Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tại Tận Thế Thăng Cấp

Chương 33 : Làm chứng




Chương 33 : Làm chứng

Đang định rờ đi từ phía sau Tử Hàn Tuyết nói.

"Ngày mai,tôi sẽ đi cùng với anh!"

Lăng Triệt"Không được Hàn Tuyết em đang nói gì vậy Điều này là không thể!"

Châu Giai Kỳ"Đúng vậy Chị Hàn Tuyết điều này sẽ rất nguy hiểm nếu như gặp lại sinh vật như con bọ kia thì sẽ rất nguy hiểm."

Lăng Triệt"em nên suy nghĩ lại,chỉ cần chờ hai tuần nữa...Không chỉ một tuần nữa"

Anh ta không thể để người mình yêu lao đầu vào chỗ c·hết.

Bạch Thiên Dương'Cô ư! đi cùng với tôi đừng nói đùa,Chúng ta đâu thân tới mức đấy!"

Tử Hàn Tuyết"Anh đừng nghĩ sai,tôi cũng muốn gặp lại mẹ mình,chỉ là tôi và anh cùng đường thôi!"

Cô ấy nói tiếp"Hai người sẽ dễ dàng hơn khi đi một mình.Không cần anh đồng ý tôi đã quyết rồi"

Lăng Triệt như muốn phát điên lên anh đã rất hiểu người phụ này từ khi còn nhỏ,Tử Hàn Tuyết đã được biết đến là một người cứng đầu.

Một khi cô ấy đã quyết định điều gì đấy sẽ không ai có thể khuyên cô ấy thay đổi được.

Nếu như không phải nhận được lệnh từ ông và bố của mình là không được rời khỏi tòa nhà nửa bước cho đến khi người được ông anh cử đến.

Thì anh đã mặc kệ nguy hiểm mà đi theo cô ấy.

Nhưng anh không giám làm trái lệnh của ông mình.Anh biết ông mình là người như thế nào.

Từ nhỏ đến lớn chưa một Lần nào Lăng Triệt dám làm trái ý của ông ấy.

Châu Giai Kỳ"Hàn Tuyết em sẽ đi với chị!"

Lăng Triệt thực sự không hiểu hết Tử Hàn Tuyết rồi đến Châu Giai Kỳ.

Tử Hàn Tuyết"Không em lên ở lại đây ra ngoài kia quá nguy hiểm"

"Nhưng....!"Châu Giai Kỳ còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Tử Hàn Tuyết Chăn lại

"Không nhưng gì hết Chị đã quyết rồi!"

Bạch Thiên Dương không hiểu người phụ nữ này đang nghĩ gì.

Bạch Thiên Dương biết rằng về nhà gặp gia đình sẽ là một thử thách thực sự.



Nếu chỉ riêng sân trường đại học đã nguy hiểm như vậy,thì trên đường phố sẽ con nguy hiểm đến mức nào.

Người ta chỉ cần suy nghĩ trong giây lát để để đưa ra kết luận rằng.

Thế giới bên ngoài nơi động vật tràn lan và lũ thây ma đầy đường với số lượng lớn sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.

Tuy nhiên anh vẫn phải thực hiện nhiệm vụ đó bất chấp hậu quả và bất chấp khó khăn.

Bây giờ anh đã có nguồn sức mạnh đủ để đối đầu với sinh vật bậc một và được trang bị rất nhiều thứ mạnh mẽ.

Bạch Thiên Dương đã lên kế hoạch rời khỏi trường càng sớm càng tốt.

Bạch Thiên Dương"Sáng mai hãy gặp nhau tại chỗ cũ"

Anh quay sang Tử Hàn Tuyết mà nói.Rõ ràng anh đã đồng ý chô cô ấy đi cùng.

Bạch Thiên Dương đã suy nghĩ kỹ.Tử Hàn Tuyết cũng là một người cực kỳ mạnh mẽ.

Có cô ấy đi cùng sẽ phần nào giảm bớt áp lực.

Nhưng trước khi đi vẫn còn một số việc anh cần phải làm Trước khi xuất phát.

"Đợi đã Bạch Thiên Dương!"

Lăng Triệt ném một chiếc chìa khóa nhỏ cho Bạch Thiên Dương

"Tôi nghĩ anh cần phương tiện di chuyển đấy!Trên đường ra khỏi đây Anh sẽ đi qua một nhà để xe nhỏ.

Hãy Sử dụng nó!"

Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi vào tây của Bạch Thiên Dương.Tất nhiên anh biết đây là gì.

Một trong những sở thích hiếm hoi của Bạch Thiên Dương là xe moto.

Chiếc chìa khóa này là thứ để khởi động một trong số những chiếc xe moto khó sở hữa nhất trên thế giới khi chỉ có 20 chiếc được sản xuất.

Ưu điểm của nó vượt trội so với những chiếc xe còn lại trên thị trường.

Chắc Lăng Triệt khó khăn lắm mới đưa chiếc xe này cho anh.

"Cám ơn anh! Tôi sẽ nhớ lần này"



Nhìn người đàn ông với mái tóc xám bạc rời đi,một sự mất mác nhẹ hiện lên trên khuôn mặt của Châu Giai Kỳ.

