Tác Loạn Ở Hogwarts

Chương 9: Ngày đầu tiên ở hang sóc




Jade nở nụ cười không chê vào được, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lễ phép đáp: “Vâng ạ.”

Fred xoa đầu Jade, cười phá lên khi cô nàng tức giận vì đã phá hỏng mái tóc và nụ cười hoàn mỹ, mới nói:

_ Nói cho bồ nghe. Nếu như đi cùng Ba của mình, chắc chắn chúng ta sẽ bỏ lỡ bữa chiều đó. Đặc biệt nếu nhà bồ có rất nhiều đồ điện thì ông ấy đều tìm cách thử một lần.

Bà Weasley chống tay lên hông, nhìn Fred:

_ Fred, má cấm con đấy. Không được nói ba như thế!

Fred còn chưa nói gì thì George lại ra vẻ tức giận:

_ Má ơi! Con chưa làm cái gì mà. Sao lại đem lỗi của George đẩy lên con chứ!

_ Xin lỗi con, George à...

Thời điểm bà ấy nói liên thanh thì Jade trộm cong khóe miệng lên. Bởi vì cặp song sinh quá buồn cười, vậy mà đã bắt đầu chơi trò này rồi, ở trường chơi chưa đủ nên về nhà chọc Má sao.

Fred nhìn Jade cười, mở miệng nói:

_ Má ơi! Con nghĩ là chúng ta cần chú ý thời gian. Con thừa nhận là con sai. Nhưng chẳng phải công việc ba đang làm khiến ông ấy có lòng hiếu kỳ cực lớn đối với đồ dùng của Muggle sao. Con chỉ giải thích cho Jade thôi mà. Má cũng đâu muốn ba vì muốn nghiên cứu cách dùng đồ điện mà bỏ lỡ bữa tối đâu đúng không?

Bà Weasley tạm dừng lại, dăn dò vài câu rồi quay đầu đi vào nhà bếp.

George đi tới vỗ vai Fred: “ Thật giỏi. Vậy mà thành công khiến má dừng nói lại.”

Fred nhún vai: “Có gì đâu.”

Đúng lúc ấy anh Charlie vừa đi xuống, thấy hết cảnh đó, vui mừng vỗ vai Fred:

_ Khá lắm George. Cuối cùng cũng trưởng thành rồi....

Jade nhịn cười không nổi nữa, úp mặt vào bả vai kia của Fred, nỗ lực không cười ra tiếng. Tránh cho ảnh thẹn quá thành giận. Ngay cả anh Charlie cũng bị nhầm lẫn giữa hai người. Trò đùa này hơi bị vui rồi đấy!

Nhìn Jade có hành động kỳ lạ, Anh Charlie thắc mắc nhìn cặp song sinh: “ Em ấy đang cười cái gì thế?”

Fred đánh trống lảng nhìn ra ngoài trời, còn George thì lắc đầu:

_ Nghĩ đến chuyện vui....

_ Có lẽ là rất vui....

_ Cũng có thể là không phải.....

_ Tóm lại Bọn em cũng không biết ạ._ Cặp song sinh đồng thanh nói

Jade một tay ôm bụng, tay kia kéo tay áo của Fred, thở phì phò:

_ Làm ơi đi Fred. Cả George nữa. Đừng chọc cười tớ nữa, tớ cười đau cả bụng rồi này.

Fred bó tay kéo Jade ra ngoài cửa: “ Được rồi, được rồi. Chúng ta đi dạo thôi nào. “ Nói xong ba người lôi kéo nhau chạy đi.

Để lại một mình anh Charlie cười khổ nhìn theo hai người em trai đang chạy đi. Hóa ra ngay từ đầu anh đã nhầm lẫn hai người rồi à. Nhưng làm sao mà Jade phân biệt được hai đứa nó chứ?

.......

Cả ba chạy khuất tầm mắt anh Charlie, đến ra vườn của Trang Trại, xung quanh đầy những cây uốn éo dọc các bức tường, ở giữa là cái ao xanh rì đầy ếch nhái.



Đứng trên cỏ nhìn xung quang, Jade nhìn ngôi nhà mà họ đang ở, có ít nhất 4 tầng lầu, đáng chú ý là nó xiên xiên vẹo vẹo. Jade dám cá là ngôi nhà được ếm bùa cho vững chắc - điều mà chưa chắc có kỹ sư Muggle nào có thể làm ra điều trái ngược với thường thức vật lý được.

_ Thế nào hả? Tuy rằng kinh tế gia đình không nhiều, nên nhà mình không xa hoa nhưng cũng là nơi không tệ đâu đúng không? _ Fred cười, chỉ vào nhà mình_ Ít nhất thì bọn mình còn có phòng riêng.

George ngả vào vai anh, chỉ vào rừng cây xung quanh nói:

_ Chỗ này ở làng Ottery St Catchpole – ở Devon. Ba má đem Trang Trại giấu quá tốt nên mình dám cá là ngay cả người đưa thư của Muggle cũng chưa biết đến nơi này đâu._ Nói xong, cậu ta nhún vai tỏ vẻ buồn bực vì chưa thấy sự hốt hoảng của má khi người ta phát hiện ra chỗ này.

