Chương 9: Mộ của Tướng quốc nước kim (2)
Khi nhìn thấy nhưng bức phù điêu này Tuyền béo tán: "Xem ra n·gười c·hết trong mộ này thời cổ đại có thể còn là một họa sĩ nữa!"
Hồ bát Nhất mắng Tuyền béo nói: “ Đừng có thùng rỗng kêu to, thời Đường Tống, trong mộ vương hầu đa số đều có bích họa, dùng thuật lại những sự kiện lớn của chủ mộ lúc sinh thời, chúng ta xem thử coi người chôn trong đây là nhân vật thế nào? ”
Bích họa thảy có tám bức, cả đám lần lượt xem hết, những bức tranh này, có bức vẽ cảnh đi săn trong rừng, có bức là cảnh cùng bạn bè uống rượu trong cung điện, có bức vẽ cảnh xuất quân đánh trận, có bức tả lại cảnh áp giải tù binh, bức cuối cùng vẽ cảnh gia tước phong hầu, trong mỗi bức tranh đều có một người đàn ông mặc áo lông chồn, chắc chính là người được chôn cất ở đây, xem ra đây là một ngôi mộ tướng quân, ít nhất cũng là một Vạn hộ hầu.
Năm xưa, quân Kim nam hạ diệt Tống, c·ướp b·óc vô số vàng bạc châu báu, vị tướng Kim này không chừng đã đem theo cả chiến lợi phẩm xuống lòng đất cũng nên.
Trước tiên, bốn người chia là hai đội mỗi một đội đi quanh hầm mộ một lượt, hai buồng bên toàn là âu sành chậu sứ, buồng sau có bốn bộ xương ngựa và một số binh khí giáp trụ, ngoài ra không còn gì nữa, xem ra người Kim không hậu táng, Hồ Bát Nhất ít nhiều cũng hơi thất vọng, thắp ngọn nến ở góc Đông Nam.
Lúc này cả bốn người cùng tới trước quan tài trong buồng chính, có gì hay không chỉ còn trông cả vào đây vậy.
Văn Vũ biết quan tài đang nằm ở dưới cái cửa đá kia phải dùng mở quan mới mở được, còn cơ quan ở đâu thì hắn không nhớ rõ cho lắm, hắn chỉ nhớ là nói nằm ở dưới chân của một bức bích họa nào đó.
Không chờ hắn nhớ ra thì Hồ Bát Nhất đã gọi Tuyền béo: “ Béo, cậu lại đây xem này có giống một nút nhấm không cơ chứ! ”
Hồ Bát Nhất vừa nói dứt lời, Tuyền béo đã nhấn xuống cái nút đó lập tức cả căn phòng này liền vang lên, toàn bộ cơ quan trong đó bắt đầu di chuyển.
Tiếng này cũng đánh thức Văn Vũ, hắn liền nhìn sáng thấy Hồ Bát Nhất và Tuyền béo vừa nhấn nút nào đó.
Rầm~
“ Tên béo c·hết tiệt này, tớ để cậu nhấn à! ” Hồ Bát Nhất liền mắng Tuyền béo.
Tuyền béo không trả lời mà nhìn xem nơi phát ra âm thanh đó, Văn Vũ cũng nghe thấy được liền hô: “ Hỏng rồi nằm xuống! ”
Văn Vũ vừa nói dứt lời thì trên bức họa để lộ ra các lỗ trống trên đó, rồi một tiếng hưu vào lên.
Hưu ~
Hưu ~
Từng mũi tên được ngâm qua thủy ngân bắt ra, Hồ Bát Nhất cũng nghe được liền kéo Tuyền béo nằm xuống.
Văn Vũ đứng trước mặt của Anh Tử, rồi dùng tốc độ phản ứng của mình đang bay các mũ tên đó ra.
Sưu ~
Chỉ thấy, mũ tên cọ sát qua người Văn Vũ liền b·ị đ·ánh bay ra bộ đồ cũng bắt đầu sáng lên màu tím.
Sưu ~
Xoẹt ~
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo, ôm lấy nhau nằm dưới đất sau khi không còn nghe thấy tiếng hưu trên đầu mình nữa, cả hai mới mở mắt ra nhìn liền nhìn thấy Văn Vũ đang đứng chắn cho Anh Tử.
“ Anh Tử, em không sao chứ? ” Thấy mưa tên đã ngừng, Văn Vũ mới quay lưng lại hỏi xem Anh Tử có b·ị t·hương không.
“ Em... không sao. ” Lúc này, trong mắt Anh Tử tràn ngập hình bóng của Văn Vũ vừa nãy khi nghe được tiếng hưu của mũ tên cô nàng không phản ứng kịp liền mở to mắt ra nhìn hoảng sợ.
Thì bỗng thân ảnh của Văn Vũ đứng trước mặt cô nàng dùng thân thể bảo vệ lấy, nhưng không như Anh Tử nghĩ sẽ là tràng diện bị ghim thành nhím. Thì chỉ thấy, Văn Vũ nhanh như chớt đánh bay hết các mũ tiên đó đi nếu có trúng thì liền bị chặn lại bởi bộ giáp.
“ Hô…” nghe câu trả lời của Anh Tử khiến cho Văn Vũ thở hắt ra, đáng số đoạn này Hồ Bát Nhất phải kéo Anh Tử nằm xuống.
