Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Qua Tới Ma Thổi Đèn Thế Giới

Chương 4: Căn cứ của quân Quan Đông.




Chương 4: Căn cứ của quân Quan Đông.

Trời hôm nay cực kỳ sáng trăng, ở dưới ngọn lửa trại sáng bừng xua tan đi cái lạnh của vụng nội mông vào ban đêm này.

“ Anh Vũ, đi theo em lấy củi! ” Đang lúc mọi người ăn xong, thì đám lửa có dấu hiện sắp thắp vì thế mà Anh Tử liền vác súng săn lên đi lây thêm củi, tiện thể rủ theo Văn Vũ.

“ Anh sao? ” Nghe Anh Tử gọi tên mình, rồi bảo hắn cùng lấy thêm củi Văn Vũ bỗng ngẩn ra hắn có nghe nhầm không vậy

“ Cô em, anh đi cùng em. Anh sẽ bảo vệ em! ” Tuyền béo, thấy Anh Tử định đi lấy củi hắn liền xung phong đi theo.

Nhưng Anh Tử chỉ liếc Tuyền béo một cái rồi ra hiệu cho Văn Vũ nhanh đi theo hắn, lần đầu nhìn thấy Văn Vũ đã khiến Anh Tử cảm giác an toàn hơn tên béo kia nhiều.

Vì thế mà Anh Tử mới rủ Văn Vũ đi theo, Văn Vũ cũng giận nhìn đuổi theo Anh Tử, cô nàng này cực kỳ là gan dạn tuy chỉ là con gái mà dám đi theo hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo tới đây.

Suy cho cùng nơi này là thập niên 80, vẫn bị ảnh bởi cách mạng văn hóa vì thế mà người dân trung quốc ở thời kỳ này vẫn còn tin tưởng được nhau, trừ đám người thượng tầng bọn đấy là những kẻ khốn nạn không ai bằng.

Mắt thấy Anh Tử và Văn Vũ rời đi, Hồ Bát Nhất liền nhìn Tuyền béo nhau một cái rồi cười khổ cô nàng này vẫn rất mang thù a.

Ban nãy, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo mới chỉ là đánh dấu nơi có mộ huyệt những vẫn chưa có nói rõ vì sao nơi đó có, vì sự có mặt của Văn Vũ nên Hồ Bát Nhất không có nhiều lời. Những bây giờ, khi nhìn thấy Văn Vũ cùng Anh Tử đi kiểm gỗ xa nơi này.



Lúc này Hồ Bát Nhất mới trầm ngâm nhìn rõ địa hình nơi này, soi chiếu với quyển Âm Dương Phong Thủy Bí Thuật mà ông nội hắn để lại, sao đó lại dở la bàn phân kim định huyệt ra xem xét nơi này một cách rõ nét nhất.

“ Béo, cậu biết nơi này trước đây vì sao lại gọi là Bổng Nguyệt Câu không? ” Hồ Bát Nhất sau một hồi nhìn la bàn rồi lại nhìn lên mặt trăng rồi hỏi Tuyền béo.

“ Không biết! ”Tuyền béo liền lắc đầu trả lời.

“ Cậu nhìn xem địa thế nơi đây vững chắc hào hùng, có khí thế nuốt trôi vạn vật, một bên là thảo nguyên, bên kia nối liền với dãy Đại Hưng An Lĩnh, đại thảo nguyên Mông Cổ thì như biển cả mênh mang, còn Bổng Nguyệt câu thì như một dòng suối lớn đổ dồn ra biển.

Vì lẽ đó, nơi này chắc chắn có đại mộ tuy phong thủy nơi đây không đủ để mai táng đế vương, nhưng táng quan lớn như đại tướng quân hay vương gia vạn hộ thì dư sức! ” Hồ Bát Nhất trang bức một hồi sau đó kết luận một câu.

“ Nhất được đó! ” Nghe được câu nói ở đây có đại mộ của Hồ Bát Nhất, Tuyền béo liền vui mừng ra mặt đây không phải là mục đích chuyển này của bộ họ sao.

Đùng ~

Hai người đang dương dương tự đắc, bỗng nghe trong rừng có tiếng súng vang lại, làm bầy chim đậu trên cây kinh hãi bay v·út lên.

Tuyền béo vội nói: "Tiếng súng của cô em tôi, chả lẽ tên Văn Vũ đó có ý đồ xâu với cô em tôi!".

Hồ Bát Nhất liền xách xẻng công binh và súng săn lên: "Mau đi xem sao, nhanh lên!"



Cả hai lần theo tiếng súng chạy vào sâu trong rừng, năm con chó săn cũng theo sát phía sau, chạy được một quãng, bỗng thấy Anh Tử và Văn Vũ dẫn ba con chó ngao lao về phía Hồ Bát Nhất.

Quả thực nhìn thấy không phải là cảnh tưởng trong suy nghĩ của bọn hắn, liền may mắn thở ra bọn hắn còn tưởng Văn Vũ là tên ác nhân đội lốt người tốt muốn hãn hại Anh Tử.

Thấy Anh Tử không sao, Hồ Bát Nhất mới yên lòng: "Cô em vừa nãy nổ súng à? Phát hiện ra gì ư?"

