Chương 19 : Tin tức tốt
-"Tôi tôi từng nhìn thấy cô ấy ...!"
Giọng nói ấy cất lên làm tim của cô đạp nhanh hơn
-"Làm ơn hãy nói cho tôi những gì mà bạn biết" Tử Hàn Tuyết nhìn về phía cô gái và nói.
Nhận thấy ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm vào phía mình cô gái không khỏi sợ hãi run lên,nhưng vẫn cố hết sức nói.
-"Vào ngày đầu tiên khi tận thế xảy ra tôi có nhìn thấy cô ấy đi mua sắm tại một của hàng quần áo bên cạnh tòa nhà nơi tôi đang đứng.
Khi những con quái vật t·ấn c·ông tất cả mọi người đều mắc kẹt trong tòa nhà đó.
Tất cả mọi tòa nhà bên cạnh đều tương tự như vậy.
Cho đến khi Vương Long đến và giải thoát cho mọi người xung quanh đấy,nhưng khi đến của hành của bạn cô đang ở.
Một tiếng kêu to lớn của một sinh vật nào đó kêu lên kèm theo đó là Vượng Long chạy đi với cánh tay đang b·ị t·hương và dẫn mọi người rời khỏi tòa nhà đó.
Đó là tất cả những gì tôi biết nhưng không chắc cô ấy có còn mắc kẹt ở đấy không!"
Nhận được tin tức từ cô gái Tử Hàn Tuyết không khỏi nhăn mày.
Chắc hẳn có thứ gì đó ở quanh tòa nhà đó .Khi nghe đến của hàng cô gần như đã đoán được mơi đó ở đâu.
Đay là nơi cô cũng hay thường đến cùng với Châu Giai Kỳ.
Nhưng với một mình cô,điều đó là quá nguy hiểm chưa kể nơi này cách đây rất xa những con quái vật mà cô chưa biết rất nhiều.
Cô cần phải có người đi cũng nếu như không muốn lao đầu vào chỗ c·hết
Người duy nhất mà cô nghĩ đến lúc này chính là Bạch Thiên Dương nhưng với tính khí bất thường của tên đó........
Mặc dù rất muốn đến chỗ đó nhưng nó sẽ tạm gác lại vào hôm sau khi trời bây giờ đã bắt đầu tối,cần đưa mọi người ở đây về tòa nhà trung tâm.
********
-"Hắt xì iiiiiiii,Hắt xì ..Mình bị ốm sao ?"
Bạch Thiên Dương đợi mọi người ở phía ngoài tòa nhà
Anh tranh thủ diệt trừ những con sinh vật ngáng đường nhưng con quái vật này bây giờ đối với anh không tạo nên bất cứ một nguy hiểm nào.
Anh vung kiếm chém về phía hai con thây ma đang lao về phía mình.
Trong chớp mắt Bạch Thiên Dương xoay người đổi trọng tâm chém mạnh về phía con ong biến dị đang có ý định đánh lén anh.
"Xoẹt"con ong đứt ra làm đôi
[Bạn vừa g·iết được thây ma bình thường cấp 11]
[Bạn vừa g·iết được thây ma bình thường cấp 19]
[Bạn vừa g·iết được ong biến dị cấp 18]
............................................
Khi mọi người đều tập trung bên ngoài tất cả mọi người đều khởi hành về phía tòa nhà trung tâm với người dẫn đầu là Tử Hàn Tuyết.
Mọi thứ diễn ra một cách êm đề khi tất cả mọi người người đều an toàn khi đến tòa nhà trung tâm.Tất cả mọi người đều được sắp xếp chỗ dừng chân
-"Hàn Tuyết em không sao chứ!"không biết từ lúc nào Lăng Triệt đã đến bên cạnh Tử Hàn Tuyết.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt trìu mến nhẹ nhàng
-"Tôi không sao"đáp lại anh ta chỉ là một câu nói lạnh lùng.
Anh ta không khỏi cười trừ dù gì thì anh ấy đã quá quen thuộc với nó nhưng rồi sau câu nói đó cô ta nhìn anh với vẻ mặt lo lắng
-"Tôi biết thông tin về Châu Giai Kỳ!.. "Tử Hàn Tuyết nói
Lăng Triệt vui mừng khi nghe cố ấy nói.
Dù gì ba người bọn họ cũng là bạn thủa nhỏ thật khó chấp nhận khi một trong ba người không may mắn ngã xuống điều đó thật tồi tệ.
-"Thật may khi em có thông tin của Châu Giai Kỳ.Anh thực sự sẽ không biết đối mặt với ông của cô ấy thế nào khi gặp lại".
-"Đúng rồi chúng ta lên xuất phát vào sáng mai.
Tôi đã lên cấp 12 vào hôm nay tôi tự tin và sức mạnh của mình bây giờ những con thây ma không phải là vấn đề quan trọng".
Lăng Triệt tự hào khi anh khoe cấp độ của anh ta.
Anh ta cho rằng cấp độ của mình bây giờ rất cao nhưng anh ta lại không biết người phụ nữ bên cạnh còn mạnh hơn cả anh ta. Cô ấy đã đạt đến cấp16
-"Không chúng ta cần thêm sự giúp đỡ ít nhất là hai đến ba người nữa để chắc chắn"
Tử Hàn Tuyết nói với vẻ mặt lo lắng khác hẳn với biểu hiện thường ngày của cô.
-Lăng Triệt"yên tâm trong đội của tôi có một vài người rất mạnh.Tôi có thể nhờ họ giúp ..."
