Chương 66 :Khu rừng nguy hiểm
Lăng Hách"Gai Kỳ rất lâu rồi không gặp cháu!Ông cháu rất nhớ cháu đấy''
Châu Giai Kỳ"Chấu cũng vậy chú Lăng Hách!"
Lăng Hách"Nhanh tập hợp tất cả mọi người còn sống và chuẩn bị ra khỏi đây!"
Ông ấy ra lệnh cho một tên thuộc hạ của mình và bế Lăng sách lên xe để nghỉ ngơi
***
Tử Hàn Tuyết"Anh đã không ngủ mấy ngày qua đúng không?"
Cô ấy hỏi trong khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Thiên Dương.
Bạch Thiên Dương"Đừng lo lắng công chúa băng giá tôi hoàn toàn ổn.
Bạch Thiên Dương nhìn Tử Hàn Tuyết lúc này đã không còn lo lắng khẽ mỉn cười.
Đúng vậy mấy hôm nay Bạch Thiên Dương đều ra ngoài và ban đêm để đi săn,hôm nay anh ấy cũng có ý định.
Có vẻ như việc lên cấp đã không làm anh cảm thẩy mệt mỏi nhiều như lúc trước nữa.
Tử Hàn Tuyết im lặng híp mắt nhìn Bạch Thiên Dương và cũng nhận thấy rằng anh ta thực sự không có biểu hiện của sự mệt mỏi.
Tử Hàn Tuyết cũng biết mấy ngày nay thường ra ngoài đi swan vào ban đêm và tối nay cô ấy có ý định sẽ đi cùng anh.
Nhận thấy ý định của Tử Hàn Tuyết Bạch Thiên Dương cũng không có ý kiến gì.
Hai người dần dần ra ngoài trước sự chứng kiến của Hoàng Thiên và Lý Bân.
Hoàng Thiên"Tiểu thiên tôi sẽ đi cùng với anh!"
Bạch Thiên Dương"Không cậu lên ở lại đây thì hơn!"
Hoàng Thiên"Nhưng cô ấy....!"
Hắn ta im bặt khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tử Hàn Tuyết nhắm thẳng đến anh ta.
Hoàng Thiên"Tôi nghĩ mình lên ở nhà!"
Hắn ta nói mà không dám nhìn đến phía của Tử Hàn Tuyết,rốt cuộc tại sao hắn ta lại phải sợ người phụ nữ này chứ.
Bạch Thiên Dương cũng chỉ biết cười thầm trong lòng.
.................................
Khu rừng gần như im lặng tuyệt đối.Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng cành cây thỉnh thoảng đung đưa khi gió đủ mạnh để lay chuyển chúng.
Những cây trước kia chỉ cao năm đến mười mét thì hiên tại đã cao rống lên đến hơn ba mươi mét.
Ngay cả những ngọn cỏ trước đây chỉ cao sàn sàn trên mặt đất thì bây giờ chúng dường như đưa nhau để xem ai có thể cao hơn.
Cảnh tượng khu rừng bây giờ rất khác với nhưng gì mà Bạch Thiên Dương biết trong kiếp trước.
Hiệu ứng của mana đã làm thay đổi trái đất một cách triệt để.Bất kể nhìn ở đâu người ta cũng có thể thấy được sự thay đổi về chất.
Ngay cả sự tĩnh lặng bao quanh khu rừng giờ cũng toàn sát khí.
Nói rằng người ta có thể thấy rằng có sự khác biệt lớn trong các khu rừng hoàn toàn không phải là cường điệu.
Dọc theo con đường đất,Bạch Thiên Dương,Tử Hàn Tuyết lặng lẽ bước đi sau khi xem xét mọi thứ xung quanh một cách cẩn thận.
"Không khí ở đây thật tuyệt vời!"Bạch Thiên Dương nhỏ giọng kêu lên để tránh thu hút sinh vật khác.
Tử Hàn Tuyết gập đầu và hít một hơi thật sâu,hài lòng khi thấy oxi ở đây thực sự tinh khiết,nó làm cô ấy hết sức thoải mái.
Rõ ràng mana nuôi dưỡng và làm cho thực vật nhiều sức sống hơn so với những sinh vật khác.
Bạch Thiên Dương vừa đoán vừa cẩn thận nhìn sang hai bên.
Có vẻ như thực vật là những dạng sống nguyên thủy nhất,chính vì vậy mà chúng có thể thích nghi tốt hơn.
Thậm chí khi họ đã đi bộ hơn hai mươi phút nhưng vẫn chưa phát hiện ra một sinh vật nào.
Điều này thực sự kỳ lạ khi xét đến việc họ đã đi sâu vào trong khu rừng
Sự tĩnh lặng này khiến Bạch Thiên Dương có linh cảm xấu.
Đi thêm mười phút,Sắc mặt của Bạch Thiên Dương đột ngột thay đổi,bước chân cũng bất giác dừng lại.
Người phụ nữ đi sau anh ta cũng đột nhiên dừng lại.
"thật kỳ lạ!"Bạch Thiên Dương cau mày thật sâu,tự lẩm bẩm.
"Cái gì kỳ quái!"Tử Hàn Tuyết ghé sát lại gần anh ta mà hỏi.
