Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Qua Tới Ma Thổi Đèn Thế Giới

Chương 3: Mặt khác của Anh Tử, làm quen.




Chương 3: Mặt khác của Anh Tử, làm quen.

Giờ khắc nay vẫn còn lâu mới đến nửa đêm, Hồ Bát Nhất liền dựng lều dưới một gốc cây lớn trên sườn núi, buộc ngựa vào cây cho ăn cỏ, sau đó đốt lửa trại đun nước nấu cơm. Bữa tối nay là một con hươu con do lũ chó săn bắt được. Con hươu này hình dạng có chút kỳ quái, trên thân mình không quá lớn của nó lấm tấm những đốm hoa mai, chân sau thô lạ thường, tai to mà không có sừng, chắc là một con cái.

Anh Tử nhìn thấy lũ chó săn tha con hươu kỳ quái về, vội chạy tới lật xác con hươu lên kiểm tra vùng bụng loang lổ v·ết m·áu, sau đó Anh Tử lại gang mõm con hươu ra, dường như tìm thứ gì đó, cuối cùng cũng không tìm được. Anh Tử tức tối đá vào mình con hươu mấy phát, rồi chửi lũ chó.

"Cái lũ vô dụng này, cả ngày chỉ biết có ăn, chẳng trông mong gì được ở chúng mày đâu, hôm nay không cho con nào ăn gì hết!"

Nếu Văn Vũ mà nhìn thấy Anh tử chửi đổng như thế, hắn sẽ lác mắt cho mà coi, quá khác xa với bản trên phim, dù sao vẫn phải thông cảm phim ảnh đều là tốt đẹp còn ngoài đời nói phải khác chút chứ.

" Tìm gì thế hở cô em? " Tuyền béo đứng bên cạnh lấy làm lạ, bèn hỏi Anh Tử

Anh Tử vừa rút dao nhọn lột da hươu, vừa đáp lời: " Anh Tuyền béo chắc chưa thấy loài này bao giờ đâu nhỉ? Con này là con hươu xạ, ở rốn con xạ cái có xạ hương, ôi mẹ ơi nó đáng giá lắm, nhưng mà cái thứ này nó cũng quái lắm cơ, hễ thấy có người muốn bắt nó thì nó cắn luôn lấy rốn, nhai nát bét. Mẹ cha cái lũ chó săn, chúng nó mà nhanh hơn tí nữa thì mình có một hòn xạ hương rồi. "

Tuyền béo nghe xong, liền ngồi tựa vào gốc cây, sau đó cúi đầu cong lưng, dùng sức ấn đầu xuống chỗ cái bụng.

Hồ Bát Nhất thấy vậy liền phì cười “ Ha ha… Này béo cậu tưởng mình là hươn à. Mình có thể tự cắn rốn mình được sao, với lại rốn cậu toàn là đất, không đáng tiền đâu! ”



Tuyền béo bực đáp: "Nói bậy nào, tới ngứa lưng, cọ vào thân cây vài phát thôi, cậu định cắn rốn thì có! "

Anh tử đang lột da con hươn cũng cười bò.

Tiếng cười của cả ba liền đánh thức Văn Vũ, hắn từ từ mở đôi mắt lim dim của mình lúc này cũng chả có mặt trời nào chói thẳng vào mắt cả, chỉ thấy bầu trời toàn sao là sao.

Cùng lúc đó, ánh lửa trại cũng chiếu vào mặt hắn, bây giờ Văn Vũ cảm nhận mình có thể đấm c·hết mộ con bò tót, hay là gấu người gì đó đều một quyền giải quyết.

“ Đây chả lẽ là sức mạnh, may mà mình không trọc nếu mà trọc thì còn vào đâu với đâu nữa chứ! ” Văn Vũ lẩm bẩm nói.

“ Anh Vũ, anh dậy rồi sao? ” Anh Tử đang cắt thịt hươn cho lên lửa nướng thì thấy Văn Vũ đã tỉnh liền nói.

Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng quay ra nhìn.

“ Thật ngại quá, không giúp gì được có mọi người! ” Văn Vũ có hơi xấu hổ nói.



“ Anh không cần phải ngại đâu, dù gì anh cũng là người b·ị t·hương mà… di sao anh khôi phục nhanh vậy! ” Anh Tử đang nói lời khách sáo với Văn Vũ.

Liền kinh ngạc khi thấy hắn đã có thể bước đi lại bình thường, không chỉ thế sắc mặc cũng đã hồng hào không thấy một chút b·ị t·hương gì.

Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng kinh ngạc như Anh tử vậy, cả hai đều không nghĩ rằng là Văn Vũ có thể khôi phục nhanh như vậy. Đâm ra, nhiều Văn Vũ bằng cặp mắt khác ban đầu bọn họ còn nghĩ Văn Vũ chỉ là một trí thức chân yêu tay mêm nhưng khi thấy chỉ trong một ngày mà v·ết t·hương đã khỏi hắn.

