Tác Loạn Ở Hogwarts

Chương 11: Gia đình Weasley đến thăm nhà Muggle




Jade hơi ngượng, nhỏ giọng nói xin lỗi, và phát hiện anh Bill và anh Charlie cười có hơi kỳ cục. Sau đó hai người họ nói chuyện với nhau không để ý nữa. Jade không bận tâm nữa mà quay sang nói chuyện khác cùng Fred.

Lúc ông Weasley về đến nhà thì thấy một khung cảnh hài hòa, vui sướng trong phòng khách ấy.

Sau khi trò chuyện với Jade một lúc, quý ông làm ở Bộ Pháp Thuật mắt sáng rỡ lên, hỏi: “ Bác có thể cùng con đến nhà ư?”

Jade có hơi ngơ ngác gật đầu: “Nếu bác không phiền ạ. Vì bố mẹ con đang ở nước Mỹ không cách nào dùng cú mèo gửi đồ đến trường học cho con, mà nơi này cũng không có địa chỉ bưu chính.”

Ông Weasley vô cùng vui vẻ gật đầu: “ Đương nhiên, không thành vấn đề. Như thế này đi, ngày mai vừa đẹp, sáng ngày mai đến nhà con lấy vài thứ đó. Sau đó chúng ta quay về đây ăn tối.”

Buổi sáng đi, trở về vừa giờ ăn tối ư? Jade hoang mang nhìn ông Weasley. Chẵng lẽ để đến nhà mình cần nhiều thời gian vậy ư? Đều đang ở London mà. Cặp song sinh vừa nhìn biểu cảm dại ra của Jade vừa cười “ Tớ đã nói rồi mà, ba của bọn tớ rất thích đồ dùng điện của Muggle.....”

“Nếu có thể đến nhà bồ, mình dám cá ba nhất định sẽ tìm hiểu hết một lượt đấy.....”

“ Jade, nhà con có nhiều đồ điện lắm không?” Ông Weasley tò mò hỏi.

Jade nhớ lại rồi nói: “ Đại khái có.... TV, máy VCD, tủ lạnh, máy giặt.... Thật ra lâu rồi con cũng chưa về nhà ở London, không nhớ rõ nữa ạ.”

Ông Weasley càng nghe càng hưng phấn, giống như không chờ nổi nữa, thậm chí còn muốn ngay trong đêm nay lập tức đi.

Fred tựa lưng vào sô pha, bảo với George, nghiêng mặt nhìn ông Weasley đang vui vẻ “ Anh đoán là nếu ba nói như vậy thì chắc chắn bữa tối chúng ta sẽ ăn ở nhà Jade.”

“ Không phải là nếu, mà là chắc cú rồi.” George bĩu môi.

“ Đến giờ cơm! Mau ra ăn nào!” Bà Weasley gọi vọng ra từ phòng bếp, cả nhà cùng đến phòng bếp dùng bữa tối. Chỉ có Ông Weasley không ngừng hỏi: “Jade, con có biết một món đồ của dân Muggle gọi là pin không? Nó là cái gì thế? Vì sao nhiều người đều phải mua nó?”

Lúc Ba đang hứng thú bừng bừng mà hỏi liên tục, mấy cậu con trai vô cùng sáng suốt đi vào phòng bếp trước, còn lại Ginny là tò mò đứng lại cạnh Jade nghe giải thích về mấy món đồ của Muggle.

Mãi đến lúc cả ba người không thể không đi vào phòng bếp, Ông Weasley tiếp tục hỏi nữa. Ngay lập tức cả nhà nghe thấy Bà Weasley hét to lên:

_ Anh Arthur! Dừng lại câu chuyện về Muggle của anh nếu không thì đừng dùng bữa nữa!

Nói xong, bà thu lại vẻ mặt giận dữ, nở nụ cười về phía Jade: “ Ta không mắng con đâu Jade. Ta nghĩ con cũng đói rồi, đến đây ngồi xuống nào.”

“ Đúng đúng rồi. Anh đói rồi, đói ngấu luôn đấy. Chúng ta ăn thôi nào!” Ông Weasley nhanh trí chọn thỏa hiệp.

Ginny lén cười nhìn ba má mình, kéo Jade ngồi vào bàn.

Jade rất thích con gái út nhà Weasley. Một cô bé đáng yêu, dù không xinh đẹp nhưng có mái tóc hồng hồng, đôi mắt sáng ngời giống như một búp bê Tây Dương.

_ Jade! Thử xem nào! Hôm nay toàn là món sở trường của bác đấy. _ Bà Weasley mang các món lên_ Đừng có ngại ngùng đấy nhé, ăn nhiều lên một chút. Con gầy quá.

