Chương 106 :Thập đại gia tộc
Khi Bạch Thiên Dương chạy đến,Viên Viên chỉ thẳng đến nơi mà cô bé nhìn thấy mảnh giấy.
Anh ấy nhìn theo hướng tay mà Viên Viêm chỉ,đúng thật ở nơi đó có một tờ giấy bị che lấp bởi một tảng đá.
Phần lớn tờ giấy không hiện ra khi bị tảng đá đè mất,nếu như không phải Viên Viên tinh mắt thì rất khó để phát hiện ra.
Bạch Thiên Dương đẩy mạnh tảng đá sang một bên,nhặt tờ giấy kia lên.
Một loạt dòng chữ xuất hiện trước mặt anh ấy,mặc dù nhìn nhũng dòng chữ này rất quen nhưng Bạch Thiên Dương vẫn không thể xác nhận.
Chỉ đến khi Hoàng Thiên chạy đến mà xác nhận đây thực sự là những chữ do em gái anh ấy để lại thì lúc này Bạch Thiên Dương mới tin hẳn.
Anh ấy cẩn thận đọc từng dòng chữ được viết trong tờ giấy
'''Anh Thiên Dương,đừng lo lắng cho em cùng với hai bác,không lâu sau khi thế giới biến đổi.Có một nhóm người tự xưng là Bạch gia đến và đón ba người bọn em đi.
Lúc đầu em có hơi lo lắng nhưng khi biết những người này quen với hai bác nên mọi chuyện cũng ổn.
Có vẻ như mọi người sẽ tiến về Nội Hà,em biết anh cùng với anh Hoàng Thiên đang ở đấy nhưng vẫn để lại bức thư này nhỡ như hai người thực sự trở về để tìm bọn em.
Thanh Nhi"'
Bạch Thiên Dương không biết phải nói gì sau khi đọc bức thư này.
Nếu như anh ấy không vội vàng rời khỏi trường đại học như vậy thì có thể bây giờ anh ấy đã gặp được cha mẹ của mình.
Cả hai người Bạch Thiên Dương và Hoàng Thiên lúc này chỉ biết nhìn nhau và cười khổ.
Nhưng dù sao anh ấy cũng biết được rằng bố mẹ của mình hiện tại vẫn an toàn.
Hoàng Thiên"Thiên Dương cậu nói xem người Bạch Gia mà Thanh Nhi nói có khi nào là Gia tộc của cậu không!"
Hắn ta nhìn Bạch Thiên Dương với ánh mắt thắc mắc,Bạch Thiên Dương không biết trả lời người bạn của mình như thế nào.
Đến ngay cả anh ấy cũng không biết những việc này,những người kia có phải gia tộc anh ấy không Bạch Thiên Dương cũng không biết.
Từ lúc còn bé cho đến khi đã lớn anh ấy chưa bao giờ nghe cha mẹ của mình nhắc về những người thân khác.
Chính vì vậy mà anh ấy mặc định chỉ có Ba và mẹ mình là những người thân duy nhất.
Nếu như những người kia thực sự cũng giống như anh ấy mang dòng máu của Bạch gia thì tại sao cha mình lại không hề nhắc đến.
Càng nghĩ Bạch Thiên Dương càng trở lên mơ hồ,chắc chắn có điều gì đó ẩn khuất mà cha anh không muốn cho anh ấy biết.
Lúc này Bạch Thiên Dương cũng không suy nghĩ nhiều nữa,chẳng phải sẽ tốt hơn khi anh ấy tự hỏi cha mình khi gặp lại ông ấy.
Dù sao thì chuyến đi này anh ấy cũng hoàn thành mục đích,ba mẹ của anh ấy vẫn còn an toàn,mặc dù không được gặp ngay bây giờ nhưng anh ấy không còn lo lắng nữa.
Bên cạnh Tử Hàn Tuyết lúc này vẫn nhìn thẳng vào tờ giấy kia mà không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bạch Thiên Dương khi nhìn thấy có hơi thắc mắc nhưng anh ấy vẫn không hỏi.
Chỉ có Tử Hàn Tuyết mới biết được rằng hiện tại cô ấy đang nghĩ điều gì.
Trước đây cô vẫn nghĩ gia đình của Bạch Thiên Dương chỉ là một gia đình bình thường.
Nhưng sau hôm nay có vẻ như không phải như vậy.Cô ấy biết một điều mà chỉ những người thực sự có quyền lực trên toàn thế giới mới biết.
Không chỉ có những người cầm quyền đất nước của họ hay những tập đoàn tài chính khổng lồ,vẫn còn một thế lực khác mà mọi người hoàn toàn không biết.
Đó là Thập đại gia tộc cực kỳ thần bí,Tử Hàn Tuyết không biết ý nghĩa thực sự tồn tại của những gia tộc này là gì,nó vẫn còn là một điều bí ẩn.