Bạch Thiên Dương phớt lờ cô và nhìn vào kỹ năng của mình.
Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó trong bóng tối có lẽ là kỹ năng bị động cảm giác nguy hiểm đang cảnh báo anh ta.
Bạch Thiên Dương không biết có chuyện gì nhưng ánh ấy lựa chon tin vào bản năng của mình
Đột nhiên Bạch Thiên Dương quay đầu sang bên phải,Ngay lúc đó trong bụi cây có chuyển động kỳ lạ.
Bạch Thiên Dương khịt mũi và đưa tay về phía trước đúng lúc bắt lấy thứ gì đó đang hướng về phía của anh ta.
"Một cái lưỡi?"Tử Hàn Tuyết lùi lại một bước khi cô nhìn thấy cái lưỡi dài ngoàng kia đang cố gắng thoát ra.
"Đến đây!"Bạch Thiên Dương gầm gừ kéo mạnh cái lưỡi về phía của anh ta.
một vật thể bay thẳng về phía của anh ta nhưng điều ngạc nhiên là kể thù này hoàn toàn có màu xanh giống như màu của cây cỏ.
Tuy nhiên nó nhanh chóng trở lên trong suốt và biến mất hoàn toàn.
"Gì?"Tử Hàn Tuyết thật sự ngạc nhiên trước những gì vừa xảy ra,Cô ấy thực sự không cảm nhận được gì từ sinh vật màu xanh ấy.
Mặc dù không còn nhìn thấy gì nhưng Bạch Thiên Dương vẫn cảm nhận được tay của anh vẫn con đang cầm thứ gì đó
Với một cú đấm mạnh về phía trước một chất lỏng sền sệt xuất hiện trên tay của anh ta.
Thực sự lần này sinh vật kia đã hoàn toàn biến mất
[Bạn tiêu diệt được tắc kè hoa khó bắt cấp 15]
[sức mạnh tích tụ 88/100%]
Bạch Thiên Dương ngạc nhiên mở to mắt nói
Bạch Thiên Dương"Sinh vật tăc kè này chỉ có cấp độ 15 nhưng gần như chúng ta không cảm nhận được gì!"
Sắc mặt cảu Tử Hàn Tuyết thây đổi rõ rệt khi nghe những lời vừa rồi của Bạch Thiên Dương
Bạch Thiên Dương"Chúng ta nên cẩn thận và đề phong mọi thứ hơn!"
Tử Hàn Tuyết cũng gật đầu mà không phản bác.
Nếu như sinh vật vừa nãy không phải cấp 15 mà là một sinh vật bậc một nào đó hoặc thậm chí là sinh vật bậc hai.
Thì Chắc chắn họ đã ở trong tình huống nguy hiểm.
Khu rừng cực kỳ nguy hiểm,họ đã biết trước điều này ngay cả trước khi tiến vào nơi này.
Sự xuất hiện bất ngờ của sinh vật lúc nãy đã làm họ cảnh giác hơn gấp nhiều lần.
Ngay cả kẻ thù yếu cũng có thể trở thành kẻ thù mạnh phụ thược vào hoàn cảnh.
Bạch Thiên Dương thầm nhắc nỏ bản thân không bao giờ coi thường bất cứ kẻ thù nào dù có là ai đi nữa.
Bạch Thiên Dương không muốn trở lên tự mãn với sức mạnh to lơn mà anh ta đang sở hữa.
Người ta sẽ dần biế chất khi nắm giữ được những điều lớn nao.
Trên thế giới này,thứ gọi là an toàn không bao giờ tồn tại.
"Vụt ttt"
Một thứ gì đó tiếp tục lao ra từ bụ và nhắm thẳng đến hai người họ.
Nhưng lần này Tử Hàn Tuyết đã bắt được nó.
Tử Hàn Tuyết"Lại là lũ tắc kè đó!"
Những cuộc t·ấn c·ông bất ngờ như vừa rồi càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn khi hai người họ càng tiến sâu vào trong khu rừng.
[Bạn tiêu diệt được tắc kè hoa khó bắt cấp 15]
[sức mạnh tích tụ 100/100%]
""Cuối cũng cũng tích đủ""Bạch Thiên Dương thần nghĩ khi cừa tiêu diệt được một con tắc kè.
Với sức mạnh tích trần đầy bây giờ anh ấy có thể tung ra một đòn t·ấn c·ông cực kỳ mạnh mẽ.
Bạch Thiên Dương thật sự mong chờ sức mạnh từ nó.
Bạch Thiên Dương"Cẩn thận có nhiều kẻ thù đang đến gần!"
Bạch Thiên Dương vươn tay ra phía sau ngăn cản Tử Hàn Tuyết tiếp tục đi tiếp.
Trong một khoảnh khắc anh cảm thấy như mình đã chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Anh không có thể gian suy nghĩ quá nhiều khi không thực sự biết chúng là gì.
Lúc này anh mới nhận ra rằng địch nhận không chỉ có một mình mà là hàng trăm,hằng ngàn thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Họ thực sự gần như đã bị bao vậy lúc nào cũng không biết.
Ngoài ra hoàn cảnh hiện tại cũng không cho phép họ phản ứng kịp thời.