Chương 101 : Trận chiến với sinh vật bậc hai (2)
Cheng cheng cheng!
Tiếng kiếm v·a c·hạm với bộ móng vuốt của con sói vang lên đinh tai nhức óc,tiếng kêu lớn đến lỗi thỉnh thoảng cũng thu hút một vài sinh vật bậc một khác lại gần.
Nhưng khi nhìn thấy cuộc chiến khốc liệt này phần lớn chúng lại chọn cách rời đi.
Bạch Thiên Dương biết sự có mặt của chúng nhưng anh ấy không quan tâm.
Vì toàn bộ sự chú ý của anh ấy đang tập trung trước mặt con sói này.
Nhận thấy Bạch Thiên Dương càng đánh càng mạnh khiến cho con sói kia trở lên bất ngờ.
Nó không tin rằng một sinh vật nhỏ yếu như Bạch Thiên Dương lại có thể trống trả nó một cách quyết liệt như thế này.
Con soi đột ngột dừng lại đi từ từ quan sát mọi chuyển động của Bạch Thiên Dương,thấy thế anh ấy cũng dừng lại theo nhịp độ của con sói.
Bạch Thiên Dương biết cuộc chiến vừa nãy chỉ là khởi đầu để hai bên có thể đánh giá sức mạnh của nhau.
Anh ấy biết cuộc chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu,quanh người của con soi lúc này nổi lên một con lốc cực mạnh đủ để quấn phăng tất cả mọi thứ gần nó.
Tuy đang ở giũa cơn lốc nhưng con sói gần như không chịu bất cứ một ảnh hưởng nào.
Vụt Vụt Vụt.
Ba lưỡi đao bằng gió bất ngơ từ cơn lốc bay ra lao thăng đến vị trí của Bạch Thiên Dương.
Rõ rằng ba lưỡi đao gió này là một cuộc đánh lén của con sói nhằm thẳng đến cổ của Bạch Thiên Dương nhằm kết liễu anh ta nhanh nhất.
Cú đánh bất ngờ của con sói thành công làm cho Bạch Thiên Dương bị bất ngờ.
Tóc gáy của anh dựng đứng lên khi nhìn thấy những lưỡi đao cực nhanh kia đang lao thẳng đến anh ta.
Bạch Thiên Dương chỉ kịp dơ thanh kiến lên chắn trước mặt,cơ thể anh cũng được bao bọc bởi một lớp giáp màu đen.
Lúc này anh ấy chỉ có thể cầu nguyện có thể may mắn sông sót sau đợt t·ấn c·ông này.
Đùng Đùng Đùng!
Liên tục ba tiếng kêu to lớn vang lên cùng với đó là sự hứng chịu liên tiếp ba lưỡi đao gió kia vào thẳng người.
Đòn t·ấn c·ông mạnh đế nỗi làm đất cát bay lên che lấp toàn bộ thân hình của Bạch Thiên Dương
..........................
Cách cuộc chiến của Bạch Thiên Dương không xa nhóm người còn lại cũng đang chống trả lại lũ sói một cách rất quyết liệt.
Khác với những sinh vật khác thì họ có thể tiêu diệt một cách dễ dàng nhưng những con sói này lại dường như có tổ chức.
Mặc dù chúng vẫn hung dữ lao thẳng về phía của Lý Bân cùng với Mạn Nhu nhưng tất cả những cuộc t·ấn c·ông ấy lúc nào cũng đặt họ vào tình huống khó khăn.
Ngay cả Hoàng Thiên ở trên cao cũng không dễ dàng có thể bắn trúng những con sói này nữa.
Anh ấy đã tốn rất nhiều đạn nhưng lại chẳng tiêu diệt được bao nhiêu lũ sói.
Bị vậy công liên tục cũng làm mấy người bọn họ cảm thấy quá tải,chưa kể thỉnh thoảng cũng có một con sói bậc một bất ngờ t·ấn c·ông họ.
Nếu như không phải có lớp tường băng cũng như hàng phòng thủ vững chắc của Lý Bân thì có thể họ đã không còn sống cho đến bây giờ.
Mặc dù khó khăn nhưng số lượng của chúng cũng đã giảm đi rất nhiều so với lúc trước,Còn khoảng hơn năm mươi con sói nữa vẫn đang bao quanh bọn họ.
Chưa kể có vài con bậc một cũng đang đợi họ sơ hở mà t·ấn c·ông.
Lúc này Tử Hàn Tuyết cũng không khá khẩm hơn là bao khi bị bao vây bởi gần mười sinh vật bậc một cùng một lúc.
Có vẻ như bọn chúng chọn Từ Hàn Tuyết là mục tiêu thứ hai cần giải quyết sau Bạch Thiên Dương.
Chính vì vậy gần như tất cả những sinh vật bậc một trong đàn đều có mặt để vây công cô ấy.
Ngoại trừ một vài con đang cố gắng bao vây nhóm người Hòang Thiên.
Nếu như đây là một cuộc chiến một chọi một hay một chọi hai thì cô ấy có thể dễ dàng xử lý bọn chúng mà không mất nhiều thời gian.
