Tác Loạn Ở Hogwarts

Chương 10: Gặp gỡ bill weasly




Chờ đến lúc anh Percy khuất bóng, Jade lập tức quay đầu nhìn ba người trong phòng khách. Ron ngây ra nhìn Jade, vẻ mặt không thể tin nổi, còn cặp song sinh thì bất đắc dĩ lắc đầu.

Fred nhìn chằm chằm về phía anh Percy rời đi, thở dài:

_ Ôi Merlin! Ảnh làm sao được như vậy? Không, ý mình là, ảnh làm sao có thể khiến người ta cảm thấy.....

_ Cảm thấy đau khổ, Fred._ Jade nhỏ giọng nhắc nhở.

Fred đồng tình, tiếp lời:

_ Đúng vậy, làm người ta cảm thấy đau khổ. Ảnh thật sự có cách khiến cả nhà phản đối với hành vi của ảnh, à ngoại trừ má. Bỏ qua việc đó thì Jade, bồ càng ngày càng lợi hại.....

_ Đúng đúng, trình độ biểu diễn ngày càng lợi hại....._ George liếc qua nhìn người em trai còn đang hóa đá chưa vượt qua cú sốc.

_ Thậm chí đến bọn mình còn sắp không phân biệt được.

_ Cảm ơn đã khích lệ._ Jade nhún người theo lễ nghi, gập người chuẩn mực tiểu thư.

Lúc cả ba phá lên cười lăn cười bò, Ron ngồi một bên mờ mịt không hiểu chyện gì đang xảy ra. Có vẻ cách hành xử ban nãy của Jade khiến thằng bé liên tưởng đến Percy thứ hai chăng.

Nhìn Ron đang ngồi ngơ ra một chỗ, Jade quyết định đánh thức sự trầm mặc này. Có lẽ vì đây cũng là cậu bé tóc đỏ, không khó chơi cùng, hơn nữa lại rất dễ đỏ mặt. Điều cuối cùng quan trọng nhất khiến Jade – một người luôn thích trêu chọc người khác- vô cùng thích. Vì thế cô nàng bắt chuyện: “ Ron! Nghe Fred và George kể rằng em rất thích Quidditch?”

Ron đỏ ửng mặt, gật khẽ: “ Chị cũng thích sao?”

Ron nói làm Jade nhớ đến trận đấu trong năm học trước Halloween của Gryffindor, bọn họ đấu với Ravenclaw. Tuy rằng có rất nhiều người trong Ravenclaw được gọi là mọt sách, nhưng trên trận Quidditch, trình độ chơi của họ cũng không kém cạnh đâu. Ít nhất thấy được ở thi đấu.....Anh Charlie giới thiệu như thế.

Anh Charlie là Tầm thủ của Gryffindor, nghe nói là trình độ rất giỏi. “Nghe nói” là bởi vì Jade từ trước đến nay chưa từng xem thi đấu Quidditch, thật sự không biết nên đánh giá trình độ của một tuyển thủ Quidditch như thế nào. Cô nàng biết rõ Maradona xinh đẹp xuất chúng và thân phận vua bóng đá, nhưng tuyệt đối không biết nên bình luận về ngôi sao Quidditch như thế nào, mặc dù bên cạnh có vài người bạn say mê nó. Nên cô nàng mang theo lòng hiếu kỳ, mới cùng Angelina, Jordan và cặp song sinh đến khán đài. Mặc dù cô nàng vẫn dở tệ trong khoản bay lượn. [ Nhập học năm 1989 chắc vẫn trong thời đại mà Maradona nổi danh nhỉ.]

Trong tài của trận đấu – bà Hooch- thổi còi ra hiệu bắt đầu.

Tấn thủ và Truy thủ của hai đội đấu với nhau sát nút, các loại banh lớn bé bay ngang dọc, trái phải liên tục, vô cùng hỗn loạn. Chiến thuật của trò này so ra thì khó hơn hẳn bóng đá, bóng rổ, hay các trò khác chỉ có một quả bóng, phức tạp hơn nhiều. Jade đã nghĩ thế.