Jade cười nhìn ngôi nhà trước mắt cùng cặp song sinh. Cảm giác ấm áp này cô nàng chưa từng nghĩ đến. Tuy rằng có ba má yêu thương, nhưng họ thường xuyên đi công tác không có quy luật chỉ có mình Jade là con một ở nhà. Cô nàng lâu lắm chưa cùng gia đình có thời gian 3 người bên nhau.

“ Á!” Jade thét lên một tiếng, nhảy dựng lên vì dưới chân cô nàng có cái gì đó chạy qua.

Fred đỡ cô nàng, từ từ giải thích:

_ Không sao đâu. Đó chỉ là bọn ma lùm ma bụi trong vườn thôi. Má luôn bắt bọn mình dọn dẹp bọn ma lùm ma bụi đó. Nhưng tụi nó tương đối hiền....

_ Đúng đó, ít nhất so với con ma xó trên tầng thượng kia thì hiền hơn nhiều._ George nhanh nhảu đáp.

“ Ma xó?” Jade nhíu mày, giống như đang nghĩ đến cái gì đó không tốt, do dự một chút. Cô nàng mới chậm rãi hỏi:

_ Ma xó là cái con mà dính như keo, răng nanh dài, vẻ ngoài xấu xí đúng không? Nghe nói chúng đều ở gác mái của nhà phù thủy hoặc kho thóc. Đầu óc đơn giản, thích ném đồ vật lung tung, ăn con nhện và thiêu thân để sống, là sinh vật tương đối vô hại.

George nhìn trời, Fred bất đắc dĩ thở dài “Bồ có phải lại đọc hết “Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng” đúng không?”

Jade bối rối gãi đầu “ Tại trong thế giới của Muggle thì ma xó vẫn là điều bí ẩn kinh khủng.”

Cặp song sinh mở to mắt nhìn, đồng thanh hỏi: “ Thế giới Muggle cũng có ma xó hả?”

Jade vội vàng lắc đầu “ À, không phải đâu. Thực ra cũng không phải là ma xó, là....ừm...chuyện xưa người ta kể lại, đều là bịa ra, tưởng tượng ra hết. Cho nên tớ tương đối tò mò sinh vật có thật trong thế giới pháp thuật.” Jade đã đánh giá thấp lòng hiếu kỳ của hai anh em. Họ không buông tha cô nàng, hỏi miết về sự tưởng tượng của Muggle về Ma xó.

......

Đang lúc đau đầu về câu hỏi của hai anh em, bỗng Jade thấy một gian ngoài hơi rách nát, dời sự chú ý của họ sang: “ Đó là cái gì vậy? Gara sao?”

Fred chớp mắt “Là phòng đựng chổi, cất toàn bộ chổi của gia đình mình......”

“Chổi của bọn mình đều ở trong đó, có muốn cưỡi một vòng không?” George đề nghị.

Jade lắc đầu “ Thôi bỏ đi. Thời tiết giờ hơi lạnh. Hơn nữa cùng hai cậu bay đều quá nguy hiểm. Quan trọng là chỗ này không có Angelina.”

Nhắc đến bay, Jade liền không thể không nghĩ đến mỗi lần đến tiết học Bay, hình như khả năng bay lượn của cô nàng là con số không. Mỗi lần học đều bị cặp song sinh trêu đùa. May mà còn có Angelina là cao thủ bay, mỗi lần học đều chịu gíup cô nàng, nếu không nhất định Jade đã bị cặp song sinh chọc cho tức chết.

Fred xoa xoa tóc Jade “Nào, được rồi. Đừng nghĩ đến mấy cái đó nữa. Hiện tại chúng ta đi dạo chung quanh được một vòng rồi, về nhà trước đi, bồ có vẻ lạnh lắm rồi đấy.”

Jade run lập cập. Thời tiết mùa đông của nước Anh luôn rất khắc nghiệt, Jade mỗi lần nghỉ đông đều chạy đến Hawaii nghỉ phép. Hiện tại đứng ở ngoài như vậy cô nàng chịu không nổi, lập tức thuận theo gật gật đầu. Kết thúc chuyến tham quan cực ngắn, quay trở lại phòng.

Ngồi chen chúc trong phòng khách, Jade đánh giá đồ đạc bốn phía. Tuy nơi này không xa hoa cùng bề thế như nhà mình, nhưng lại có cảm giác vô cùng đặc biệt. Thực ra sâu trong lòng Jade không muốn nhà mình không có nhiều tiền như vậy. Như thế thì ba má cậu ấy có thể thường xuyên ở nhà làm bạn với Jade. Điều này quá xa xỉ với một cô bé Jade từ nhỏ đã ở nội trú trong trường học.

_ Jade yêu, con có muốn thử chút bánh ngọt không?_ Bà Weasley vô cùng dịu dàng hỏi, đưa cô này cái khay.

Jade cười nhận lấy: “Cảm ơn bác.”

Bà Weasley ngồi xuống, hỏi chuyện:

_ Bác nghe Fred và George kể là Ba má con không phải là Phù thủy đúng không?”