Những lời nói quan tam ấm áp thế làm Jade hơi đỏ đỏ mặt. Trong lòng cảm thấy hạnh phúc, bởi cô chưa từng được ba má hỏi han quan tâm giống như thế. Ba má sẽ hỏi tiền tiêu vặt của cô nàng đủ không, học hành thế nào, nhưng chưa bao giờ hỏi các vấn đề về sinh hoạt, ăn uống. Có lẽ họ cảm thấy cô có thể tự mình lo liệu được hoặc quá tin tưởng vào ký túc xá của trường chăng. Jade đáp: “ Cảm ơn bác, con rất thích bữa tối thế này.”



Bà Weasley hài lòng nhìn Jade “Thật là một đứa trẻ lễ phép!”

Anh Bill buồn cười nhìn Bà: “Má! Má còn nói nữa. Con bé xấu hổ vùi mặt vào bát súp đấy!”

Nghe Bill nói như thế, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Jade. Vốn dĩ ban đầu cô nàng chưa cúi xuống, nhưng ngay sau đó xém úp mặt vào bát. May mắn Fred ngồi bên cạnh giơ tay đỡ lấy đầu cô, kéo ra phía sau. Xong xuôi thì xoa đầu cô nàng, cười: “Bồ không có học phép dùng trán uống súp đâu.”

Jade liếc mắt nhìn Fred một cái, sau đó đỏ mặt nhìn nhà Weasley, rồi nói với Bà:” Vâng. Con chưa từng cũng dùng bữa với gia đình người khác mà vui vẻ náo nhiệt như ở đây. Có chút lúng túng không biết làm sao ạ.”

Bà Weasley chớp chớp hai mắt: “Con không có anh chị em sao?”

Jade lắc đầu: “Con là con một. Cha mẹ lại thường xuyên công tác, nên gia đình ít khi dùng bữa cùng nhau.”

Bà Weasley trỗi dậy trong lòng tình thương của người mẹ, cảm thán: “Đứa nhỏ đáng thương...”

Bữa ăn trôi qua vui vẻ, cặp song sinh nghịch ngợm kể chuyện cười vui vẻ. May mắn hôm nay họ không bị bà Weasley la, can ngăn lại, ngược lại vui mừng khi bọn họ chăm sóc cho Jade, còn kể một số chuyện vui trong trường học.

Ăn tối xong, bà Weasley bắt đầu thu dọn phòng bếp. Vốn dĩ Jade muốn hỗ trợ, lại bị bà ấy từ chối. Thế là bà gọi anh Percy cùng anh Charlie tới giúp bà. Ông Weasley lấy lý do vì ngày mai đến London xem nhà Muggle nên phải xong công việc, đã đi lên lầu trước.

Còn lại trong phòng khách là anh Bill, cặp song sinh, Ron, Ginny và Jade cùng ngồi nói cười vui vẻ.

“ Merlin! Các em nhanh như vậy đã tìm thấy phòng bếp của trường rồi?” Bill giật mình hỏi.

George cười to: “Tất nhiên rồi. Riêng về khoản này thì...”

“ Bọn em là nhanh nhất.” Hai người vỗ tay nhau, ăn ý thấy rõ.

“ Gia tinh trong phòng bếp nồng nhiệt lắm đúng không?” Lời của anh Bill không giống như câu hỏi, mà là chứng thực lại, giống như anh biết rõ về nó rồi.

Fred nhíu mày “ Có một lần bọn em đi lấy giúp Jade đồ ăn khuya lúc nửa đêm, những con gia tinh không có vẻ là thích bọn em lắm như hồi trước.”

“ Giống như bọn em phá rối giấc ngủ của bọn chúng vậy.”

“Là tại các cậu không cho tớ tự đi.” Jade đỏ hết mặt nhìn cặp sinh đôi.

“ Bọn tớ không yên tâm.” Fred thấp giọng.

“Bồ một thân một mình lại nửa đêm đi lang thang trong trường.” George cúi đầu theo, giọng trở nên nghiêm trọng.

“ Ai mà biết được sáng hôm sau bọn tớ bị gọi đến hầm nhà Slytherin đưa bồ bị lạc về nhà.” Cặp song sinh nói xong liền phá lên cười haha. Khả năng nhớ đường và kỹ thuật bay của Jade thật là cùng một đẳng cấp mà.

Jade tức giận đấm cho Fred một cái “ Tớ không có!”. Fred gào to lên “Đau!”, lại không thể ngăn Jade tiếp tục “thô bạo”. Mãi đến khi Jade nguôi giận, mới buông tha Fred đang giả vẻ đáng thương.

Mọi người sau khi cười đã đời vì dáng vẻ của Fred, Ron mới hỏi dè dặt: “Sinh hoặt ở Hogwarts thú vị lắm ạ?”

Jade nghiêng đầu, suy nghĩ vài phút “ Chắc là không tệ quá. Với chị thì rất thích. Có thể tự do đọc sách, cũng có thể ở cùng nhiều bạn bè mình, trò chuyện, lên lớp, a, còn có thám hiểm nữa, không chán đâu. Ron! Em có muốn sau này cùng đi không?”



