Chương 107 : Nhà của Tử Hàn Tuyết
Một trong những người lính canh của kia ngay lập tức chạy lại khi có hai người không biết từ đâu đi tới
"Dừng lại,nơi này không cho người ngoài đi vào"
Tên lính kia vẫn tỏ ra nguyên túc nhưng Bạch Thiên Dương có thể nhìn ra người đàn ông kia hoàn toàn không có ý xấu.
Lần đầu tiên mà anh ây gặp một người có trang bị vũ trang đầy đủ thậm chí lại là một người tiến hóa nhưng hoàn toàn không xem thường người khác.
Trước đây Bạch Thiên Dương vẫn được nghe là ngài chủ tịch nước là một người cực kỳ tài giỏi và nghiêm khắc.
Có lẽ chính vì vậy mà những người lính này có thái độ khác hoàn toàn.
Nhưng khi thực sự nhận ra là ai đang đến thì khuôn mặt của người lình kia đột niên thay đổi,không còn sự nghiêm tức nữa mà thay vào đó là sự cung kính.
"Chào mừng cô trở về cô Hàn Tuyết"
Tử Hàn Tuyết"Không sao mở của cho tôi vào!"
Người lính kia cũng ngay lập tức đứng sang một bên và mở của cho cô ấy.
Ngôi nhà thực sự trông rất tráng lệ và đẹp,nó không khác gì với ngôi biệt thự của Trương Minh trước kia.
Mặc dù về nhà nhưng vẫn không thấy Tử Hàn Tuyết tỏ ra vui mừng hay bất kỳ một cảm xúc nào.
Vừa vào tới nhà một người phụ nữ trung tuổi bất ngờ chạy ra ôm chầm vào Tử Hàn Tuyết.
Chỉ đến khi này,Bạch Thiên Dương mới thấy Khuôn mặt của Tử Hàn Tuyết mới dãn ra chút ít.
Thấy hai người vui mừng như vậy Bạch Thiên Dương cũng không nỡ chen ngang khoảnh khắc đoàn tụ này.
Anh ấy cũng hình dung về khoảnh khắc được đoàn tụ của mình với gia đình,anh ấy không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười một cái.
Nhưng đúng lúc này Tử Hàn Tuyết cất tiếng
"Quên giới thiệu cho anh đây là người đã chăm sóc tôi từ khi còn nhỏ và cũng là thư ký của mẹ tôi!"
Bạch Thiên Dương cũng gật đầu nhìn vào người phụ nữ kia tỏ vẻ chào hỏi nhưng khác với những gì anh mong đợi,người phụ nữ quan sát và nhìn anh với anh mắt đánh giá gì đó.
Anh ấy không biết mục đích của việc này là gì nhưng Bạch Thiên Dương hoàn toàn không quan tâm.
Tử Hàn Tuyết"À đúng rồi dì Manh mẹ con có nhà hay không?"
Cô ấy nhìn thẳng vào người phụ nữ mà hỏi.
"Mẹ con không có ở nhà Tiểu Tuyết nhưng yên tâm đi,bố con bảo là hiện giờ mẹ của con vẫn an toàn bên cạnh ông ấy!"
Lúc này nỗi lo trong lòng của cô ấy cũng được gỡ bỏ,dù vẫn tỏ ra không sao nhưng ai lại không lo lắng cho mẹ của mình được chứ.
Nhưng khi nghe đến bố của mình thì Từ Hàn Tuyết lại bất ngờ nhăn mặt,dường như cô ấy không có quan hệ tốt với cha của mình.
"Ông chủ có nói là nếu cô trở về có thể báo cho ông ấy biết để ông ấy sai người đến đón!"
Tử Hàn Tuyết vẫn tỏ ra không quan tâm thậm chí còn có một chút chán ghét.
Tử Hàn Tuyết"Được rồi dì Manh đừng nói gì về lần trở về này của cháu!"
"Tiểu Tuyết à đừng trách ông ấy nữa,ông ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình!"
Tử Hàn Tuyết"Được rồi dì đừng nói nữa dù có như nào thì cháu cũng sẽ không đổi ý!''
Bạch Thiên Dương biết đây không phải là lúc thích hợp để mình có mặt ở đây.
Anh ấy từ từ ra ngoài để lại hai người họ một mình ở lại.
Một luồng khi lạnh ập thẳng tới người của anh ấy khi vừa bước ra ngoài,dù chỉ số có cao như nào đi nữa cũng không có nghĩa là anh ấy không biết lạnh.
Anh ấy bỗng rùng mình một cách không tự chủ,hôm nay trời trở lên lạnh một cách đột ngột.
Bạch Thiên Dương cũng không quá bất ngờ với tình trạng thời tiết bất ngờ như thế này nữa.