Nhưng do hiệu ứng hồ điệp có sự xuất hiện của hắn mà Anh Tử đứng cạnh Văn Vũ, mà không phải Hồ Bát Nhất vì thế cô nàng đã không có ai kéo xuống. Nếu mà hắn chỉ là người bình thường cũng chắc chắn sẽ không bảo vệ được Anh Tử.
May mắn mà hắn đã ăn Tâm Hình Thảo và có bộ suit Black Panther mà đã bảo vệ được Anh Tử.
“ Hô nguy hiểm thật! ” Tuyền béo cùng Hồ Bát Nhất đứng dậy thở ngụm trọng khí ra.
“ Anh Tử, Vũ hai người có sao không? ” Hồ Bát Nhất hướng về Văn Vũ và Anh Tử hỏi.
“ Bọn tôi không sao! ” Văn Vũ bình tĩnh đáp mới có thế này vẫn chưa đủ kích thích a.
Sau khi Hồ Bát Nhất đỡ Tuyền béo dậy hắn liền hô: “ Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi. ”
Do trận mưa tên ban nãy mà Hồ Bát Nhất đã sợ vì thế đỡ Tuyền béo chạy khỏi nơi này.
Hắn đang đỡ Tuyền béo đi ra tới cửa căn phòng thì Tuyền béo bỗng đá trúng một tượng đá nhìn như tì hưu vậy nó hướng mặt vào trong và sau lưng là lối ra.
“ Ay ui…Nhất cậu đỡ tớ kiểu gì vậy, cậu làm tớ đá trúng tượng đá rồi này! ” Tuyền béo kêu lên một tiếng rồi trách móc Hồ Bát Nhất.
“ Xin lỗi béo, tại tối quá tớ không thấy gì! ” Hồ Bát Nhất soi đèn nhìn xuống chân bị va đập vào bức tượng xin lỗi nói.
Cạch ~
Cót Kẽ ~
Bỗng lại nghe thấy tiếng cơ quan chuyển động, nhưng lần này không bắn ra những mũ tên mà lần này tiếng của nó phát ra từ chính giữa của căn phòng.
“ Hai người chậm lại chút thôi, chưa gì đã nghĩ tới việc chạy rồi! ” Văn Vũ nhạo bám hai người Hồ Bát Nhất, rồi mới quay qua nhìn nơi chính giữa.
“ Đúng vậy, anh Nhất, anh béo hai anh cứ bình tĩnh có chuyện gì đã có anh Vũ lo! ” Anh Tử cũng nói theo Văn Vũ, bây giờ cô nàng đã trở thành mê muội của hắn.
Nghe Văn Vũ nói Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cảm thấy tâm lý tố chất còn không bằng cả cậu nhóc Văn Vũ, rồi khi nghe được lời của Anh Tử như là xát muối vào nỗi đau của hai người vậy.
Đang tính phản bác lại thì bỗng nhìn thấy cỗ quan tài của chủ mộ bị Tuyền béo đá trúng cơ quan gì đó mà đang dần dần lộ diện sau một tiếng Ầm mạnh thì cỗ quan tài cũng đã được đưa lên.
Lúc này, một cỗ quan tài lớn xuất hiện trước mặt của cả bốn người, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo không kìm được vui sướng mà chạy lại gần xem.
Chỉ thấy, quan tài được làm bằng một loại gỗ cực phẩm đó là lõi Âm Trầm Mộc (gỗ mun) tức là thụ tâm, một cây gỗ mun từ lúc mọc đến khi trưởng thành, chí ít phải mất mấy ngàn năm, thứ cực phẩm này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chỉ có hoàng thất mới được hưởng dụng, t·hi t·hể n·gười c·hết đặt trong lõi cây chôn dưới đất, t·hi t·hể vĩnh viễn không thối rữa, đáng giá hơn quan tài pha lê chống phân hủy, hiệu quả hơn chức năng giữ tươi của tủ lạnh, kế đó là loại gỗ đoạn, gỗ bách nghìn năm, thụ tâm càng dày càng có giá, thứ nhất ngăn cho xác khỏi thối rữa, thứ hai không có mối mọt, có thể ngăn kiến hay giòi bọ đục khoét, không giống gỗ thông thường, chẳng được bao lâu đã bị mối mọt ăn hết, chủ mộ nào cũng đều không muốn t·hi t·hể của mình bị lũ sâu bọ ăn cả, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tởm lợm rồi, vì vậy yêu cầu đối với gỗ quan tài của các quý tộc xưa nay đều rất nghiêm khắc.
Chất gỗ của cái quan tài trước mặt cả bọn đây tuy không được như hoàng thân quốc thích, nhưng cũng được coi là xa xỉ lắm rồi.
“ Nhất, nếu như là lời cậu nói như thế, vậy thì chiếc quan tài này cũng là bảo vật rồi! ” Nghe Hồ Bát Nhất giới thiệu chiếc quan tài này, Tuyến béo liền sáng mắt ra một ý nghĩ tạo bạo trong đầu hắn hiện ra..
" Béo anh nghĩ hay lắm, nhưng anh có sức vác nó ra khỏi đây không là một chuyện, còn nữa anh phải cần tìm không nơi có đủ tài lực để mua cái quan tài này nữa chứ! " Văn Vũ cùng Anh Tử tiến lại gần sau đó liền tạt gáo nước lạnh vào mặt của Tuyền béo.