Những người rất mạnh trong lời nói của Lăng triệt khiến cô ấy không coi vào đâu nhưng nhiều người chiến đấu được vẫn tốt hơn.
Cô ấy đông ý với ý kiến của Lăng triệt Nhưng khi nhìn vào Bạch Thiên Dương cô ấy hình như nhớ đến cái gì đó.
.......................................................
Hoàn thành nhiệm vụ Bạch Thiên Dương chuẩn bị ra ngoài tiếp tục cuộc đi săn của mình khi nhận thấy bây giờ vẫn con sớm mới 6h chiều.
Anh dự định sẽ dẫn theo Lý Vinh Vinh đi luyện cấp thêm đồng thời đưa cho cô ấy chiếc dây chuyền mà mình nhận được.
Bạch Thiên Dương từng có ý định không kết bạn với ai nếu không cần thiết nhưng với Lý Vinh Vinh thì khác.
Kỹ năng chữa thương của cô ta thật sự rất hữu dụng ở bất kỳ thời điểm nào anh.
Anh muốn tạo mối quan hệ tốt với cô ta.
Anh tự hỏi không biết cô ta đang ở đâu thì Lý Vinh Vinh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng anh ta
-"Này tôi tìm anh nẫy giờ! bao giờ anh mới đưa tôi đi săn cùng anh.Tôi đã đạt cấp...."
Chưa kịp để cô nói hết lời Bạch Thiên Dương bịt chặt cô lại và kéo cô ra ngoài"
"AAAA anh làm gì vậy để tôi nói ! AAAAAAAA"
Khi không còn ai ở gần anh mới thả Lý Vinh Vinh ra chưa kịp nghe cô ấy chất vấn,anh đã nói
"Cô nghĩ gì khi nói bí mật của mình trước nhiều người như vậy!" Anh đặt tay lên trán cô và tiếp tục nói
-"Trán không nóng,không giống như bị bệnh"
Lý Vinh Vinh lè lưỡi mặc kệ những gì anh vừa nói
-"kệ tôi!dù gì tôi cũng đã lên cấp 9 có thể cùng anh đi săn"
Khi nghe cô ấy nói mình đã lên cấp 9 Bạch Thiên Dương không khỏi nhìn cô với ánh mắt khác.
Anh biết cô gái này thực sự có thiên phú nhưng không ngờ rằng cô ấy lại tiến bộ nhanh như vậy
-Lý Vinh Vinh"thế nào,thấy tôi có tài đúng không bản cô nương đây cũng rất mạnh mẽ đấy nhá".
Thấy Bạch Thiên Dương không quan tâm cô ấy tức giận giậm chân mắng anh.
-"Chả trách mãi không có bạn gái!"
Bạch Thiên Dương khi nghe cô ấy nói anh đột nhiên muốn chêu trọc cô gái này một lát.
Anh tiến lại gần về phía cô ấy đôi mắt lên tục đảo qua hai quả đồi trên người cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhận thấy có gì không đúng Lý Vinh Vinh Định chạy trốn nhưng lại bị Bạch Thiên Dương nhanh chóng bắt được.
Anh bế cô ta lên trên vai đầu cúi xuống mông chổng lên.Vừa đi vừa vỗ mạnh vào đôi mông mền mại đó.
"Bạch....Bạch" những tiếng vỗ không ngừng vang lên khiến cô ấy vừa tức giận vừa ngại ngùng nhưng không thể làm được gì.
Bạch Thiên Dương quá khỏe so với cô ta.
-"Chẳng phải cô bảo tôi không có bạn gái sao! Cô nghĩ sao nếu tôi nay tôi biến cô thành bạn gái của tôi"
-Lý Vinh Vinh "Bạch Thiên Dương muốn làm gì..? Tôi là cô giáo của anh đấy!"
-"Cô thực sự nghĩ bây giờ như trước kia sao Thử hỏi mọi người sẽ làm gì với một cô gái xinh đẹp như cô!"
Vừa nói anh lại vừa vỗ vào đôi mông có phần hơi rát của cô ấy. Được một lúc khi không thấy phản ứng gì nữa Anh mới từ từ hạ cô ấy xuống.
Ngay khi được thả xuống cô ấy tránh xa anh ra tiếp tục lè lưỡi vừa đi vừa lẩm bẩm.
Lúc này mặt cô ấy đỏ bừng.Cô chưa bao giờ bị một người đàn ông nào tiếp xúc gần như vậy cả.
Thậm chí còn vỗ vào mông của cô ấy.
Khi nhìn vào gương mặt lạnh lùng của anh ta cô thực sự hơi sợ.
Cô biết anh thực sự là người như thế nào nếu thật sự nhắm vào anh ta cô phải c·hết không thể nghi ngờ.
Đang mải suy nghĩ Bạch thiên Dương ném cho cô ấy chiếc vồng cổ mà anh lấy được hôm nay.
-"Tôi có thể giúp cô trở lên mạnh mẽ hơn khi còn ở trường,nhưng đổi lại cô phải trị thương cho tôi bất cứ khi nào tôi cần"Bạch Thiên Dương nói.
Cô ấy còn tưởng rằng anh ta có vấn đề hay sao khi tự dưng tặng cho cô món đồ quý giá như vậy,nhưng khi nghe anh nói.
Cô ấy gần như bị dội một gáo nước lạnh khi biết anh tặng cô chỉ vì muốn được chữa thương. Một tia mất mát hiện lên khuôn mặt của cô ấy