Mặc dù chỉ là một ngôi biệt thự nhỏ nhoi so với cả một khu trại tập trung to lớn nhưng nơi này vẫn được bảo vệ một cách rất nghiêm ngặt.
Không biết nơi này có tầm quan trong như thế nào so với ngài chủ tịch nhưng có vẻ nơi này được canh phòng cẩn trọng quá mức.
Chỉ nhìn vào những người lính cũng thấy được nhiều trang bị mạnh mẽ,súng ống tối tấn chưa kể họ gần như tất cả đều là những người tiến hóa.
Có cả những người cũng rất mạnh mẽ xuất hiện ở đây,điểm hình như người lính canh cổng lúc nãy.
Có vẻ như tất cả mọi người đều đổ về những nơi có trại tập trung khác nhau nên có vẻ rất ít người ở ngoài.
Một số nơi do tự tay chính phủ lập ra,tất nhiên điều kiện sống ở những nơi như thế đã được cải thiện rất nhiều nhưng nó vẫn còn quá khó khăn.
Nhưng điều này cũng cho thấy những người cầm đầu đang cố gắng hết sức có thể để lấy lại quyền lực của mình.
Điều này cũng không khiến cho anh quan tâm là mấy.
Chỉ cần không ngăn cản hay động chạm gì tới anh ấy cũng như gia đình và những thành viên trong nhóm.
Nhưng nếu mục đích của những người kia hoàn toàn đi ngược lại những gì mà anh ấy không mong muốn thì có thể anh ấy sẽ không hiền lành như bây giờ.
Rất nhiều người lính đều nhìn anh ấy với anh mắt quan sát và ngạc nhiên,điều này khiến Bạch Thiên Dương thực sự không hiểu.
Từ người phụ nữ kia cho tới tất cả những người lính này đều nhìn anh với ánh mắt tương tự.
Anh ấy gần như không quan tam đến người khác nghĩ như thế nào về anh ấy nhưng Bạch Thiên Dương cũng có phần nào đó cảm thấy bị làm phiền.
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng gọi của Tử Hàn Tuyết anh mới bước vào trong ngôi biệt thự một lần nữa.
Có vẻ như cuộc trò chuyện của Tử Hàn Tuyết kia cũng đã xong,lúc này anh thấy người phụ nữ được Tử Hàn Tuyết gọi là Dì Manh kia đang tự tay xuống bếp làm món gì đó.
Trời cũng bắt đầu trở tối,quả thực Bạch Thiên Dương lúc này cũng cảm thấy hơi đói.
Bạch Thiên Dương"Tình hình sao rồi?Mọi thú vẫn ổn chứ!"
Anh ta nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện và nói.
Tử Hàn Tuyết"Không sao mẹ của tôi vẫn an toàn,chúng ta có thể rời đi vào sáng mai!"
Bạch Thiên Dương"Không sao cô có thể ở lại đây vài ngày nếu muốn!Mấy người Hoàng Thiên cũng cần thời gian nghỉ ngơi!''
Tử Hàn Tuyết chỉ nhìn anh ấy mà không nói gì nhưng Bạch Thiên Dương cũng biết cô ấy muốn rời đi vào ngày mai.
Trò chuyện được một lúc thì người phụ nữ kia cũng mang những thức ăn đã chuẩn bị xong ra.
Bữa ăn chỉ có bốn người tất cả,nếu như không tính hai người Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết thì hai người là quá ít để sống ở một nơi như thế này.
Bầu không khí thực sự không được tự nhiên cho lắm khi thỉnh thoẳng người phụ nữ tên Manh kia vẫn nhìn chộm về phía của anh ấy.
Nhận thấy Bạch Thiên Dương không được tự nhiên thì người phụ nữ tên Manh kia cuối cùng cũng lên tiếng hỏi anh ta.
"Cậu là bạn của Tiểu Tuyết sao?"
Bạch Thiên Dương nhìn cô ta và gật đầu nhẹ.
"Xin lỗi vì đã làm cậu không thoải mái vì tôi không nghĩ Tiểu Tuyết sẽ dẫn một chàng trai về nhà!"
Cô ta nhìn Bạch Thiên Dương mà mỉm cười đầy ẩn ý.Tử Hàn Tuyết chưa bao giờ dẫn bất cứ một ai về nhà của mình chưa kẻ nó còn lại là một người đàn ông.
Cô ấy biết người mà cô ấy nuôi lớn từ bé rất mẫn cảm với đàn ông thậm chí có phầ ghét bỏ.
Nhưng hôm nay việc xuất hiện của chàng trai trẻ này đã thực sự làm cô ta bất ngờ.
Lần đầu tiên cô thấy Hàn Tuyết lại có thể nói chuyện với một người một cách nhẹ nhàng như vậy.
Không có một chút xa cách hay lạnh lùng nào,chính vì vậy cô mới tò mò về chằng trai có thể khiến người không khác gì con gái của mình thây đổi như vậy.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)