Chương 8: Mộ của Tướng quốc nước kim (1)
“ Ừ…” Anh Tử gật đầu đầu biểu thị đồng ý.
Lúc này, Hồ Bát Nhất cũng đang cẩn thận bám vào dây thừng đi xuống, Văn Vũ thấy vậy liền đỡ lấy giúp Hồ Bát Nhất xuống an toàn, vừa mới xuống tới nơi Hồ Bát Nhất liền hỏi.
“ Vũ, Anh Tử có sao không? ”
“ Không sao, tôi xem quá rồi chỉ là bị trẹo mắt cá chân thôi, tôi đã giúp em ấy không sao rồi! ” Văn Vũ trả lời nói.
Hồ Bát Nhất, đi tới lại gần xem Anh Tử khi nhìn thấy Anh Tử không bị sao cả liền thở phào dù sao thì cô nàng cũng vì bọn hắn mới tới nơi này, nếu cô nàng mà bị gì thì bọn hắn ân hận cả đời mất.
“ Tránh xa, Tuyền béo tới đây! ” ở trên Tuyền béo lớn giọng nói để mọi người tránh xa không bị hắn đè c·hết.
“ Ấy…u. ” Tuyền béo vác thân thể béo ú của mình leo xuống tới nữa đường thì dùng mông mình trườn xuống.
“ Béo, tớ bảo cậu trên đó mà xuống đây là gì? ” Hồ Bát Nhất thấy Tuyền Béo cũng xuống đây liền hỏi.
“ Trên đó có mẹ gì đâu mà trông với cả chừng chứ! ” Tuyền béo trả lời lại.
Rồi nhìn qua Anh Tử thấy cô nàng không sao liền nói: “ Anh Tử, em không sao chứ? ”
“ Em không sao. ”
Thấy Anh Tử trả lời lại, Tuyền béo thở ra sau đó nhìn thấy Văn Vũ mặc bộ đồ bó sát đen liền nói: “ Vũ, nhìn cậu mặc bộ đồ đó làm tôi thấy ghê quá đấy! ”
“ Ghê cái đâu anh ý, mà đính chính lại đây là bộ giáp không phải là đồ bó sát! ” Nghe Tuyền béo có ý chê bộ đồ của mình, Văn Vũ liền trả lời lại.
Nhìn thấy, Tuyền béo vẫn nằm đó mà miệng vẫn trêu đùa với Văn Vũ Hồ Bát Nhất che trán lại đi tới đỡ Tuyền béo dậy.
“ Cậu không sao chứ? ”
“ Tớ không sao! ”
Vừa mới trả lời, Tuyền béo liền soi đen pin vào các nơi của lối vào mộ cổ này, rồi mở miệng khen: “ Trời ơi, thật là thật kỳ kích thích quá đi! ”
Hồ Bát Nhất cũng không kìm sự hiếu gì lại cùng Tuyền béo soi đèn xung quanh nhìn lấy cách bố trí của lối vào này.
“ Nhất, cậu xem nơi này là mộ đúng không? ” Tuyền béo hỏi chỉ để cho có thôi, cứ hắn cũng biết nơi này là mộ rồi.
Hồ Bát Nhất cũng nghe hiểu được lời này của Tuyền béo, vì thế mà hắn trả lời lại để chắc chắn: “ Đúng là mộ thật rồi béo! ”
Văn Vũ ở cạnh bên, nhìn hai tên newbie trộm mộ này không biết rằng thân phận trộm mộ của mình đã bị hắn biết rõ thân phận thật của cả hai.
Lúc này, từ trong ba lo Tuyền béo lấy ra một chiếc xẻng công binh của đức đưa cho Hồ Bát Nhất: “ Nhất.. ”
Hồ Bát Nhất liền cầm lấy ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chằm vào lối đi phía trước, còn Tuyền béo khi lấy xong xẻng công binh liền lại lấy ra một chiếc móng lừa đen định đưa cho Anh Tử.
“ Cầm lấy. ”
Anh Tử soi đèn nhìn vào chiếc móng màu đen này, liền nhăn mặt lại nói: “ Đây là cái quái gì thế! ”
Ở cạnh bên Văn Vũ liền nói: “ Đây là móng lừa đen, giúp xua đuổi nhưng đồ vật dơ bẩn đồ vật mà những tay trộm mộ hay sử dụng, tôi nói có đúng không anh Béo và anh Nhất! ”
“ Cái gì trộm mộ? ” Anh Tử nghi hoặc hỏi.
Còn Tuyền béo và Hồ Bát Nhất liền cảm giác lên lui một bước về phía sau rồi nhìn lấy Văn Vũ, Hồ Bát Nhất liền nói ra: “ Cậu nhận ra chúng tôi làm nghề gì sao? ”
“ Anh Nhất không cần phải cảm giác như vậy đâu! ” Văn Vũ bình thản đáp lại.
Nghe được lời này của Văn Vũ, Hồ Bát Nhất và Tuyền Béo thậm chí còn để cao cảnh giác hơn nữa ấy chứ.