Đến ngay cả bố của cô,người đứng đầu của Nam Việt cũng không muốn nhắc đến những gia tộc này quá nhiều.
Tử Hàn Tuyết con biết ở Nam Việt thực sự có sự xuất hiện của gia tộc thần bí kia,không những thế có tận hai gia tộc như vậy xuất hiện ở Nam Việt.
Một là Bạch gia và một là Đông Phương gia,vì vậy khi nhìn đến chữ Bạch gia cô ấy đã ít nhiều nghĩ đến Bạch gia thần bí kia.
Tử Hàn Tuyết nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của mình,làm gì có điều trùng hợp như vậy,chưa kể cô ấy cũng chưa bao giờ nghe Bạch Thiên Dương nói điều gì về gia đình mình.
Tử Hàn Tuyết"Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào!"
Bạch Thiên Dương trầm ngâm một lúc và nói tiếp"Không phải cô cũng muốn tìm mẹ của mình sao?"
"Trước tiên cứ để mọi người ở đây cho tới khi cô tìm thấy mẹ của mình"
Tử Hàn Tuyết"Tôi sẽ không bất ngờ nếu không thấy mẹ mình ở đấy nên anh không cần khẩn trương!"
Trước khi thế giới biến đổi Tử Hàn Tuyết đã được mẹ thông báo là đi đâu đó,mặc dù không nói cụ thể nhưng cô ấy biết thừa rằng mẹ của mình đi thăm bố.
Chỉ là cô không muốn có gì lăn tăn lên mới quyết định đi cùng với Bạch Thiên Dương.
Nếu như gặp được mẹ thì là điều vui mừng nhưng không gặp cũng không sao!.
Tử Hàn Tuyết"Được rồi cứ để mọi người nghỉ ngơi ở đây cho tới khi tôi trở về!"
Nói xong,cô ngay lập tức muốn đi ngay nhưng đã bị Bạch Thiên Dương ngăn lại
Bạch Thiên Dương"Để tôi đi cùng với cô!"
Bạch Thiên Dương nói một cách chắc chắn,anh ấy không thể để cô một mình đi mạo hiểm.
Nếu là Tử Hàn Tuyết của trước đây cô ấy có thể từ chối một cách thẳng thừng nhưng bây giờ thì không.
Khi nghe anh ấy nói như vậy cô ấy cũng không nói gì mà chỉ âm thầm đồng ý.
Bạch Thiên Dương"Hoàng Thiên,Lý Bân chăm sóc mọi người cho đến khi chúng tôi trở lại!"
Hoàng Thiên"Không được nếu đi chúng ta cùng đi chung!"
Bạch Thiên Dương"Không sao đâu,cậu nghĩ thứ gì có thể làm tớ b·ị t·hương được không!"
Không để Hoàng Thiên kịp nói điều gì nữa,anh ấy nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại
Lý Bân"Không sao cứ để cậu ấy đi đi Hoàng Thiên!"
Nghe Lý Bân nói như vậy Hoàng Thiên cùng đành phải chấp nhận.
Để không tốn thêm nhiều thời gian hơn nữa,hai người Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết ngay lập tức phóng ngay đi.
Do không còn ai để hai người điều chỉnh tốc độ của mình chính vì vậy hai người họ phóng đi với tốc độ kinh hoàng.
Gần như không nhìn thấy nếu như có ai đó vô tình đi trên đường,đến ngay cả những sinh vật tiến hóa kia cũng không thể phát hiện ra họ.
Một vài con trong số chúng còn tự nhiên lăn ra c·hết mà không biết bất cứ một điều gì.
Nơi mà Tử Hàn Tuyết nói đến cũng không cách nơi này không bao nhiều,dù ở hai tỉnh khác nhau nhưng lại thực sự rất gần.
Chẳng mất bao lâu mà hai người họ đã đến địa phận nơi mà Tử Hàn Tuyết muốn đến.
Cũng giống như Định Nam có một khu trại tập trung được lập lên gần đây nhưng hai người họ hoàn toàn bỏ qua nơi này mà tiến thẳng đến nơi ở của Tử Hàn Tuyết trước đây.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa,một khu gồm toàn những ngôi biệt thự sang trọng,Bạch Thiên Dương cũng nhiều lần nhìn thấy những nơi như thế này.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy lại là một cảm giác khác nhau.Anh ấy cũng biết làm sao mà con của người đứng đầu Nam Việt lại có thể ở những nơi tầm thường được chứ.
Đây thực sự là điều khác biệt đối với những người có tiền,có quyền và những người dân bình thường như anh ta.
Tử Hàn Tuyết dừng lại ở nơi có ngôi biệt thự to lớn nhất ở trong khu này,khác với những chỗ khác có vẻ như căn biệt thự này vẫn có người sinh sống.
Không chỉ thế nó còn được bảo vệ một cách hết sức nghiêm ngặt.Bạch Thiên Dương có thể dễ dàng nhận ra những người tiến hóa ở đây.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)