Chương 67 :Bị bao vây
"Con mẹ nó....."
Mặt Bạch Thiên Dương trắng bệch khi nhìn thấy vô số con nhện to bằng mặt người đang bò lúc nhúc trên cỏ,trên thân cây.
Những con nhện đen khổng lồ di chuyển đôi chân dài của chúng nhanh chóng hướng thẳng đến vị trí của hai người.
Vô số đôi mắt đỏ ngầu của chúng nhìn thẳng vào anh như thể anh ấy là con mồi béo bở của chúng vậy.
Trong khi đó một số con còn há to miệng của mình để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn như để đe dọa và thị uy sức mạnh.
"Nhện.....!"Tử Hàn Tuyết tái mặt lùi lại một bước trong khi đang lắc đầu.
Một con nhện hung hãn từ bụi cỏ lao thẳng về phía của Bạch Thiên Dương có ý định t·ấn c·ông anh.
Tuy nhiên anh ấy đã đáp trả bằng cách vung thanh kiếm của mình theo đường chéo và cắt con nhện ra làm hai.
[Bạn đã g·iết được nhện sói lv8]
Ít nhất thì những con nhện này chỉ có cấp độ thấp nhưng số lượng lại cực kỳ khủng kh·iếp.
Chúng thậm chí còn không nguy hiểm bằng lũ tắc kè lúc nãy nhưng lại thắng về bầy đàn.
Nhện sói được mệnh danh là một trong những loài vật chuyên sống và săn mồi theo bầy đàn,Bạch Thiên Dương âm thầm thở dài.
Nhìn thấy máu đỏ và xanh bắn tung tóe khắp nơi khi con nhện vừa bị Bạch Thiên Dương chém làm hai rơi xuống đất.
Điều này làm cho sắc mặt của Tử Hàn Tuyết càng kém đi,dần dần tái nhợt và ngồi bịch xuống đất
"Tử Hàn Tuyết"Anh ấy hô lên trong khi đang g·iết hàng chục con nhện đang có ý định t·ấn c·ông hai người bọn họ.
Anh ấy thấy Tử Hàn Tuyết đang ngồi gục trên mặt đất,sắc mặt trở lên khó coi.
Bạch Thiên Dương"Chuyện gì xảy ra thế...?"Anh ấy hỏi trong khi đang nghiền nát đầu của một con nhện trong tay.
Khuôn mặt của Tử Hàn Tuyết vẫn không có chút gì suy giảm thậm chí đang càng ngày càng trở lên sợ hãi.
Cô ấy gần như không thể cất lời đáp lại câu hỏi vừa rồi của Bạch Thiên Dương.
Anh ấy chưa thấy Tử Hàn Tuyết tỏ ra sợ sệt và bất lực như bây giờ.
Những con nhện vẫn tiếp tục lao vào họ với số lượng càng ngày càng nhiều hơn.
Bạch Thiên Dương dần cảm thấy không kịp sau khỉ vừa bảo vệ mình và bảo vệ Tử Hàn Tuyết nữa.
Anh cũng phần nào đoán ra được tình trạng của Tử Hàn Tuyết lúc này.
Tất cả mọi người trên trái đất sẽ luôn luôn có một nôi sợ nào đó rất khó có thể vượt qua.
Nhiều người thì nỗi sợ đó có thể là độ cao và cũng có thể là nỗi sợ không gian hẹp.
Nhưng trong trường hợp có vẻ như Tử Hàn Tuyết thực sự có vấn đề với những con nhện.
Mười con nhện há miệng thật to nhắm thẳng đến vị trí của Tử Hàn Tuyết đang ngồi dưới đất.
Do số lượng nhện quá nhiều chính vì vậy anh ấy chỉ kịp chém đứt chín con trong số chúng.
Nhận thấy con con lại sắp đạt được mục đích của mình.
không còn cách nào khác anh ấy buộc phải đưa tay còn lại ra chặn trước người của Tử Hàn Tuyết.
Lực cắn của kẻ thù không mạnh nhưng những những chiếc răng sắc nhọn kia đủ để chọc thủng lớp da đã được cường hóa bởi kỹ năng da đông của anh.
Mặc dù không cản thấy đau nhưng máu đã bắt đầu chảy ra và rơi xuống người của Tử Hàn Tuyết.
Lần đầu tiên Bạch Thiên Dương muốn nguyền rủa một sinh vật bào đó.Trong trường hợp này thì chính là những con nhện.
Bạch Thiên Dương đành phải chấp nhận với sự thật trước mắt.Rốt cuộc ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình.
Chỉ là anh thực sự không ngờ rằng cô công chúa băng giá lạnh lùng lại thực sự sợ nhện đến mức b·ất t·ỉnh.
'Vút Vút Vút v·út"
Những cú chém ngày càng dữ dội hơn,nhanh chóng hơn.