Điều đó chứng minh, sức khỏe của Văn Vũ không thua kém gì bình lính bởi chỉ có người khỏe mạnh mới khôi phục nhan như thế được nếu là người trí thức chắc phải mấy năm bữa nữa tháng.

Văn Vũ cũng tham gia với mọi người, hắn được chia nhau đi dọn đồ, Hồ Bát Nhất và Văn Vũ đi tìm củi khô, còn Tuyền béo giúp Anh Tử nướng thịt. Cả đám nướng hai cái chân sau của con hươu thì mới đủ ăn, còn gan ruột thì đem vất cho năm con chó săn, Anh Tử khẩu xà tâm phật, tuy vừa nãy có nói không cho mấy con chó săn này, giờ lại sợ chúng không đủ ăn.

Ba con chó ngao đều cao ngạo ngồi chồm hỗm đằng xa, căn bản không buồn liếc nhìn những con chó săn tầm thường đang tranh nhau mớ gan ruột, Anh Tử đem hai chân trước con hươu phát cho hai con ngao, còn lại cái chân sau nữa thì cho con ngao to nhất tên là Hổ Tử.

Bốn người cùng ngồi quanh lửa trại ăn thịt nướng, Anh Tử đưa cho chúng tôi mỗi người một con dao con và một cái bát làm bằng đá muối, đùi hươu gá trên giàn lửa lật đi lật lại, lấy dao con cắt từng lát thịt bỏ vào bát, chà một cái là có luôn vị mặn.

Bữa này ăn rất nhanh, Hồ Bát Nhất lúc này chỉ chăm chăm nghĩ về ngôi mộ cổ, nên cũng chẳng phân biệt nổi thịt hươu xạ khác với thịt hươu thường thế nào.



Vừa ăn vừa trò chuyện, đám người Hồ Bát Nhất cũng hiểu rõ Văn Vũ, hắn cũng liền biên tạm cố dự của mình. Hắn là người bị ở trong rừng này cũng đã gần 2- 3 ngày còn về xuất thân ở đâu thì Văn Vũ không nói cho đám người biết.

Thông qua cuộc đối thoại nho nhỏ, Hồ Bát Nhất thấy Văn Vũ là người bình thường không phải là cùng nghề như bọn hắn, liền thở phào liếc nhìn Tuyền béo.

Ăn xong, trăng cũng đã lên, lợi dụng ánh trăng có thể thấy trên trời mây trôi rất nhanh, chứng tỏ đêm nay sẽ có gió to, thấy đã suýt soát đến giờ, bốn người liền chống gậy đi xuống Dã Nhân câu, để mấy con chó săn ở lại trông lều trại.

Cứ đi lên một bước, cả đám lại phải dùng gậy chọc mạnh vào mặt đất phía trước, xem xem có vũng lầy hay không.

Tình hình bên dưới Dã Nhân câu khá hơn nhiều so với những gì Hồ Bát Nhất và Anh Tử dự đoán, tuy có chỗ lá rụng ngập đến quá bắp vế, nhưng chưa hình thành vũng lầy, xem ra nếu muốn đào mộ cổ, trước tiên phải xử lý lớp lá rụng phủ trên mộ đã.

Văn Vũ cũng chả hiểu cái mô tê gì, hắn chỉ làm theo lời của Hồ Bát Nhất là được dù sao thì nơi này hắn cũng chỉ mới với tới cả biết gì về nó cả, nên cứ nghe theo lời của Hồ Bát Nhất là an toàn nhất.

Kiểm tra xong suôi, chỉ thấy Hồ Bát Nhất gẩng đầu nhìn bóng trăng trên trời, rồi lấy la bàn ra đối chiếu, lại nhìn quanh hai bên hẻm núi một hồi, sau cùng cũng xác định được vị trí, hẻm núi này khả năng có rất nhiều mộ cổ, nhưng ngôi mộ quan trọng nhất, cũng là mộ của quý tộc có địa vị nhất, nằm ngay dưới chân của mọi người.

Cắm một cây gậy gỗ xuống làm dấu, đêm nay về lều đánh một giấc no nê cho lại sức, sáng sớm mai bọn hắn phải tìm cách đưa tên Văn Vũ này trở về trại Cương Cương rồi để hắn từ trở về nhà của mình.

Sau đó hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo mới sẽ bắt tay quật mộ, chốn rừng sâu núi thẳm này, mấy trăm dặm xung quanh đều không có ai khác, không cần thiết phải lén lén lút lút ban đêm hành sự, có chút kiêng kị là tên Văn Vũ đó thôi.

Văn Vũ chỉ liếc mắt liền phát hiện hành động ra hiệu của Hồ Bát Nhất với Tuyền bèo, hắn liền đoán ra được ngay, do sự xuất hiện bất ngờ của hắn mà đám người Hồ Bát Nhất vẫn chưa có chỗ để triển khai tìm mộ huyệt.