“ Oa, ảnh thật sự rất tuyệt!” Angelina bên cạnh la to. “Không thể tưởng tượng được một Truy thủ sẽ ném bóng qua như thế! Tớ cũng muốn thành một tuyển thủ. Jade! Cậu xem họ tài chưa kìa!”

Jade hoang mang nhìn về phía Angelina chỉ, là một tuyển thủ nào đó của Gryffindor đang ôm quả banh nào đó bay vụt qua, cô nàng không nhìn ra được họ ném quả gì vào rổ. Xem ra Jade không có được khả năng vận động của phù thủy rồi. Vì thế, Jade bất đắc dĩ mở tay ra, lắc đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Angelina.

Thấy Jade không có đáp án, Angelina chuyển hướng sang hai anh em song sinh “ Này! Hai cậu thấy sao?”

Fred huýt sáo một tiếng “ Cũng không tồi! Nhưng mà hai Tấn thủ kia kém quá......”

“ Nếu bọn tớ mà là họ......” George chen vào định tuyên bố một điều lớn lao......

“ Bảo đảm đối phương không còn ai còn ngồi trên chổi nữa.” Jade không khách khí mà tổng kết lại cho nhanh gọn.

Fred xoa đầu Jade: “ Bồ không thể nói như vậy. Tụi này làm việc có chừng mực mà.....”



“ Tuyệt đối sẽ không làm tuyển thủ khác bị thương.....”

“ Nhiều lắm chỉ khiến họ nằm ở bệnh viện một tuần thôi.” Jade tỏ vẻ hiểu rõ tính bọn, sẽ không bị lừa đâu.

Ý tưởng của bản thân sâu trong lòng chưa ai biết, nay bị Jade vạch trần ra thật không thoải mái. George buồn bực nắm tóc, còn Fred thì ho khan một tiếng, tiếp tục xoa tóc Jade, ý đồ định cứu vãn hình tượng của hai anh em trong lòng Jadl, mà cũng chẳng biết nên nói gì.

May mắn là ngay lúc này, Jordan bỗng la lên: “ Nhìn kìa! Anh Charlie di chuyển!”

Trên bầu trời, anh Charlie đang cưỡi trên chổi lao đi cực nhanh, giống như đang đuổi theo cái gì đó. Nhìn thấy cả anh Charlie và Tầm thủ của đối phương đều di chuyển, không khí trận đấu bỗng sôi nổi hẳn lên, giống như đang chờ mong điều gì. Jade ngồi trên khán đài cảm thấy có hơi nhàm chán, nhìn mọi người chung quanh đều đứng lên la hét cổ vũ, cô nàng..... ngáp một cái.

“ Oa! Charlie! Giỏi quá! Tuyệt quá!” Âm thanh cổ vũ cố lên hồi lâu ngưng hẳn, thay thế bằng tiếng hoan hô và vỗ tay.

Jade ngơ ra nhìn anh Charlie trong sân đang cầm lấy quả cầu nhỏ giơ cao lên lắc qua lắc lại, ủa, nói như vậy là Gryffindor thắng ư? Quay đầu nhìn mọi người xung quanh, thấy họ còn hưng phấn gào la, Hade nghĩ suy đoán của mình là chính xác. Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ Jade có thể về phòng ngủ.

Merlin trên cao! Có ai ngờ được rằng thi đấu Quidditch nhàm chán như vậy: không có thời gian hạn chế, chỉ số nguy hiểm lại cực cao, không có tính xem xét Quidditch. Ban đầu Jade có bao nhiêu ước vọng đối với Quidditch lại bị hiện thực nghiệt ngã đánh bại.

Angelina hình như không nhìn thấy biểu hiện buồn chán của Jade, vẫn vui vẻ reo hò, đồng thời kéo Jade đứng lên rồi ôm lấy cô nàng, nhảy tưng tưng: “Nhìn kìa! Chúng ta thắng rồi! Jade thấy sao hả? Có phải rất kích thích hay không?”