Nhưng với cuộc vây công bởi nhiều con một lúc thì khác,nếu như cô ấy để lộ ra sơ hở là ngay lập tức sẽ có một con t·ấn c·ông cô.
Tử Hàn Tuyết vừa phải t·ấn c·ông cũng như phòng thủ,đó là một việc không dễ dàng cho cô ấy.
Tử Hàn Tuyết cũng kích hoạt kỹ năng của mình của mình,làn sương màu trắng bao vây xung quanh cô ấy.
Nếu như là nhưng sinh vật bình thường hay là cả những người đang ở bậc một cũng không thể chịu đựng con lạnh mà làn sương kia mang lại.
Họ gần như bị đóng băng ngay lặp tức nhưng những con sói bậc nột này lại không như thế.
Mặc dù chúng vẫn cố gắng không đụng phải làn sương mù kia ít nhất có thể nhưng chúng vẫn có thể phần nào chịu đựng được cái lạnh.
Có vẻ như bộ lông dày kia thực sự giúp chúng có ưu thế.
Nhưng bất cứ khi nào chạm vào làn sương kia thì những con sói cũng bị làm chậm mà không thể di chuyển một cách dễ dàng.
Tử Hàn Tuyết cũng tận dụng cơ hội này mà dùng thanh kiếm của mình chém thẳng về phía chúng.
Một trong số nhưng sinh vật bậc một kia cũng b·ị t·hương bởi những cuộc t·ấn c·ông dữ dội của cô.
Bất cứ khi nào chúng định t·ấn c·ông cô một cách bất ngờ thì một bức tường băng nhanh chóng xuất hiện cản lại việc t·ấn c·ông của bọn chúng.
Chưa kể cô ấy cũng ngay lập tức bắn ra những viên đạn băng để đáp trả.
Bị bao vây bởi nhiều sinh vật bậc một như thế những Tử Hàn Tuyết vẫn tỏ ra bình tĩnh và không hoảng loạn.
Thời gian càng trôi qua thì trên người của những con sói kia càng b·ị t·hương nhiều hơn.
Tất cả những v·ết t·hương kia đều bị khí lạnh từ từ xâm nhập vào trong cơ thể của bọn chúng,máu của chúng dần dàn lạnh đi và có dấu hiệu kết băng.
Những con soi kia không còn ung dung như lúc đầu nữa,Từ Hàn Tuyết bắt đầu phản công một cách mãnh liệt.
Nhưng đúng lúc này một loạt tiếng vang dữ dội vang lên,khi cô ấy nhìn vào hướng nơi cuộc chiến của Bạch Thiên Dương với con sói đầu đàn kia.
Cô ấy thấy Bạch Thiên Dương đang gặp khó khăn và lãnh chịu ba lưỡi đao gió thẳng vào người.
Từ Hàn Tuyết không khỏi hốt hoảng khi chứng kiến điều đó,đôi mắt của cô bỗng dưng đỏ ngầu,chưa bao giờ cô ấy lo lắng cho một người như thế này.
Cô ấy muốn chạy đến để hỗ trợ anh ấy ngay lập tức nhưng không thể.Cô ấy chỉ có thể suy nghĩ và cầu nguyện cho Bạch Thiên Dương lúc này.
Tử Hàn Tuyết cũng bung ra hết sức mạnh của mình,cô gắng giải quyết nhưng sinh vật c·hết tiệt này một cách nhanh nhất.
........................
Trở về với Bạch Thiên Dương.
Khi lớp bụi kia dần dần lắng xuống Thân ảnh của Bạch Thiên Dương cũng dần hiện ra.
máu bắt đầu đổ nhiều trên thân thể anh ấy.Bạch Thiên Dương có thể đỡ được hai trên ba lưỡi đao gió kia nhưng lại khôn thể ngăn cản được lưỡi đao thứ ba.
Một v·ết t·hương dài đáng sợ xuất hiện trên ngực của anh ấy,Anh ấy bắt buộc phải sử dụng lọ thuốc hồi phục còn lại duy nhất của mình.
Một dòng nước mắt lạnh ngay lạp tức lan tỏa khắp cơ thể của anh ấy nhưng nó vẫn không đủ với v·ết t·hương đáng sợ tên ngực kia.
Tác dụng của nọ thuốc chỉ có thể làm v·ết t·hương ngừng chảy máu,những v·ết t·hương nhỏ lúc đầu thì cũng đã dần dần lành lại.
Mặc dù cầm được máu nhưng nỗi đau vẫn đang không ngừng xâm chiếm toàn thân của anh ấy.
Nếu như không có một nghĩ lực phi phàm có thể Bạch Thiên Dương đã gục ngã lúc này.
Anh lần nữa kích hoạt kỹ năng tiếp tục bọcc lại v·ết t·hương bằng mana và tiếp tục đứng dậy.
Con sói cực kỳ ngạc nhiên khi thấy con người kia vẫn có thể đứng dậy sau đòn t·ấn c·ông gần như mạnh nhất của nó.
Lúc này nó không còn xem thường Bạch Thiên Dương nữa mà xem anh ta như một sinh vật cùng đẳng cấp với mình.
Bạch Thiên Dương tiếp tục đứng dậy và sẵn sàng tiếp tục lao vào cuộc chiến.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)