Chương 7: Lối vào cổ mộ, thám hiểm bắt đầu
Nghe được tiếng hét và gọi của Anh Tử, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo rất nhanh đã chạy tới nơi phát ra tiếng đó.
Chỉ thấy ở dưới một cái gốc cây thông to lớn, có một hố được đào sẵn từ bao lâu rồi và Anh Tử bị rơi xuống nơi đấy.
Miệng hố được các cành cây khô và lá khô chặn lại, ở dưới Anh Tử gọi lớn lên trên nhằm thu hút sự chút ý của đám người Hồ Bát Nhất.
“ Anh Tử, em ở dưới đó sao? ” Hồ Bát Nhất cũng đã chạy tới nơi nhìn xuống miệng hố gọi vọng xuống.
Anh Tử ở phía dưới khi nghe được giọng của Hồ Bát Nhất, cô nàng liền vui mừng lớn giọng nói: “ Anh Nhất, em ở bên dưới! ”
Thấy Anh Tử trả lời lại Hồ Bát Nhất liền hỏi: “ Em không sao chứ! ”
“ Em bị trẹo chân rồi, không leo lên được! ” Anh Tử vừa trả lời lại.
Hồ Bát Nhất đang định nói thì, Tuyền béo vô vai chỉ đăng sau Hồ Bát Nhất nói: “ Nhất, cậu xem thứ gì đó đang chạy lại gần chúng ta! ”
Bị Tuyền béo nói vậy, Hồ Bát Nhất quay đầu lại liền nhìn thấy một người màu đồ đen bó sát toàn thân đang chạy lại gần chỗ của cả hai.
Nhìn thấy như vậy, Hồ Bát Nhất liền thúc giục Tuyền béo nói: “ Còn ngơ ra đó làm gì! ”
Tuyền béo liền vội vàng đứng cùng Hồ Bát Nhất đợi cái người mặc đồ đen bó sát kia tới gần.
Văn Vũ lúc này đang mặc trên bộ đồ Black Panther cũng đã tới nơi phát ra âm thanh của Anh Tử, khi nhìn thấy hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo hắn đang định mở miệng ra nói thì.
“ Này... này…người là ai? ” Hồ Bát Nhất thăm dò hỏi.
“ Dã nhân sao? ” Tuyền béo thì lại nghĩ người này là dã nhân trong lời đồn của dân làng về Dã nhân câu.
“ Phụt… ” Nghe Tuyền béo nói mình là dã nhân, Văn Vũ không nhịn được mà bật cười.
“ Này anh béo, anh thấy dã nhân nào mà mặc đồ hiện đại như tôi không? ” Văn Vũ mở miệng trêu nói.
Nói xong chiếc mặt nạ cũng mở ra, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Văn Vũ. Nhìn thấy, kẻ màu đồ bó sát màu đen này là Văn Vũ, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo liền thả lòng ra.
Tuyền béo nói: “ Mẹ chứ, cậu sao lại mặc cái bộ đồ bó sát thế kia làm cho bọn tôi lo sợ một phen! ”
Hồ Bát Nhất gật đầu đồng ý với lời nói của Tuyền béo, Văn Vũ dùng ánh mặt kinh bỉ nhìn Tuyền béo nói: “ Cái gì mà bó sát, đây là bộ chiến giáp đó anh béo thử dùng xẻng đập một nhát vào người tôi xem! ”
“ Này, cậu không giỡn đó chứ? Cái xẻng này đập vào chắc cậu bắn mẹ nửa cái mạng đi đó! ” Tuyền béo không tin nói.
Phía dưới Anh Tử, có chút hỏa ba cái người này không thèm xuống giúp cô lên thì thôi, mà ở đó còn bàn cái gì mà đồ bó sát, còn đập vào một cái để thử.
“ Này, mấy anh có giúp tôi không thì bảo! ”
“ Ách… c·hết quên chuyện chính, tại hai anh đó! ”
Nghe được giọng phàn nàn bên dưới của Anh Tử, Văn Vũ liền bỏ cái ý trêu ghẹo Tuyền béo đó đi, chạy lại gần chỗ miệng hố.
“ Anh Tử, em có sao không? ” Văn Vũ lập lại câu hỏi của Hồ Bát Nhất vừa nãy.
“ Anh Vũ à, em không sao chỉ bị trẹo chân thôi, mau xuống đưa em lên đi chứ! ” nghe được giọng của Văn Vũ Anh Tử trả lời lại như những gì đã nói với Hồ Bát Nhất.
“ Hai người ở trên này có gì thì kéo Anh Tử lên, tôi xem xuống đó! ” Văn Vũ không chần chờ gì mà phân công.
“ Anh Tử, đừng sợ anh xuống tới đây! ”
Hắn nói xong chiếc mặt nạ báo đen liền đóng lại, sau đó liền nhảy xuống xem tình hình của Anh Tử.
“ Nhất, cậu xem cậu nhóc này cũng bắt đầu chỉ đạo chúng ta làm việc rồi đó.” Tuyền béo liền có chút không thích nói.
