Chương 31 : Lăng Triệt biến hóa
Hộp quà nhỏ trên tay Bạch Thiên Dương khác hoàn toàn so với những quả cầu kho báu rơi ra từ nhũng con quái vật.
Bề ngoài nó không khác gì một món quà bình thường cả.chỉ là trông nó hơi nhỏ.
Trong hôm nay Bạch Thiên Dương đã mở ra rất nhiều trang bị cũng như kỹ năng.
Mở thêm một thứ nữa chắc cũng sẽ không sao.
[Bạn Có muốn mở món quà không Có / Không]
[Chìa khóa không gian 1/5:khi đủ 5 mảnh chìa khóa điều bất ngờ sẽ xảy ra]
""Chì là một mảnh thôi sao?"" Bạch Thiên Dương nghĩ.
Cần tận 5 cái như này nữa mới đủ.
Mặc dù không biết công dụng thật sự của cái chiều khóa này là gì nhưng vẫn đáng để Bạch Thiên Dương mong chờ.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ,cuối cùng Bạch Thiên Dương cũng có thời gian rảnh để ra ngoài.
Bạch Thiên Dương đứng lên dậm chân xuống đất mấy lần như thể muốn kiểm tra thứ gì đó
"Hừm, các v·ết t·hương ở tay và ngực đã gần như khỏi hẳn"Anh gật đầu hài lòng và nhẹ nhõm.
Bạch Thiên Dương tiến thẳng về phía tòa nhà trung tâm.
Vẫn như mấy ngày trước không khí nặng nề bên trong tòa nhà vẫn không thay đổi chút nào.
Thậm chí nó còn chở lên tiêu cực hơn.Rất nhiều hy vọng của mọi người ở đây bắt đầu vụt tắt.
Phần lớn số thuốc kiếm được cũng phần nào giúp đỡ rất nhiều người khỏe hơn.
Mỗi người sống sót ở đây thực tế ngày nào cũng được cung cấp thức ăn đầy đủ mặc dù chúng không xa hoa và đây đủ như trước.
Nhưng ít nhất tất cả bọn họ có đủ ba bữa một ngày.
Tuy nhiên ngay cả lúc này đây cũng được coi là khá xa hoa.
khi ở trong những góc tối nào đó nhiều người thậm chí còn ăn cỏ,xác động vật c·hết để có thể níu giữ một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Hy vọng tất cả nhưng người sống sót trong tòa nhà này ít nhiều cũng sẽ nhận ra điều đó.
Nhưng tất cả như đang vờ như không biết gì cả.
Nguyên nhân ? họ,những người đang chờ đợi sự xuất hiện của q·uân đ·ội hay thậm chí là sự giúp đỡ của lực lượng cảnh sát.
Thậm chí còn chưa nghe thấy tiếng còi báo động nào.
trong tòa nhà cũng có một màn hình lớn.Trước kia nó được dùng để cung cấp thông tin diễn ra trong cả nước.
Nhưng sự sụp đổ diễn ra kéo theo đó là điện và các cột phát sóng cũng ngừng hoạt động.
Trên màn hình lúc này chỉ toàn một màu đen nhưng vẫn có rất nhiều người ngày đêm nhìn lên nó như thể chờ đợi một điều gì đó.
Bạch Thiên Dương bắt gặp rất nhiều những ánh mắt thất thường của mọi người nhằm thẳng đến anh.
Hay nói chính xác là đến tất cả mọi người trong đội chiến đấu.
Một số người thì ghen tỵ cũng có một số người ao ước thậm chí có cả những ánh mắt thù hận.
Tuy nhiên bất ngờ trong số đó là Tử Hàn Tuyết.Cô ấy nhìn anh với ánh mắt xanh tuyệt đẹp kèm theo với những tia sáng lấp lánh trong đó.
"Vết thương của anh hiện tại ổn chứ?"Cô ấy hỏi với vể ngạc nhiên rõ ràng.
Điều này khiến Lăng Triệt chấn động đến Xương tủy,kinh ngạc trợn to hai mắt,Trên thực tệ sự ngạc nhiên của anh ấy không khác gì so với ngày đầu tiên.
Cô ấy lo lắng cho Bạch Thiên Dương?Nhưng làm sao một điều như thế có thể xảy ra được?...Không phải họ chỉ mới gặp nhau vài ngày sao.
Trong đầu của Lăng Triệt lúc này tràn ngập nhưng câu hỏi không có đáp án.
Bạch Thiên Dương"Tôi không sao món nợ của tôi coi như đã được giải quyết."
"Hả? anh nói gì tôi không nghe thấy!"Tử Hàn Tuyết nhíu mày và nghiêng người về phía trước gần hơn một chút.
Cô ấy không giả vờ rằng mình không nghe thấy gì cả,vấn đề là cô thực sự không nghe thấy!
Bởi vì Bạch Thiên Dương nói với một giọng rất trầm do v·ết t·hương đã gây ra.
Bạch Thiên Dương cũng nhìn cô với một nét ngạc nhiên.Khi anh nhận thấy v·ết t·hương của Tử Hàn Tuyết cũng dỡ rất nhiều.
