Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tại Tận Thế Thăng Cấp

Chương 32 : Quyết định của Bạch Thiên Dương




Chương 32 : Quyết định của Bạch Thiên Dương

***

"Hàn Tuyết cuối cùng em cũng tìm thấy chị!"

Từ đâu đấy Châu Giai Kỳ cùng với các cô gái hôm nọ chạy đến khi thấy Tử Hàn Tuyết và Lăng Triệt đang đứng cạnh nhau.

Cô ấy thực sự vui mừng khi thấy bạn của mình đã khôi phục v·ết t·hương một cách đáng kể.

"Nhân tiện!"Châu Giai Kỳ nhìn hai người họ như muốn hỏi điều gì đó.

Châu Giai Kỳ nhìn xung quanh và bối rối hỏi"Gã cầm kiến với với cái áo khoác đen đâu rồi?Hai người có nhìn thấy anh ta đâu không!"

Nghe câu hỏi của cô,Khả Hoàn,Viên Viên,Na Na nhìn Tử Hàn Tuyết Và Lăng Triệt chờ đợi câu trả lời.

Bởi vì Bạch Thiên Dương đang ở một góc và các cô gái không nhìn thấy anh ta nên họ nghĩ anh đang đi làm nhiện vụ.

Đúng là họ rất vui khi gặp những người bạn quen biết đặc biệt là Châu Giai Kỳ.

Nhưng người để lại nhiều ấn tượng nhất với Những cô gái lúc này là người đầu tiên mà họ nhìn thấy qua của sổ cũng là người thắp lên hi vọng nhỏ nhoi của họ.

Đặc biệt khi nghe Lăng Triệt kể chính anh ta đã tự mình đánh bại con bọ khổng lồ khiến họ càng hứng thú hơn.

Điều này đặc biệt đúng với Châu Giai Kỳ.Vì vậy khi không thấy anh khiến cô ấy không khỏi thắc mắc.

Xét về thực lực anh ấy chắc chắn anh là một trong những người ở đây nếu như không muốn nói là mạnh nhất.

"Uh..Bây gờ mới nhắc tới" Lăng Triệt chớp chớp mắt nhìn xung quanh ngẩn người

"Không phải anh ta ở sau chúng ta chỉ vài phút trước sao?Làm sao anh ta đột nhiên biến mất"

Tử Hàn Tuyết cũng không nói lên lời.Sau khi nhìn xung quanh cô ấy cũng không thấy anh đâu cả.

Cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi trầm trọng than thở.

"Người này...Anh ta thực sự là con ngựa bất kham!"

"Ồ!"Châu Giai Kỳ ngạc nhiên tò mò hỏi"Xem ra mọi người không phải rất thân?"



"Chà ..Không phải bọn anh không hợp nhau!"Lăng Triệt bối rối nói"Chỉ là Tính cách anh ta hơi đặc biệt!".

"Anh ấy thương ở một mình và ít khi tiếp xúc với người khác,vì vậy rất khó để gần gũi với anh ta"Lăng Triệt tiếp tục nói.

"Ngay cả công chúa xinh đẹp Hàn Tuyết xinh đẹp của chúng ta cũng không lọt vào mắt của anh ta hay sao?"

Châu Giai Kỳ nói đùa khi cô ấy nhìn Tử Hàn Tuyết.

Họ đều là những người xinh đẹp theo đúng nghĩa đen.Chỉ là nhan sắc của họ khác nhau.

Nếu như Tử Hàn Tuyết là một nữ thần băng giá xinh đẹp lạnh lùng và xa cách,thì Châu Giai kỳ lại là một cô gái xinh đẹp nhiệt huyết với tính cách vui vẻ.

Tử Hàn Tuyết từng được xếp hạng là người đẹp số một trong trường còn Châu Giai Kỳ đứng thứ hai.

Tuy nhiên điều này là do nhiều người phần lớn ngưỡng mộ Tử Hàn Tuyết hơn,Nhưng Châu Giai Kỳ cũng được tán tỉnh bởi vô số đàn ông.

"Cái Này!"Lăng Triệt nhìn Tử Hàn Tuyết trước khi ngập ngừng trả lời."Thực ra..anh ấy không nhìn Hàn Tuyết theo cách cụ thể nào..Có lẽ anh ấy đã có bạn gái.

Cũng có thể anh ta không bị thu hút bởi Hàn Tuyết"

"Hưm! ai biết được"Châu Giai Kỳ mỉm cười bí ẩn mà không hỏi gì thêm.

"Tốt hơn là chúng ta hãy đi tìm gã đó!"Tử Hàn Tuyết thở dài mệt và quay đi.

***

"Bạch Thiên Dương anh làm gì ở đây"

Ngay khi Bạch Thiên Dương đang định làm điều gì đấy,một giọng nói lạnh lùng cũng có chút trách móc vang lên phía sau.

Ngay cả khi không quay đầu lại Bạch Thiên Dương cũng đã biết chủ nhân của giọng noi này là của ai.

Anh từ từ đứng dậy quay đầu lại mỉm cười"Chà, Tôi thấy hình như tât cả các bạn dường như biết nhau,và tôi không muốn gián đoạn cuộc gặp gỡ đó".

"Anh..."Tử Hàn Tuyết muốn nói gì đó nhưng thực sự họ đã nói chuyện với nhau quá lâu.

Nhìn thấy cô không thể phản bác.Bạch Thiên Dương không khỏi cảm thấy tâm trạng thực sự tốt và đi về phía lối ra.



