người mẹ của mình.
Tuy nhiên hành động của người con gái chỉ càng khiến nỗi đau của người mẹ tăng lên.
Bạch Thiên Dương người đang định bỏ mặc hai mẹ con kia,cuối cũng cũng bình tĩnh lại khi nghe nhưng lời của người phụ nữ.
Tử Hàn Tuyết cũng nhận ra rằng không ai có thể cảm nhận được nỗi lòng của người mẹ lúc này nếu không trải qua những gì như cô ấy đã từng.
""Tôi có quyền gì để phán xét!""Bạch Thiên Dương cố gắng hít thật sâu điều chỉnh lại cảm xúc.
Anh ấy nhìn hai mẹ con hờ hững nói"Một đêm hai gói mỳ không đủ ăn,cô và con gái của cô có thể đi theo tôi,đổi lại tôi sẽ cho hai người ăn"
Nói xong Bạch Thiên Dương mở túi sách và đặt đồ ăn mà mình có xuống
Nhìn những cái bánh,nhưng hộp sữa,Mắt người phụ nữ sáng lên với vẻ thèm thuồng và nuốt nước bột một cách nặng nhọc.
Ngoại trừ lương thực cức tế được những người đứng đầu ở đây phát ra,hai mẹ con này hoàn toàn không ăn thứ gì khác.
Chính vì vậy mà họ mới vó biểu hiện thèm thuồng khi nhìn thấy số đồ ăn trong balo của Bạch Thiên Dương.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người có nhiều đồ ăn như vậy.
Mẹ của cô bé đã bị choáng ngợp trong một khoảng khắc mà không biết phải làm gì.
Một người có nhiều đồ ăn như vậy chắc chắn là một người có chức vị cao ở nơi này,hoặc có thể là một người tiến hóa mạnh mẽ.
Vậy một người như vậy tại sao lại muốn giúp của hai người phụ nữ yếu ớt không có khả năng tự vệ như họ.
Đến cuối cùng người phụ nữa biết rằng ngoài trừ thân thể này ra thì chẳng có một lý do nào khác
Người duy nhất biết rằng đây là cách Bạch Thiên Dương giúp đỡ hai lẹ con chính là Tử Hàn Tuyết.
Đôi mắt của cô ấy rung lên và cách mà cô ấy nhìn anh cũng hơi thay đổi.
Để người mẹ thực sự hiểu ý định của Bạch Thiên Dương và xoa dịu nỗi lo lắng của người phụ nữ đâu khổ này.
Tử Hàn Tuyết đã quyết định lộ mặt của mình trong vài giây nó đủ để cho người mẹ kia nhận thấy.
Mặc dù bình thường cô không quá để tâm nhưng Tử Hàn Tuyết biết mình là một người phụ nữ xinh đẹp.
Lần đầu tiên cô thấy vẻ đẹp của mình được dùng một cách có mục đích tốt.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của người phụ nữ trước mặt,người mẹ nhất thời sủng sốt.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của cô ấy sáng lên mà không trần trừ gì nữa"Tôi đông ý với điều kiện của anh nhưng chỉ với con gái của tôi!"