Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tại Tận Thế Thăng Cấp

Chương 105 : Trở về




Chương 105 : Trở về

Trực Nam

Hoàng Thiên"Thiên Dương cuối cùng chúng ta đến nơi rồi!"

Bạch Thiên Dương quan sát tất cả mọi thứ quen thuộc trước mặt,có lạ lẫm cũng có quen thuộc.

Rốt cuộc thì anh ấy cũng trở về nơi mà anh ấy đã từng gắn bó,mất quá nhiều thời gian để Bạch Thiên Dương có thể đến được đây.

Vẻ hoang tàn nơi đây cũng không khác mọi nơi là mấy,chỉ có điều nơi này vắng bóng rất nhiều thây ma và sinh vật đột biến.

Huyện Trực Nam không chỉ là một huyện nhỏ và không có quá nhiều dân cư sinh sông chính vì vậy mà anh ấy mới không thấy có nhiều thây ma trên đường.

Anh ấy gần như không nhìn thấy bất kỳ một sự sống của con người nào xung quanh,dù đang là ban ngày nhưng không gian tĩnh lặng một cách không ngờ.

Thỉnh thoảng chỉ có những tiếng gầm gừ của thây ma khi nó phát hiện ra nhóm người của Bạch Thiên Dương.

Bạch Thiên Dương không khỏi có một lỗi lo trong lòng.

Lúc này Hoàng Thiên cũng không khác Bạch Thiên Dương là mấy,mục đích của hai người họ trở về chẳng phải vì người thân sao,tại sao họ có thể không lo lắng được.

Tử Hàn Tuyết dường như nhận thấy sự so lắng của Bạch Thiên Dương mà đến gần anh ấy.

Tử Hàn Tuyết"Không sao đâu mọi thứ sẽ ổn thôi!"

Anh ấy nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt cám ơn.

Bạch Thiên Dương vốn không phải là một người yếu đuối nhưng anh vẫn không ngại khi nhận được những lời động viên từ người khác

Bạch Thiên Dương"Đi thôi Hoàng Thiên chúng ta cần nhanh chóng trở về nhà!"

Hoàng Thiên cũng ngay lập tức gật đầu mà đi theo ngay sau Bạch Thiên Dương.

Những người còn lại cũng nhanh chóng xuất phát.



Quãng đường còn lại thực sự không xa lắm so với tốc độ của nhóm bọn họ hiện giờ.

Nếu như không phải anh ấy cần điều chỉnh tốc độ của mình để mọi người bắt kịp thì có lẽ Bạch Thiên Dương đã sớm tới nơi.

......................

Đi xuyên qua một con ngõ nhỏ,nơi có nhiều hộ dân cư san sát nhau,mặc dù không phải là những căn hộ cao cấp đẹp đẽ nhưng nó lại có đầy đủ tiện nghi mà mọi người cần.

Gia đình của Bạch Thiên Dương không nghèo cũng không giầu nó đủ để sống ở một nơi như thế này.

Tiệm rèn của bố anh ấy cũng có tiếng trong vùng này lên việc buôn bán cũng rất xuôn xẻ.

Chỉ là Bạch Thiên Dương không muốn sống nhờ trợ cấp của gia đình,vì vậy anh mới quyết định dùng phần lớn thời gian trên đại học của mình vào công việc làm thêm.

Đi được một đoạn thì một bảng hiệu của một tiệm rèn nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Thiên Dương.

Sự quen thuộc bỗng chốc tràn về trong tâm trí của anh ấy,Đúng vậy đây chính là nơi gia đình của Bạch Thiên Dương từng ở.

Nơi lưu giũ rất nhiều những kỷ niệm của anh,nhưng có một điều rằng ngôi nhà không còn được nguyên vẹn như trước nữa.

Dường như nó đã bị hư hại và sụp đổ một phần,Bạch Thiên Dương không biết tại sao nhưng đây có thể là điều xấu.

Bạch Thiên Dương không thể chờ lâu thêm nữa mà chạy thật nhưng vào bên trong ngôi nhà.

Ngay sau đó là Hoàng Thiên,mặc dù cũng có nhà riêng do bố mẹ của Hoàng Thiên để lại nhưng nới này lại là chỗ mà phần lớn Hoàng Thiên ở trước đây.

Từ khi bố mẹ Hoàng Thiên mất thì bố của Bạch Thiên Dương quan tâm chăm sóc cho hai anh em Hoàng Thiên rất nhiều.

Chưa kể em gái của anh ta cũng được mẹ của Hoàng Thiên xem như con gái của mình.

Ngôi nhà vẫn quen thuộc như vậy,vật dụng nội thất đã bị đề vỡ bởi những bức tường vỡ,gần như không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào xuất hiên ở đây cả.

''Không!......Không thể nào...đây không phải là sự thât!bố mẹ vẫn an toàn"

Bạch Thiên Dương hét lên thật to,anh ấy gần như bị mất trí,lần đầu tiên trong đời Bạch Thiên Dương hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc của mình.