Bạch Thiên đã định gọi Ảnh ra để giúp anh chia sẻ áp lực nhưng lại không muốn Tử Hàn Tuyết phát hiện khi chưa chắc chắn thực sự cô ấy đã ngất xỉu chưa.
Anh ấy đã từng nghĩ như vậy nhưng bây giờ không thể giấu được nữa khi số lượng nhện quá nhiều chưa kể cấp độ trung bình của chúng đang tăng lên.
"Ảnh"
Bạch Thiên Dương hét lên triệu tập bóng của mình và ra lệnh chó nó tiếu diệt tất cả nhưng con nhện trong tầm mắt cảu nó.
Lợi dụng đặc tính có thể ẩn nấp trong bóng tối của mình là Ảnh có vẻ thực sự được việc.
Những con nhện liên tục bị g·iết mà không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.Rốt cuộc thì áp lực cũng đã được giải quyết phần nào.
Bạch Thiên Dương có thể rảnh tay hơn vì Ảnh đang làm quá tốt.Anh ấy cố gắng đánh thức Tử Hàn Tuyết dậy nhưng không thể.
Tưởng chừng những con nhện sói kia sẽ càng ngày càng ít đi khi Bạch Thiên Dương liên tục tiêu diệt chúng trong hơn mười phút liên tục.
Nhưng đúng lúc này
"kít ttttttttttttttttttttttttttt''
Một tiếng rít nhói tai làm rung động cả màng nhỉ vang lên từ xa.
Bạch Thiên Dương thầm kêu không ổn khi nghe tiến kêu vừa rồi.Anh ấy chắc chắn đây là tiếng kêu của con nhện chúa.
Điểm chung của tất cả những sinh vật sống trong bầy đàn là có một con đứng đầu.Với những con nhện này thì nó là nhện chúa.
Ngay khi tiếng kêu đang phát ra đằng xa nhưng tán cây đang không ngừng rung lắc dữ dội.
Rất nhiều,rất nhiều những con nhện dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Thiên Dương,lần này chúng ta hơn những con trước rất nhiều.
Chưa kể những con nhện này như vừa được cắn thuốc chính vì vậy bọn chúng thực sự điên cuồng.
"Không thể nào.....!'
Bạch Thiên Dương trợn tròn mắt khi chứng kiến số lượng của bọn chúng.
""Nếu tiếp tục như này chắc chắn sẽ không ổn""Bạch Thiên Dương tự nói trong suy nghĩ.
Đây không phải là lúc tiết kiệm năng lượng nữa.
Bạch Thiên Dương Tặc lưỡi khi thấy Tử Hàn Tuyết đang ở dưới chân mình.
Ngay cả Ảnh cũng đang dần quá tải vì số lượng của chúng quá nhiều.
""Đốt rừng....Không được...!""Hàng loạt giải pháp liên tục xuất hiện trong đầu của Bạch Thiên Dương.
Nhưng gần như không khả thi nếu đốt sạch nơi này cũng đồng nghĩ với việc tự nấp luôn đường chạy trốn của mình.
Nhện sói săn mồi chủ yếu bằng mạng của mình chính vì vậy không có một chút sợ hãi cũng như chần chờ trong mắt chúng.
Mặc dù rất ghê tởm,mùi thối rữa mà cơ thể của chúng tỏa ra khi c·hết thật không thể chịu nổi.
Xác của chúng bắt đều xếp chồng xung quang của Bạch Thiên Dương làm cản đi tầm nhìn của anh ấy.
Thậm chí máu của những con nhện kia bắt đầu tích tụ thằng dòng mà chảy về phía chỗ trũng hơn.
Số lượng nhện mà Bạch Thiên Dương đã g·iết đã lên đến hàng ngàn con nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại
[Bạn đã tăng lên cấp độ 33,+2 điểm trạng thái tự do]
"thật.."Bạch Thiên Dương dở khóc sở cười khi nhận thấy rằng mình vừa lên cấp.
Mặc gù cấp độ của nhưng con nhện không cao nhưng vẫn đủ để anh có thể lên được một cấp.
Bạch Thiên Dương lùi lại bế Tử Hàn Tuyết sau lưng và giữ vững cô với một tay và và chỉ dùng tau còn lại để chiến đấu.
Anh ấy định mở một con đường máu để thoát khỏi đây.
Anh ấy vừa bước những bước chậm chạp vừa vung kiếm chém nhũng con nhện c·hết tiệt kia.
Ảnh cũng có nhiệm vụ giúp anh tiêu diệt tất cả nhưng con xung quanh
Mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra như vậy trong khoảng thời gian rất lâu.
Con gì tồi tệ hơn khi liên tục bị những con nhện gớm giếc ta bằng đầu người vây công.
Chà Cả một lũ biến dị!
Bạch Thiên Dương có thể rõ ràng nhận thấy các tế bào trong người của anh đang run lên không phải sợ hãi mà chỉ đơn thuần là ghê tởm