"Cái này! làm ơn chờ một chút"

Anh ấy muốn rời đi lúc này nhưng có nhiều người muốn giữ anh ấy lại.

Bạch Thiên Dương cau mày nhìn một cô gái mà anh có phàn quen mắt.

"Tôi có biết cô không?"

"Không ...Hừ!cảm ơn anh đã cứu tôi"Khả Hoàn bước đến cảm ơn anh với ánh mắt lấp lánh"Cảm ơn bạn vì thực sự đã đến cứu chúng tôi."

Bạch Thiên Dương thấy không chỉ có một cô gái,còn có mấy người nữa gật đầu nhìn anh với ánh mắt cảm kích.

Sau một vài giây cuối cùng anh cũng nhớ rằng đấy chính là những cô gái mắc kẹt trong tòa nhà.

"À,cái đó,Không có gì đâu!"Bạch Thiên Dương khẽ mỉm cười và chỉ vào Tử Hàn Tuyết trong khi chận rãi nói.

"Nếu bạn muốn cảm ơn ai đó,thì hãy cảm ơn người đó!

Tôi đã nợ cô ấy một ân huệ trong quá khứ và cô ấy đã dùng ân huệ đó để yêu cầu sự giúp đỡ của tôi.

Hoặc nếu không tôi sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình"

Bạch Thiên Dương không muốn làm trung tâm của sự chú ý trực tiếp chỉ vào"Anh hùng thực sự ở đây!"

Tuy nhiên ánh mắt của những cô gái vẫn không hề thây đổi.

Mặc dù Bạch Thiên Dương tự hỏi những ánh mắt biết ơn đó có còn tồn tại hay không khi biết sự thật.

Dù sao anh ấy cũng không quan tâm liệu người khác sẽ nhìn anh như thế nào.

Bạch Thiên chỉ thực sự quan tâm đến những người liên quan đến anh.

"Nhân Tiện!Tử Hàn Tuyết" Bạch Thiên Dương rời đi trước khi nhớ ra điều gì đấy và dừng lại

"Ngày mai,tôi sẽ bắt đầu dọn dẹp đường theo hương nam để rời khỏi trường đại học"

Tử Hàn Tuyết biết anh muốn nói điều gì,Cô ấy im lặng một lúc lâu dường như đang cân nhắc điều gì đấy.



Khi ngẩng đầu nhìn vào anh và nói.

"Tại sao anh không đợi thêm một thời gian nữa?"

"Ồ! và tại sao?"Bạch Thiên Dương nhướng mày hơi bối rối nhưng không hề tức giận.

Vì từ những gì anh nhìn thấy và quan sát cô ấy trong một thời gian thì Tử Hàn Tuyết Là người 90 % suy nghĩ theo lý trí và suy nghĩ rõ ràng.

VÌ vậy anh sẵn sàng nghe ý kiến và quan điểm của cô ấy.

Tử Hàn Tuyết nhìn Bạch Thiên Dương và nói"Tôi vừa nhận được tin tức từ ngài hiệu trưởng dường như có một thông tin quan trọng nào đấy vừa nhận được!"

Cô ấy tiếp tục nói tiếp"Chẳng phải chúng ta nên cùng nhau chạy thoát khỏi đây sao!"

Bạch Thiên Dương không khỏi cười một nụ cười đều.

"Ông ta đã không làm bất cứ điều gì trong một thời gian dài.

Mặc dù tôi tin tưởng nhân cách của con người đó nhưng những người dưới chướng ông ta thì!...Cô biết tôi nói tới điều gì mà"

Tất nhiên là cô biết Bạch Thiên Dương muốn nói đến điều gì,có một vài tên rác rưởi lợi dụng quyền lực của mình để làm những điều đ·ồi b·ại.

Bọn hắn buộc các sinh viên nữ phải phục vụ mình nếu muốn có thêm đồ ăn.Tử Hàn Tuyết không khỏi thở dài.

"Nhưng Tôi Nghe Lăng Triệt nói gia đình anh ta sẽ dẫn theo q·uân đ·ội đến đây để giải cứu chúng ta trong vong một hai tuần tới.

Anh ấy là cháu trai duy nhất của ngài đại tướng người đứng đầu trong q·uân đ·ội anh biết điều đó chứ"

Lăng Triệt"Đúng vậy Bạch Thiên Dương tôi vừa nhận được tin tức từ ngài hiệu trưởng ông tôi sẽ cử người đến đây để cứu tôi cũng như mọi người ở đây!"

Bạch Thiên Dương"Tất nhiên tôi biết thân phận đặc biệt của anh Lăng Triệt nhưng hai tuần nữa ư! đó là quá lâu"

Anh im lặng suy nghĩ một lúc và tiếp tục nói"Tôi cần thoát ra khỏi đây và tiến về phía nam để tìm gia đình của mình.

Tốt nhất tôi nên tự mình làm tất cả Chưa kể càng mất nhiều thời gian ở đây hơn gia đình tôi càng gặp nhiều nguy hiểm hơn."

Tử Hàm Tuyết trầm ngâm khi cân nhắc điều gì đấy.

Cô ấy nhớ đến mẹ của mình khi nghe Bạch Thiên Dương nhắc về gia đình của mình.Mẹ cô là người thân duy nhất còn lại của Tử Hàn Tuyết.

Nên chắc chắn cô cũng lo lắng cho mẹ của mình.Khi nghe Bạch Thiên Dương có ý đính đi về phía nam Cũng là nơi mẹ cô ở.

Không suy nghĩ lâu dường như cô ấy đã quyết định điều gì đấy.