_ Vâng, họ đều không phải là phù thủy, nhưng rất tò mò về pháp thuật.

_ Đa số Muggle đều sẽ như thế cả, bác đoán là thế._ Bà Weasley cười to



Fred nhìn phòng bếp ái ngại: “ Má ơi, má có chắc bữa tối nhà mình vẫn ổn chứ?”

Bà Weasley tạm dừng một chút, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ôi không! Món súp của ta.....”

Bà Weasley vừa rời đi, Fred liền ngồi xuống cạnh Jade, giơ tay cầm lấy miếng bánh quy, vừa ăn vừa nói:

_ Ba mình làm ở SỞ DÙNG SAI CHẾ TÁC CỦA MUGGLE. Ba thường xuyên lợi dụng chỗ trống, đem đồ Muggle đi ra tháo, phù phép, rồi ráp chúng lại.....

_ Cái nhà kho phía sau là chỗ làm việc đó của ba, nhét đầy nhóc đồ của Muggle...._ George cũng tranh thủ cầm cái bánh lên.

_ Ba mê mọi thứ liên quan đến Muggle. Chờ đến khi ba về nhà thì....

_ Bồ sẽ bất ngờ vì sự đón tiếp long trọng của ba đó_ Cặp song sinh đồng thanh nói rồi cười to.

Jade nhún vai “ Tớ còn cho rằng các cậu hiếu kỳ nhất rồi rồi.”

Fred cười chảy nước mắt: “Không đâu. Còn kém hơn ba của tụi này. Cho nên má muốn xác nhận một chút, đảm bảo bồ thật sự chịu đựng được ba hỏi không ngừng nghỉ về Muggle.....”

“ Em nhất định sẽ nói cho biết là anh đang nói xấu ông ấy.” Ron đi từ trên lầu xuống nói thẳng thừng.

George xua xua tay: “ Được rồi, Ron. Không cần phải bắt chước anh Percy đâu, như ông cụ non ấy.”

Jade cười tươi, giơ tay ra:

_ Ron. Chị nghĩ chúng ta chưa chào nhau chính thức nhỉ. Bắt tay nhé.

Mặt Ron hơi hồng hồng, cũng giơ tay ra nắm lấy: “ Cảm ơn.”

George không sợ loạn, cười to: “ Ôi, Ronnie nhỏ bé đáng yêu của chúng ta đang đỏ mặt kìa!”

Ron tức giận thả tay ra, nhào về phía George: “ Em không có.”

Jade nhìn hai anh em đùa giỡn rối thành nùi, cười to, trong mắt có chút hâm mộ. Fred thoát khỏi trận chiến kia, bước qua xoa đầu Jade:

_ Nhà mình đông người, dễ gây chiến với nhau nhất. Nhưng bồ có vẻ rất thích.

_ Đương nhiên. Cậu cũng biết là tớ chưa từng trải qua cảm giác có anh chị bên cạnh mà.

_ Thật ra chưa thử qua cũng không phải chuyện xấu..._ Fred nhìn hai anh em lăn lộn trên sàn vừa nói.

“ Ron! George! Hai đứa đang làm cái gì đó? Trong nhà còn có khách!” Giọng anh Percy cực tức giận truyền đến.

Fred cúi đầu, nói nhỏ vào tai Jade: “ Đặc biệt là khi trong nhà còn có ông cụ non nữa.”

Jade mím môi, cố gắng ngăn bản thân cười ra tiếng. Ron và George ngừng đánh nhau, lơ đi ánh mắt của anh Percy mà tức giận nhìn chằm chằm nhau. May mà họ chịu ngồi trở lại sô pha.

“ Rất xin lỗi, tiểu thư Zeller, khiến cô nhìn thấy mặt không tốt trong nhà rồi.” Percy lịch sự nói. “Tôi biết thế là là không lễ phép với khách, xét về tình vẫn nên thay họ xin lỗi cô.”

Jade nở nụ cười hoàn mỹ, khách khí đáp:

_ Em xin nhận lời xin lỗi của quý ông Weasley đây. Dù sao thì em cũng rất vui khi tận mắt thấy cách ở chung của anh em một cách chân thực. Do em là con một, hơn nữa lại là nữ. Những trường hợp náo nhiệt như thế này cực kỳ hiếm thấy. Tuy nói rằng đánh nhau ảnh hưởng đến hình tượng của Phù thủy, cũng không làm giảm yêu thích của em đối với nhà Weasley.

Percy gật đầu, trợn to mắt lại với ba anh em đang đắc ý ngồi trên sô pha, cảnh cáo họ không được làm loạn. Lúc sau mới quay đầu nói với Jade: “Cảm ơn cô đã thông cảm. Vậy tôi xin phép đi trước, tôi còn vài quyển sách cần xem.”

Jade nụ cười không suy chuyển: “Đương nhiên, xin lỗi vì chuyện nhỏ nhặt này làm trễ thời gian của ông. Chúc ông có thời gian đọc sách vui vẻ.”

Percy nhìn Jade lần cuối, gập người một cách thật quý ông và đi lên lầu.