Fred thở dài, vỗ vỗ vai Ron “Ah! Ron! Em phải nỗ lực lên. Phải biết rằng....”

“Ở Hogwarts có rất nhiều thứ này....”

“ Nó có thể đến mọi nơi, xuất hiện ở bất kỳ nơi nào em nhìn thấy....”

“ Mà nó động đậy không ngừng, em không thể bắt lấy nó...”. Truyện Tổng Tài

“ Cho nên là...”

“ Nhất địng phải cẩn thận đó!” Cặp song sinh sấn tới nói to.

Ron bị dọa sợ đến run rẩy, do dự quay sang nhìn vẻ mặt hơi cười của anh Bill, rồi quay sang hỏi Jade “Chị Jade! Thật sự, thật sự có những thứ đó sao?”

Jade gật gật đầu “Đúng vậy. Chỗ nào trong Hogwarts đều có, sao thế?”

Ron nghe xong, sợ tới mức nhày dựng lên, chạy vào phòng bếp gào to: “Má...má ơi..má...”

Còn lại anh Bill nhìn Jade, hơi cong khóe miệng: “Không nghĩ tới Jade cũng thích chọc Ron.”

Jade thắc mắc nhìn Bill “ Không có, em nói thật mà, em không nghĩ tới Ron sẽ sợ nó. Mà nhà anh không có ạ?”

George chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Đều ở trong phòng để chổi, bồ chưa đi vào sao mà biết được?”

Jade hoang mang nhìn George, lại quay sang nhìn Fred “Lều để chổi? Sao lại nói đến cái này? Từ từ, mấy bồ đang nói đến thứ mà có thể đến mọi nơi tùy thích mà người ta không bắt được là cái gì?”

Fred nghiêm trọng nhìn Jade, nhưng trong mắt lại đong đầy nụ cười “Con nhện đó. Ronnie bé bỏng rất sợ con nhện, nó là cơn ác mộng từ nhỏ đến giờ của thằng bé. “

Jade chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, quyết định giữ im lặng không nói gì, không cho mấy người kia cơ hội chọc quê cô nàng.

Nhìn thấy điệu bộ này của Jade, George tò mò nghiêng đầu qua, thậm chí Ginny cũng quay sang, hỏi: “Vậy bồ/chị nghĩ nó là cái gì?” Lời vừa dứt, mọi người mong chờ nhìn Jade, thậm chí cả Ron, anh Percy và anh Charlie mới đi từ phòng bép ra cũng nghe nữa.

Jade hơi há miệng, thật sự không biết có nên nói ra hay không. Nhìn thấy biểu cảm nhìn chằm chằm không tha một chút nào của bọn họ, cô nàng suy nghĩ vài phút, không thể không nói vài chữ: “......Cầu thang di động......”.

Trong tiếng cười của mọi người, Jade mới phát hiện ra bản thân để lộ thứ mình sợ hãi nhất. Hogwarts có những cái cầu thang không lúc nào không thay đổi. Nó đúng là nỗi ám ảnh của cô nàng. May mắn là cũng không ảnh hưởng đến hình tượng cô nàng trong nhà Weasley. Hơn nữa một Jade không hoàn hảo, lại làm cho họ cảm thấy gần gũi hơn. Nhất là cả nhà Weasley muốn uốn nắn cặp song sinh, thử không biết bao nhiêu cách, nhưng mãi đến khi Jade xuất hiện thì hai anh em đó mới có chút thay đổi, mặc dù vẫn còn trò đùa dai, nhưng vẫn có tiến bộ.

Như khi bà Weasley viết thư gửi cho anh Bill, đã thấy cô nàng là đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn, giống như một thiên tthầ. Có điều bà lại không biết rằng thiên sứ đó thật ra là một “ác ma” có vẻ ngoài rực rỡ. Có thêm khuyết điểm là dễ lạc đường, như thiên thần rơi xuống nhân gian, càng thêm vẻ đẹp của cô bé nhà bên.

Bất tri bất giác, Jade và nhà Weasley quan hệ ngày càng thân thiết. Ví dụ như Ginny đến cạnh, kéo tay cô nàng cùng trò chuyện không ngừng nghỉ.

Mãi đến khi không còn sớm nữa, Bà Weasley gọi tất cả đi lên giường: “Được rồi, mấy đứa về phòng chuẩn bị ngủ đi. Jade! Con và Ginny chung phòng. Ginny! Con đưa Jade lên phòng con được chứ? Má tin tưởng con sẽ làm tốt chức trách của chủ nhân nhỏ tuổi. “

Ginny vui vẻ gật gật đầu, dắt tay Jade cùng lên lầu đến phòng em ấy ở tầng ba.