Xong rồi mới nhìn qua Văn Vũ, nhìn hắn cũng không có v·ết t·hương gì.

“ Anh Tử, có chuyện gì sao? Sao e lại nổi súng? ” Văn Vũ cũng chả hiểu cái gì cả, hắn đang nhặt củi và thích hợp sức mạnh mới thì bỗng nghe được tiếng súng của Anh Tử liền sợ cô nàng có chuyện vì thế mà chạy thẳng tới chỗ tiếng súng.

Vừa lúc gặp Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng nghe thấy tiếng súng mà chạy lại, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo liền nghi hoặc cả hai đang lẽ phải ở cùng nhau chứ, sao lại một người có chuyện người kia không biết chứ.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hồ Bát Nhất và Tuyền béo, Văn Vù liền giải thích: “ Ban nãy, Anh tử có nói với tôi rằng mỗi người đi mỗi bên để kiếm củi cho dễ! ”

“ Thì ra là vậy! ” Hồ Bát Nhất và Tuyền béo âm thầm thả lỏng ra.



Cùng lúc cả ba nhìn vào mặt của Anh Tử, chỉ thấy sắc mặt Anh Tử trắng bệch, thở hổn hển: "Ôi mẹ ơi... phát kh·iếp lên được, em phát hiện thấy ở góc kia có mấy cái chòi, bước vào xem thử một cái, s·ợ c·hết đi được, toàn là n·gười c·hết, đen sì sì mục nát hết cả, lúc đầu em nhìn không rõ, cứ tưởng người rừng, nên mới nổ súng, cuối cùng rốt cuộc là xác của những người nào em cũng chẳng nhìn rõ nữa."

Nghe Anh Tử nói ra, Văn Vũ cũng nhớ ra đoạn này, hắn biết Anh Tử sợ ma và xác c·hết đáng lẽ ra hắn phải đi cùng cô nàng mới đúng chứ

Hồ Bát Nhất cũng vỡ lẽ ra, hóa ra trông Anh Tử dữ dằn vậy thôi chứ kỳ thực cũng vẫn có điểm yếu, cô sợ nhất là xác c·hết, cứ tưởng trong rừng, ngay đến ông trời cô nàng cũng chỉ coi bằng cái vung cơ chứ.

Có điều p·hát h·iện x·ác c·hết, lại có cả chòi cả lán ở nơi sơn cùng thủy tận biên giới Trung - Mông này, bản thân chuyện này đã không thể tưởng tượng được rồi, đã dựng lều lợp lán chứng tỏ họ có sống ở đây, rốt cuộc những n·gười c·hết ấy là ai? Sao họ lại đến tận nơi sâu thẳm không dấu chân người thế này?

Cứ trở vào xem sao đã, không chừng có thể tìm ra manh mối gì chăng, trong lòng tôi lờ mờ cảm thấy những n·gười c·hết này có liên quan đến nhóm trộm mộ m·ất t·ích ở đây năm xưa.

“ Cứ thở đi em… ” Văn Vũ tiến lại gần, vỗ lưng Anh Tử cho cô nàng cảm giác an toàn.

Anh Tử liền nghe theo, mà hô hấp bình thản lại sắc mặt cũng đã trở lại hồng hào, mắt nhìn thấy điều này Hồ Bát Nhất tặc lưỡi tiểu tử này dỗi nữ hài cũng được đấy chứ.

Lắc đầu bỏ cái suy nghĩ đấy đi, Hồ Bát Nhất liền nói: “ Anh Tử, dẫn bọn anh tới chỗ đó được không? ”

Do Anh Tử sở xác c·hết mà Hồ Bát Nhất phải hỏi ý kiến cô nàng sợ cô nàng không dám đi tới chỗ đó.

“ Ừm… ”

Anh Tư liền dẫn đám người Văn Vũ, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đến chỗ mấy cái chòi cô phát hiện ra, chúng đều chỉ được dựng rất cẩu thả, chỉ dùng bùn và cỏ trộn lẫn đắp lên, cũng có một ít gỗ, đều dựng chỗ cây cối rậm rạp nhất, màu sắc cũng rất tiệp với rừng cây, nếu không đến gần thì khó lòng mà phát hiện được.

Hồ Bát Nhất chui vào một trong những cái chòi, thấy bên trong có khá nhiều da thú, trong góc quả nhiên có ba t·hi t·hể, t·hi t·hể đã mục rữa quá độ nên biến ra sắc đen, cơ bắp cơ hò nát cả, da dẻ khô đét, trong hốc mắt, lỗ mũi, chốc chốc lại có giòi bọ bò ra bò vào. Hắn nghĩ bụng chắc đây không phải là người rừng ở Dã Nhân câu trong truyền thuyết đấy chứ!

Văn Vũ thì quan sát xung quanh trên trại căn cứ này, đâu cũng là lần đâu hắn hình thấy xương và xác người ở ngoài đời thực những không quá đáng sợ như hắn vẫn nghĩ. Hay do, bây giờ hắn đã không còn là người thường mà không sợ mấy thứ này.