Chương 2: Thức tỉnh, đây là Ma thổi Đèn thế giới sao?
“ Ay ui… ”
Văn Vũ lúc này đã dần tỉnh lại, hắn từ từ mở mắt ra chưa kịp thích ứng thì bỗng bị ánh nắng mặt trời soi thẳng vào mắt khiến hắn không tự chủ mà nhíu mày lại, rồi mới di chuyển cái thân mệt mỏi này.
“ Ô anh tỉnh lại rồi sao, anh Hồ, anh Béo người tỉnh rồi! ”
Văn Vũ chưa kịp suy nghĩ, liền bị một giọng nói của một thiếu nữ vang lên làm hắn cố vươn người ngồi dậy xem đó là ai.
“ Hả… tỉnh lại rồi sao? ”
Cùng lúc hai người mà cô thiếu nữ gọi là anh Hồ, anh béo cũng chạy lại xem. Văn Vũ cũng vừa hay mở mắt ra thì đập ngay vào tầm nhìn của hắn là hai người một béo và một có phần đô con.
“ Cậu thanh niên, cậu tên là gì? sao lại ở nơi này? ” tên béo khi thấy Văn Vũ tỉnh lại liền mở miệng nói.
“ Cái Tuyền béo này, cậu không tự giới thiệu tên của mình mà đã đi hỏi tên của người ta rồi! ” người được gọi là anh Hồ mở miệng trêu ghẹo tên béo.
“Ai đấy ngại quá, tôi tên là Vương Khải Tuyền, đây là Hồ Bát Nhất còn kia là Anh Tử! ” Thì ra tên béo này gọi là Vương Khải Tuyền vì quá béo lên bị gọi là Bàn tử.
“ Hả… ”
Văn Vũ khi nghe tên béo giới thiệu hắn ngẩn ra, cái quái gì vậy hắn có nghe nhầm không đấy chứ ba người này lần lượt gọi là Hồ Bát Nhất, Vương Khải Tuyền, Anh Tử… từ khoan đã con mẹ nó.
Đây không phải tên của hai nhân vật chính trong tiểu thuyết “ Ma thổi đen ” sao, sao lại có người đặt tên như vậy chứ.
Ba người Hồ Bát Nhất chứng kiến Văn Vũ khi nghe đến tên của ba người bọn hắn liền ngẩn ra, không biết là kinh ngạc hay là không hiểu bọn hắn nói gì.
“ Mà khoan đã… các người đang nói tiếng hán sao? ” đang trong suy nghĩ thì Văn Vũ liền trợn mắt lên tựa hồ hắn nghe hiểu đám người này nói gì… mà khoan đã hắn đã bao giờ học tiếng trung đâu.
“ Đúng vậy, chả lẽ cậu không nói tiếng hán ư? ” Hồ Bát Nhất trả lời lại, vẻ mặt của hắn cũng nổi lên sự hoài nghi đối với Văn Vũ.
“ Cho… cho hỏi nơi đây là nơi nào vậy? ” Văn Vũ vẫn không thể tin nổi mình đã ở trong tiểu thuyết vì thế mà hắn lắp bắp hỏi.
“ Nơi đây là Dã Nhân câu thuộc một khúc của dãy Đại Hưng An Lĩnh, thế núi hai bên thoai thoải, cả hẻm núi nhìn thông hướng Nam Bắc, hai đằng Đông Tây đều là đồi núi, trong năm, thời gian ánh mặt trời chiếu vào khu chính giữa rất ngắn, có vẻ âm u tĩnh mịch. Trong hẻm núi chất đầy lá cây cỏ dại mục nát, ngoài những lùm cây nhỏ thấp lè tè thưa thớt, thì chẳng mọc bất cứ loại cây gì. Rời khỏi hẻm núi, cây cối lại càng thưa hơn, rừng nguyên sinh đến đây là hết, đi về phía trước hơn hai trăm dặm nữa chính là thảo nguyên Ngoại Mông bát ngát. ”
Anh Tử lúc này lên đứng lên nói vị trí của đám người.
Nghe được Anh Tử nói, Văn Vũ liền quay đầu nhìn vào cô thiếu nữ chỉ thấy tạo hình của cô giống với bộ phim mà hắn xem qua, với mái tóc ngắn sống mũi cao thẳng gương mặt trái xoan xinh xắn với làn da trắng sáng Văn Vũ sẽ không nhớ nhầm được đâu.
“ Tôi tên là Văn Vũ, mọi người có thể gọi tôi là Vũ được rồi! ” Chấp nhận sự thực là mình đã xuyên quá tới cái thế giới Ma thổi đèn này Văn Vũ liền trả lời câu hỏi của Tuyền béo.
Hắn đã đoán được phần nào khi ở trong giấc mộng Wakanda đó, nghĩ tới đó Văn Vũ không tự chủ mà đưa tay lên sở vào cổ của mình, nhằm xác định một hồi trong mộng đó là thật hay chỉ là mơ.
Bởi hắn biết, trong thế giới Ma thổi đèn này cực kì nguy hiểm không chỉ thế ngay trước mắt ba người Hồ Bát Nhất sắp đối mặt nếu không có sự giúp sức của linh hồn đồng nam đồng nữ thì đã không thoát ra nổi mộ của Tướng Quân rồi.