Văn Vũ nghĩ câu nói của mình hay đấy chứ, trong mấy tiểu thuyết nhân vật chính thường hay nói vậy và các nhân vật khác liền xưng huynh gọi để với nhân vật chính.
Nhưng hắn quên mất đây là đời thực, không phải ai cũng là nhân vật chính cả ngay cả hắn nếu mà Văn Vũ không gặp đám người Hồ Bát Nhất sớm, thì chắc chắn hắn sẽ làm mồi cho thú hoang,
Đến lúc đó bộ truyện này cũng kết thúc, hoặc nói cách khác là ở ra rắm ở chương 1 luôn ấy chứ.
Anh Tử cảm thấy bầu không khí có phần trầm trọng đi, cô nàng liền nói: “ Mấy anh sao vậy, chả lẽ anh Nhất và anh béo là trộm mộ sao? ”
“ Không bọn anh không phải!” Hồ Bát Nhất liền lắc đầu nói không, dù sao thì hắn cũng chưa trộm ngôi mộ nào vì thế bây giờ hắn chưa phải nhưng về sau thì không chắc a.
“ Đúng vậy, bọn anh không phải! ” Tuyền béo cũng phụ họa.
Đang móc trong balo xem có vật gì không để đưa cho Văn Vũ, dù bị Văn Vũ ám chỉ như thế những bọn hắn cũng không thù oán gì với Văn Vũ mà phải cách lý hắn.
Bây giờ, cũng đang dưới mộ rồi nếu nổi ra t·ranh c·hấp là cho thi biến thì cả đám c·hết chắc.
“ Ngại quá bọn tôi không chuẩn bị gì nhiều! ” Tuyền béo nói.
“ Không sao, anh xem tôi có thứ này rồi! ”
Văn Vũ nói xong liền đưa lòng bàn tay trái lên, rồi gọi ra móng vuốt sau đó liền cào nhẹ vào tường.
Xoẹt ~
Tia lửa văng lên cùng với một vết lõi trên tường hiện ra, làm cho ba người Hồ Bát Nhất, Tuyền Béo, Anh Tử giận mình không thôi.
“ Ô mẹ ơi, móng vuốt của cậu là thật sao? ” Tuyền béo ban đầu còn chế giễu bộ đồ bó sát đó của Văn Vũ nhưng bây giờ nhìn thấy uy lực của bộ đồ đó hắn há hốc miệng.
Văn Vũ, chỉ dùng tay đóng lại miệng đang há của Tuyền béo rồi nói: “ Giờ anh đã tin chưa, chỉ cần một trảo này cho dù là vật dơ bẩn cũng sẽ bị nghiền nát thôi! ”
Hồ Bát Nhất thấy Văn Vũ không có ý tổn hại bọn hắn, hắn cũng không quá để ý mà tiến về phía trước.
“ Anh Vũ, vừa nãy nhìn anh tuyệt quá! ” Anh Tử đi lại gần Văn Vũ, mắt đầy ngôi sao nhỏ hâm mộ nhìn hắn.
Dù sao thì Anh Tử cũng là thiếu nữ, gặp được một người bá cháy bọ chét như Văn Vũ hâm mộ là đúng rồi.
Hai người đi ở phía sau nói chuyện, còn Hồ Bát Nhất và Tuyền Béo dò đường đi ở phía trên, lạ thường kẻ có chiến lực mạnh nhất vừa tank được mà vừa đỡ đòn được lại đi ở phía sau.
Đội hình thật là hết chỗ nói mà, mắt thấy càng đi vào sau liền nhìn thấy được kết câu của bên trong mộ cổ. Chỉ thấy, diện tích hầm mộ không lớn, nhiều lắm là ba mươi mét vuông, xem ra được thiết kế chiếu theo trạch viện ở của người sống, có buồng chính, buồng sau và hai buồng bên. Vị trí bốn người tiến vào là một trong hai buồng bên đó, quan tài đặt ở giữa buồng chính.
Không có bệ đặt quan tài, giữa nhà đào một cái hố nông, quan tài đen sì sì đặt trong đó, lồi một nửa lên trên, đây là một ngôi mộ trong mộ.
Ở góc buồng có mấy bộ hài cốt, đầu lâu đều nứt lõm xuống, rõ ràng là vết tích do bị vật cùn đập mạnh vào, có thể đều là bọn tù binh hoặc thê th·iếp đầy tớ bị tuẫn táng, cả bốn không làm khảo cổ, nên cũng chẳng màng đến những thứ ấy.
Anh Tử bỗng nói: " Mọi người coi trên tường còn có tranh này."
Nghe được lời này của Anh Tử, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng soi đèn pin vào còn Văn Vũ thì hiện tại nhìn thấy mọi thứ rất là rõ nét không hề có điểm mù gì cả khi nhìn nhưng bức tranh này liền thấy có một bức phù điêu màu, nhân vật trong tranh hình dáng cổ xưa, sống động như thật.
Niên đại đã lâu, mà sắc màu vẫn còn tươi tắn, có điều không khí trong hầm mộ đã được lưu thông, chẳng bao lâu nữa những bức bích họa này cũng sẽ phai màu thôi.