***

Rời khỏi chỗ của Tử Hàn Tuyết Bạch Thiên Dương đi thẳng đến nới mà anh định đến.

Đi qua hàng ngàn sinh viên cuối cùng Bạch Thiên Dương Cũng đến nới mà mình cần đến.

Anh dừng lại trước của của một căn phòng.Đây cũng là nơi ngài hiệu trưởng và người của ông ta ở.

Không nói nhiều Bạch Thiên Dương đạp toang cánh của trước mặt giữa sự chứng kiến của tất cả sinh viên đang có mặt ở đây.

Ở dưới nhận thấy hành động này của Bạch Thiên Dương.Cô biết anh định sẽ làm gì nhưng cô không hề ngăn cản.Ngay cả Lăng Triệt ở bên cạnh cũng vậy.

"ầm"

Một tiếng kêu đột ngột vang lên khiến những người trong phòng cũng không khỏi giật mình.

Rõ ràng ở đây đang có một cuộc họp diễn ra.May mắn thây tất cả những người anh cần tìm đều có mặt ở đây.

Một người trong số họ tức giận khi nhìn thất hành động của Bạch Thiên Dương và hết lên.

"Mày làm gì ở đây vậy hả không biết đây là đâu sao?"

Bạch Thiên Dương không xem lời nói ấy ra gì vẫn thản nhiên và bình tĩnh đến lạ lùng.

Ngay cả người đang ngồi ở chính giữ được biết đến với cái tên Phùng Thiên Khang cũng phải bất ngờ.

Đúng vậy ông ấy chính là hiệu trưởng.

"Tôi nghe nó rằng nhiều người có mặt ở đây đã lợi dụng quyền lực của mình để tàng chữ thức ăn và ép buộc nữ sinh viên phải qua đêm với mình!"

Bạch Thiên Dương nói mà không hề muốn giữ lại.

Một trong số họ giật mình mặt tái mét như thể những gì Bạch Thiên Dương nói đã trúng tim đen của họ.

Bên cạnh Phùng Thiên Khang cung nhận thấy sự thây đổi của nhiều người khi cậu sinh viên kia vừa nói.

Phùng Thiên khang"Nói Cho tôi có đúng như những gì mà cậu sinh viên kia nói có đúng không!".

Người có khuôn mặt tái mét kia đột nhiên nói.

"Tất nhiên rồi ngài hiệu trưởng không có chuyện như vậy xảy ra đâu!Người đâu lôi hắn ta ra ngoài.!"

Hai người không biết từ đâu chạy tới khi nghe người đàn ông nói.



Họ có vẻ cùng là những người tiến hóa với những caafp đọ tương đối của mình.

Nhưng chỉ cần hai cú đá với những tiếng răng rắc vang lên chân của hai người đã vỡ nát và hét lên trong đau đớn.

Có rất nhiều người ở bên ngoài đang chứng kiến hết thảy

Bạch Thiên Dương nhìn ra và nói.Tất cả nhũng ai ở đây có can đảm đứng lên làm chứng thì chiếc dao găm trên tay tôi sẽ là của người đó.

Đây là một trong những món đồ Bạch Thiên Dương đã nhận được khi g·iết một con thây ma nào đấy.

Tất cả mọi người nhìn chiếc dao găm với ánh mắt thèm thuồng.

Đây làchắc chắn là một món đồ rơi ra từ đánh quái nên nó mạnh mẽ hơn rất nhiều lần những trang bị binh thường.

Một lúc lâu mà không có ai dám đứng lên .Tưởng chừng như chỉ có vậy.

Một tiếng nói của cô gái bào đó cất lên.Rõ ràng đây chắc hẳn là một trong những n·ạn n·hân.

"Anh sẽ thực sự tặng nó cho tôi nếu tôi nói sự thật chứ!"

Cô gái trẻ này thực ra rất thông minh,với những gì đã trải qua cô ta biết nếu không có sức mạnh chỉ có thể ngậm ngùi cam chịu.

Món quà của Bạch Thiên Dương như thể cho cô một hy vọng để vùng lên.

Bạch Thiên Dương"Đúng vậy!"

"Tốt,tôi sẽ nói tất cả nhũng gì mà mình biết"

Cô ấy nói lên tất cả những gì đã xảy ra với mình.

Một trong số những người trong phòng này luôn chọn những cô gái yếu đuối và không có người thân để đe dọa.

Họ nói sẽ không phát đồ ăn hay nước uống nếu như các cô gái không làm theo những yêu cầu của họ."

Chỉ mất mấy phút để cô gái kể ra toàn bộ sự thật.

Bạch Thiên Dượng"Cô có thể chỉ cho tôi những người đó chứ!"

Nghe thấy Bạch Thiên Dương nói thế rõ rằng trên mặt cô ấy hiện lên rất do dự.

Lúc này Lăng Triệt cũng lên Tiếng"Tôi sẽ bảo vệ cô nên cứ làm những việc phải làm"

Nhận ra người đó là Lăng Triệt,cô ấy biết về thân phận của anh ta cũng như biết về sức mạnh anh ta đang có.

Không còn điều gì phải bận tâm cô đứng lên và chỉ từng người từng người môt.