Huống chi còn các loại mộ sau này nữa, càng về sau càng nguy hiểm, ngươi hỏi sao hắn không chạy về nước ứ. Đã một lần xuyên qua rồi chẳng lẽ hắn cứ sống như người bình thường mãi sao không thể nào.
Hơn nữa nếu trộm mộ sẽ tôn âm đức vì sao hắn vẫn muốn, Văn Vũ cũng chả tin tưởng đồ vật đó nếu có thì sao lại đưa hắn xuyên không chứ, vả lại cũng chả phải mộ của tiên tổ của nước mình sao mà không thử chứ.
Dù sao đã mất công xuyên qua rồi, chả lẽ cứ thế mà sống bình bình đạm đạm sao. Đang trong suy nghĩ của mình chợt hắn sờ trúng một chiếc vòng cổ bạc trên đó có các nanh vuốt như của báo đen.
Cảm giác được mát lạnh do kim loại mang tới, nhưng không làm trong lòng hắn lạnh được chả thế mà càng làm hắn nóng hơn, kinh hỉ đến quá nhanh Văn Vũ liền tháo cái vòng xuống nhìn.
“ Đây là sự thực, chả lẽ cái giấc mộng đó là ngon tay vàng của ta trước khi xuyên không sao.. ah.. biết thế lấy thêm nhiều vài đố có phải tốt không! ”
Văn Vũ tham lam nghĩ như vậy, những sau đó liền vứt bỏ ý nghĩ đó rồi mới đeo vòng cổ vào lại cổ hắn rồi đưa tay tìm xem còn Tâm Hình Thảo không.
Xa xa ba người Hồ Bát Nhất, Tuyền Béo, Anh Tử nhìn Văn Vũ đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà bọn họ chả hiểu cái mô tê gì.
“ Lão Hồ, chắc chúng ta nghỉ tạm ở đây thôi, tớ thấy cậu ta có chút…” Tuyền béo vừa nói vừa chỉ não của mình, ám chỉ Văn Vũ không được bình thường.
Hồ Bát Nhất cũng cảm thấy vậy liền gật đầu, dù sao thì mộ cổ vẫn ở đó chậm vài ngày tới đó cũng không sao.
Anh tử cũng đồng ý, cô liền nói: “ Hai anh dựng lều và chuẩn bị lửa với nước đi, em đi săn đồ ăn! ”
Anh Tử chỉ đạo hai người Hồ Bát Nhất làm việc, sau đó vác súng săn lên bước nhanh vào rừng sau lưng là đám chó ngao cực kỳ hung hãn.
“ Sao tớ thấy, người chỉ huy này giống lính quá vậy! ” Sau khi dựng xong lều vải, Hồ Bát Nhất liền trêu ghẹo nói.
“ Cậu nói xem hai người đàn ông mấy ngay nay, chúng ta bị cô nhóc này giày vò như cháu trai vậy! ” Tuyền béo thở phì phò, phàn nàn nói.
“ Nhưng không phải sao, mấy ngay này chúng ta đều không gặp phải nguy hiểm gì nếu có chắc chỉ bắt gặp người đi lạc trong rừng. ” Hồ Bát Nhất nói.
“ Cô nhóc này không đơn gian đâu! ” Tuyền béo cũng gật đầu đồng quan điểm với lão Hồ.
Văn Vũ nghe được đối thoại của hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo, hắn biết mình không thể cứ vô dụng như này được.
Tay hắn đang cầm một chiếc phiền lá màu tím có hình trái tim, đây chính là Tâm Hình Thảo quá thực các món đồ mà hắn lấy từ trong giấc mộng đó đều hiện quá ở ngoài đời, cầm trên tay Tâm Hình Thảo Văn Vũ không do dự mà ăn nó.
Răng rắc ~
Sau khi nuốt nó xuống bụng, Văn Vũ liền cảm nhận được một luồng sức mạnh không tên đang cải thạo lấy thân thể của hắn.
“ Ahh…”
Lúc này, cơn đau do tâm hình thảo tạo ra khiến cho Văn Vũ hô ra thành tiếng nhưng bị hắn kiềm chế lại bởi hắn muốn tự tối luyện ý trí của bản thân mình.
Cùng lúc, trên người hắn cũng hiện lên màu tím đang chạy xung quanh mạch máu làm hắn hết sức làm quỷ dị, mồ hôi không ngừng đổ làm thấm ướt bộ y phục xuyên qua cùng Văn Vũ.
Răng rắc ~
Tiếng của các khớp xương bị cải thạo vang lên, làm cho Văn Vũ tựa như bị rút gân lột ra vậy quá thực muốn ngất đi mà không ngất nổi vì cơn đau đánh tan buồn ngủ.
May mắn khi Văn Vũ đã cách xa đám người Hồ Bát Nhất, nếu không để hai người họ nghe thấy tiêng rên rỉ đến dọa người của hắn sẽ khiến đám người này càng nghi ngờ về thân thể của Văn Vũ.
“ Ahh…”
Cuối cùng thì, Văn Vũ cũng tạo nguyện mà ngất đi trước khi hắn ngất đi chỉ thấy hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đã tiến gần lại chỗ hắn.