Jade đè nén sự ngơ ngác của bản thân, lộ ra nụ cười thật tươi: “ Tốt quá. Có thể do tớ chưa hiểu lắm các quy tắc trận đấu, cho nên xem không hiểu lắm. Nhưng mà chúng ta thắng rồi, diều này tuyệt quá rồi.”

Angelina không quá bận lòng: “Đương nhiên, mình biết mà. Gryffindor giỏi nhất. Không hiểu quy tắc cũng không sao, về phòng tớ sẽ giải thích tỉ mỉ cho cậu.” Nói xong liền buông Jade ra và quay sang ôm một bạn bạn khác cùng nhà.

Xoa hai bên thái dương, Jade xấu hổ cúi đầu.

Fred kéo tay Jade, cảm thấy hơi buồn cười: “Lần đầu tiên tớ thấy có người xem Quiddutch mà ngủ được đấy. Rất mệt sao? Hay là chúng ta về phòng trước đi?”

Sau đó, lần đầu tiên xem thi đấu của Jade kết thúc như thế. Jade định từ nay trở về sau sẽ không xem Quidditch nữa. Nhưng nghĩ lại ba người bạn tốt nhất của mình yêu thích môn thể thao này như vậy, còn muốn sau này trở thành tuyển thủ của đội nhà. Mong muốn nhỏ bé của cô nàng ngay lập tức tan thành mây khói.

........

Từ trong hồi ức tỉnh lại, Jade hơi xấu hổ nhìn Ron, cẩn thận sắp xếp lại lời nói: “Ừm, chị trước kia không hiểu biết lắm về Quidditch, cho nên cũng không gọi là thích hay không thích. Có vẻ như đại đa số thích, ừm.....”

“Nhưng sẽ không bao gồm bồ - người sẽ ngủ khò khò suốt cả trận đấu.” Fred không ngại ngùng lật tẩy bí mật của Jade.

Jade xấu hổ, buồn bực, đầy đủ các sắc thái hiện ra trên mặt, cuối cùng thì phùng má tức giận quay mặt đi, không để ý đến Fred nữa.

George buồn cười nhìn hai người: “ Thôi nào. Bí mật của bồ sớm muộn gì cũng bị Ron phát hiện ra.”

“Hừ!” Jade lắc lắc đầu, cũng không nhìn vào mặt George, nói: “Chẳng qua là mình không hiểu biết rõ về Quidditch thì mới như vậy thôi.”

“ CHÀO! Các em trai thân yêu. Anh về rồi đây.”

Bốn người trong phòng khách đang đùa giỡn náo nhiệt thì xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao gầy, mặc một bộ đồ của Muggle gọn gàng, lịch sự từ phòng bếp đi ra. Anh ta có mái tóc dài màu đỏ, trên tai có đeo một chiếc hoa tai làm từ nanh sói.



Fred cười đứng lên: “ Anh khỏe chứ, Anh Bill?”

Anh Bill cũng tươi cười đáp lại: “Vô cùng khỏe mạnh, nhé Fred hoặc là George.”

Jade nhìn vị phù thủy trẻ tuổi trước mặt, cô nàng không thể không thừa nhận rằng anh ta đem đến cảm giác hiền hòa, cuốn hút. Đó là một bản lĩnh làm người ta không nhịn được mà đến gần. Tuy rằng tóc, quần áo mặc hay đồ trang sức thể hiện anh ta không phải là một phù thủy bình thường. Quan trọng là cái cảm giác đặc biệt này, nhất là khi anh ta mặc trang phục Muggle rất hợp, rất đẹp, làm cho Jade cảm thấy rất thân thiết.

George cũng đứng lên: “Không nghĩ rằng anh sẽ về đến nhà sớm như thế đấy. Ah, để mình giới thiệu một chút. Jade, đây là anh cả của tụi này, anh Bill, ảnh vừa mới tốt nghiệp, hiện đang làm ở Gringotts chi nhánh Ai Cập, đảm nhiệm công việc giải nguyền, đúng không nhỉ?”