“ Béo, cậu nói xem nơi này có phải là động mà đám trộm mộ kia đào không? ” Hồ Bát Nhất không trả lời lại câu nói của Tuyền béo mà nói sang chuyện khác.
Nghe được đây là nơi đám trộm mộ kia đào ra, mắt của Tuyền béo sáng lên liền vứt bỏ chuyện Văn Vũ phân công.
“ Đi lấy đồ lại đây.” Hồ Bát Nhất kêu Tuyền béo đi lấy đồ nghề.
Còn về Văn Vũ, hắn cũng đã trườn xuống tới chỉ thấy nơi đây là một lối đi tối như mực may mà cái hồ ở trên chiếu sáng xuống hắn liền thấy Anh Tử đang ôm lấy chân của mình.
Anh Tử, khi nhìn thấy một người mặc đồ bó sát màu đen không cần dây thừng hay vật gì khác mà nhảy xuống cô nàng liền giật mình lo lắng nhìn người kia.
“ Anh Tử, là anh đây Văn Vũ! ” Thấy Anh Tử cảnh giác khi nhìn thấy mình, Văn Vũ liền thu hồi chiếc mặt nạ.
Anh Tử thấy gương mặt Văn Vũ, liền thở phào không thôi tò mò hỏi: “ Chả lẽ là vì cái bộ đồ bó sát này mà anh cũng anh béo nói chuyện thách nhau sao? ”
“ Ừ… mà khoan anh đính chính lại đây là bộ chiến giáp đó, mà thôi để anh xem v·ết t·hương của em nào! ”
Văn Vũ tiếp lại gần xem, tuy bên trong tối nhưng hắn không cần đèn pin thứ đó là vật gì chắc hắn cần. Bộ suit có công nghệ nhìn ban đêm không chỉ cần còn chống các loại áo giác hoặc khí độc.
Lấy tay sở thử thì thấy mắt cả chân của Anh Tử đã hơi sưng lên, thấy vậy Văn Vũ liền cơ đôi ủng của cô nàng ra để lộ ra bàn chân đang đi tất trắng, vén chiếc tất ra liền nhìn thấy chỗ sửng phù lên.
Nhìn thấy vậy, Văn Vũ phải đau hộ cô nàng, phải biết nếu con gái hiện đại mà bị ngã trẹo chân như thế đã nước mắt dài nước mắt ngắn rồi. Vậy mà cô nàng Anh Tử này chỉ nhíu mày thôi chứ không hề chảy xuống một giọt nước mắt nào.
Đúng cô gái dân tộc trong có khác. Văn Vũ nhớ Anh Tử là người dân tộc Ngạc Luân Xuân, mà người Ngạc Luân Xuân là những thợ săn bẩm sinh ba chữ "Ngạc Luân Xuân" là tên chính phủ trung quốc gọi dân tộc này, thực ra không chuẩn xác lắm, có lúc họ cũng tự xưng là "Ngạc Nhi Xuân" hay "Nga Lạc Xuân".
Anh Tử thấy, Văn Vũ nhìn vào vết thường của mình rồi ngẩn người vì thế mà vẫy tay gọi: “ Anh Vũ… anh Vũ… ”
“ A.. ” Đang trong suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng Anh Tử đánh thức mình, Văn Vũ mới tỉnh hồn lại, rồi nhanh chóng sử dụng tính năng trị thương của bộ chiến giáp này.
Chỉ thấy, Văn Vũ đưa một ngón tay ra chỉ thẳng vào v·ết t·hương đang sửng lên của Anh Tử bỗng phun ra nhưng sương trắng bao quanh lấy Anh Tử.
Anh Tử nhìn thấy cảnh tưởng này liền kinh ngạc không thôi, chưa kịp hỏi đây là thứ gì thì một cảm giác mát lạnh từ cổ chân phát ra, chỉ thấy nơi cổ chân đang sửng vù của Anh Tử cấp tốc bé lại dần dần rồi bỗng biến mất.
Màu đỏ do v·ết t·hương tạo ra cũng biến mất theo, lúc này cổ chân của Anh Tử trở về như lúc ban đầu.
Văn Vũ thấy chỗ b·ị t·hương của Anh Tử đã không sao nữa liền thu tay lại rồi đi lại tất vào cho cô nàng, sau đó là chiếc ủng.
Rồi mới từ từ đỡ cô nàng dậy, Anh Tử ngơ ngác không thôi cảnh tưởng trước mặt cô nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Đây là cách trị liệu kiểu mới sao, chỉ cần phun một làn sương trắng v·ết t·hương liên khỏi hẳn ư.
“ Anh Vũ, chuyện vừa rồi là sao? ” Anh Tử nghi hoặc hỏi, sau khi được Văn Vũ đỡ lên cô nàng liên thử giậm chân mấy cái xem còn đau nữa không, nhưng cảm giác phản hồi lại là cổ chân cô bình thường hơn bao giờ hết.
“ Xì, đây là bí mật của anh khi nào ra khỏi đây anh sẽ nói cho! ” Văn Vũ đưa ngón tay lên miệng làm động tác không nói.