Anh nghĩ cũng có một người có kỹ năng tương tự như Lý Vinh Vinh trong tòa nhà này.
Bạch Thiên Dương nghĩ một lúc lâu mới trả lời lại câu hỏi của Tử Hàn Tuyết.
"Không có chuyện gì!"
"Này!cả hai người đều không sao chứ"Bên cạnh Lăng Triệt cũng không quên hỏi han vài câu.
Bạch Thiên Dương nhìn thấy anh ta và thấy anh mắt lưu luyến hướng thẳng về phía của Tử Hàn Tuyết,Anh không khỏi cười thầm.
Tên này khá rõ ràng....
Mặc dù Lăng Triệt đang hỏi hai người họ,Nhưng anh ta làm điều đó vì phép lịch sử vì dù gì họ cũng chiến đấu bên cạnh nhau.
Nhưng Bạch Thiên Dương có thể nhận thấy rằng mối quan tâm thực sự của chuyên gia bắn cung đẹp trai kia hướng thẳng về cô gái bên cạnh.
Lý Việt người đang bị quấn băng quanh người và đang phải ngồi trên một chiếc xe lăn.
Trông anh ta thực sự không được tốt cho lắm.Mặc dù những vết bỏng đã không nhìn thấy nhiều nhưng anh ta vẫn cần thêm thời gian để hồi phục.
Rõ ràng trận chiến trước đã là một bất ngờ lớn đối với anh ta.
Thậm chí còn lớn hơn thế nũa khi xét đến việc bất lực trước con bọ mà còn xuýt c·hết.
Nơi ấy vẫn giữ im lặng như thể mỗi người ở đây đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Cuối cùng sau một hồi lúng túng,Lăng Triệt nhìn Bạch Thiên Dương như đang cân nhăc điều gì đó
"Bạch Thiên Dương! con bọ khổng lồ lúc trước làm sao anh tiêu diệt được nó"
Lẳng Triệt đã chứng kiến cuôc chiến từ đầu đến cuối.
Có một điều anh ấy vẫn không hiểu,trong khoảnh khắc cuối cùng ấy điều gì đã xảy ra và con quái vật đột ngột c·hết.
"Hừm, Tôi nghĩ là mình đã may mắn!"Bạch Thiên dương nhẹ nhàng đáp lại không để ý quá nhiều đến anh ta.
Nghe thấy những lời nói thản nhiên của Bạch Thiên Dương Anh nhớ lại tình trạng tồi tệ của mình vài ngày trước của anh mà chỉ có thể thở dài.
Lăng Triệt đã luôn được ca ngợi từ khi còn nhỏ như một tài năng xuất chúng.
Không quan trọng thể thao,tính cách,ngoại hình,địa vị...Lăng Triệt cơ bản là có tất cả.
Trước khi thế giới thây đổi,Thậm chí Lăng Triệt còn không biết có một người tên là Bạch Thiên Dương trên thế giới này.
Nhưng chuyện này cũng là đương nhiên dù sao Bạch Thiên Dương cũng không có gì đặc biệt cả ngoại trừ mái tóc kia ra.
Một sinh viên gần như chỉ đủ điểm để vào học tại ngôi trường này xuất thân từ một gia đình trung lưu.
Có cha là một thợ rèn và ngoại hình cũng tạm được.
Bạch Thiên Dương cũng không có ai thân cận trong khi Lăng Triệt luôn được vây quanh bởi các cô gái xinh đẹp.
Sự khác biệt của hai người là rất lớn,lớn như trời và đất vậy.
Nhưng bây giờ thì sao,khi thế giới biến đổi cùng với sự xuất hiện của hệ thống.
Lăng Triệt không biết liệu những lợi thế anh có trước kia có thực sự quan trọng tại thời điểm bây giờ.
Bạch Thiên Dương thực sự vượt trội hơn hắn.
Đây là điều anh biết nhưng vô thức phớt lờ hay đơn giản chỉ là không muốn chấp nhận.
Tuy nhiên cuộc chiến chống lại con bọ voi vài ngày trước,Lăng Triệt cuối cũng vẫn phải chấp nhận thực tế.
Thế giới này thực sự đã thây đổi và quá khứ chỉ là quá khứ.
Tử Hàn Tuyết nhìn người bạn thơ ấu của mình,trông có vẻ cay đắng buồn bã.
Nhưng cũng đồng thời là sự nhẹ nhõm,không chắc anh ấy đang nghĩ gì.
Nhưng cô ấy biến một sự biến đổi khá lớn đang diễn ra trên Lăng Triệt.
Lăng Triệt mà cô biết trước đây trên mặt luôn luôn xuất hiện với sự tự tin xen vào đó cũng có chút sự kiêu ngạo.
Nhưng ở hiện tại,sự tự tin vẫn còn đó nhưng không còn vẻ kiêu ngạo kia nữa,Thây vào đó anh ta thu liễn mình lại hơn .
Rõ ràng đây là một sự thây đổi tốt.
Nguyên nhân của sự thây đổi này tất nhiên phần lớn bắt nguồn từ Bạch Thiên Dương.