Bill giơ tay ra: “Chào em. Anh là Bill. George hoặc là Fred đã giới thiệu đúng rồi đấy. Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng anh đã được nghe kể về em. Má miêu tả em là một người....một thiên sứ tốt bụng, trợ giúp gia đình Weasley cải tà quy chính hai đứa trẻ khiến người ta lo lắng.”

Jade hồng rực cả mặt. Cô nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có người lần đầu gặp mặt sẽ lấy chuyện này ra trêu chọc, vẫn giữ phép lịch sự bắt tay với anh Bill, nhỏ giọng nói: “ Có gì đâu ạ. Em nghĩ bà Weasley có hơi khuếch đại việc em làm đó.”

Anh Bill hiền hòa ngay lập tức giành được hảo cảm của Jade, nhanh chóng nhập bọn nói chuyện trong phòng khách.

George kể hồi anh Bill còn đi học, đã làm Huynh trưởng và Thủ lĩnh nam sinh. Nhờ thế mà anh Bill nói cho bọn họ một số vi phạm không đủ để phạt trong nội quy trường học.

Ron còn nói anh Bill từng được 12 con điểm vượt quá kỳ vọng trong kỳ thi O.W.L, điều này làm Jade vô cùng kinh ngạc và hâm mộ. Một người vừa có thành tích tốt, vừa có tài năng, lại không đi theo khuôn phép cũ, là tuýp người Jade vô cùng thích.

Nói chuyện được một lúc thì Charlie và Ginny đều đi xuống, tham gia nói chuyện cùng bọn họ.

_ Lần này sẽ ở nhà được mấy ngày hả anh Bill?_ Charlie hỏi.

Anh Bill cắn một miếng bánh quy:

_Tầm 3 ngày, sau đó trở về Ai Cập.

“ Người giải nguyền là công việc thế nào ạ?” Jade tò mò hỏi. “Ý em là công việc phải làm là gì ạ?”

“ Ờ, có rất nhiều bảo tàng hiện đang bị nguyền, ếm bùa. Công việc của người giải nguyền là phản nguyền, hoặc hóa giải lời nguyền.” Bill giải thích “Công việc này cũng không khó lắm, nó chỉ yêu cầu ứng cử viên biết bói toán, cổ ngữ. Thế nào hả, em có hứng thú với công việc này?”

Jade gật đầu lia lịa “Đúng ạ. Nghĩ đến việc nghề này giống với các nhà thám hiểm mộ cổ, hoặc nhà khảo cổ học, chắc là vô cùng kích thích đúng không ạ?”

Bill bật cười: “Không phải, người giải nguyền không vất vả như vậy đâu. Chỉ đơn giản là giải trừ bùa chú thôi, việc thăm dò sẽ để người khác làm. Có điều vì có nhiều bùa chú rất thú vị, nên việc phá giải cũng xem là công việc cuốn hút.”

Jade như suy tư gật đầu.

Fred ngáp một cái “Tuy rằng thù lao không ít, nhưng thành thật mà nói thì em vẫn không thích công việc buồn tẻ cùng với bùa chú và đầy nhóc đồ bị nguyền rủa đâu.”

Jade mở to mắt kinh ngạc “Còn có nguyền rủa ư?”

Anh Bill ném cho Fred một ánh mắt thâm ý, mỉm cười gật đầu ra chiều đồng ý với câu nói của Fred.

Jade có hơi lo lắng nhìn anh Bill, cẩn thận nói: “ Lúc em viết luận văn có phát hiện ra đôi khi bùa chú rất đánh sợ. Em nghĩ anh Bill vẫn nên chú ý một chút, có lẽ mang theo một bùa chú phòng hộ trong người.”

Không đợi anh Bill lên tiếng, Fred lập tức tiếp lời: “Được rồi Jade. Nơi làm việc của anh Bill đương nhiên sẽ cung cấp bảo hộ cho nhân viên. Bây giờ chúng ta đang đón năm mới, không cần đề cập đến những chuyện nguyền rủa nữa, được chứ?”