Càng tìm kiếm anh ấy càng trở lên điên cuồng.

Bên cạnh Tử Hàn Tuyết cảm thấy không ổn khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình càng ngày càng không kiểm soát được bản thân nữa.

Lần đầu tiên cô thấy anh ta rơi vào trạng thái như này.

""Không được phải ngăn anh ấy lại""Tử Hàn Tuyết thầm nghĩ.

Cô ấy biết rằng nếu như không ngăn chặn người đàn ông ngay lúc này thì đến khi anh ta hoàn toàn mất cảm xúc thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tử Hàn Tuyết biết sức mạnh của đàn ông này,cho dù tất cả mọi người ở đây hợp sức lại cũng không thể ngăn cản được anh ấy.

Cô ngay lập tức chạy lại gần ôm chặt Bạch Thiên Dương lại

Tử Hàn Tuyết"Thiên Dương anh không thể như vậy chắc chắn bố mẹ của anh không sao!"

"Anh không nhận thấy sao hoàn toàn không có dấu vết của cuộc chiến nào xuất hiện quanh đây!"

Hoàng Thiên cũng ngay lập tức nói để là dịu cảm xúc của Bạch Thiên Dương lúc này

Hoàng Thiên"Đúng vậy Thiên Dương,tỉnh táo lại đi,bố cậu không phải là người dẽ dàng từ bỏ như vậy!"

Bị những câu nói của hai người Tử Hàn Tuyết và Hoàng Thiên đánh động,lúc này Bạch Thiên Dương mới dần dần lấy lại bình tĩnh và kiềm chế cảm xúc của mình.

Lúc này trên má của anh xuất hiện rất nhiều những hạt mồ hôi rơi xuống,Khuôn mặt anh ấy trở lên trắng bạch không còn chút máu.

Chính Bạch Thiên Dương cũng không biết tại sao mình lại trở lên như vậy,khi lấy lại được bình tĩnh anh ấy cũng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Dường như trong một khoảnh khắc có thứ gì đó đã khống chế cảm xúc và dần dần kiểm soát tâm trí của anh ta.

Thứ duy nhất anh có thể nghĩ được lúc đó là phải trả thù cho gia đình của mình.



Nếu như không phải có Tử Hàn Tuyết và Hoàng Thiên xuất hiện kịp lúc mà ngăn anh ấy lại thì Bạch Thiên Dương thực sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Bên cạnh Tử Hàn Tuyết lúc này vẫn ôm chặt Bạch Thiên Dương nhìn thẳng vào anh ta với anh mắt lo lắng.

Điều này thực sự làm cho Mạn Nhu và Lý Bân bên cạnh gần như c·hết lặng.

Đây hoàn toàn không phải là phong thái của người được mệnh danh là nữ hoàng băng giá,

Cô ấy gần như không bộc lộ bất cứ một cảm xúc gì với tất cả mọi người xung quanh.

Nhưng nhìn xem cô ấy hiện giờ đang cảm thấy lo lắng cho Bạch Thiên Dương.

Nó còn bất ngờ hơn cả lúc mà Bạch Thiên Dương đã tự mình tiêu diệt một sinh vật bậc hai vậy.

Nếu như ai đó không biết nhìn vào,họ có thể nhận nhầm hai người Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết thực sự là một đôi trai gái đang yêu nhau.

Bạch Thiên Dương nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình,anh ấy chỉ ho nhẹ để ra hiệu cho Tử Hàn Tuyết.

Nhận thấy điều gì đó không ổn,Tử Hàn Tuyết ngay lập tức buông cơ thể của Bạch Thiên Dương ra.

Khuôn mặt của cô ấy cũng trở về vẻ lạnh lùng vốn có của nó mà xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hoàng Thiên"Cậu không sao chứ Thiên Dương!"

Bạch Thiên Dương"Không sao mọi thứ đã ổn rồi!'

Bạch Thiên Dương không biết thứ cảm xúc mãnh liệt xuất hiện lúc đó là gì,có vẻ như anh ấy cần tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra với anh ấy.

Bạch Thiên Dương"Đúng rồi Hoàng Thiên cố gắng tìm thật kỹ,nhỡ đâu chúng ta sẽ có manh mối!"

Hoàng Thiên nhìn anh ấy mà gật đầu,không riêng gì Hoàng Thiên và Bạch Thiên Dương,tất cả mọi người trong nhóm của anh ấy cũng giúp đỡ một tay.

Nhưng tìm kiếm cả hơn một tiếng nhưng vẫn không có gì khả nghi.

Cứ tưởng như lần này sẽ phải đi tay không nhưng đúng lúc này Viên Viên bỗng lên hét lơn

Viên Viên"Anh Thiên Dương,anh xem này ở đây dương như có một tờ giấy!"

Bạch Thiên Dương ngay lập tức chạy thẳng đến cô bé khi nghe cô bé gọi.

(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)