Chương 24 Lai lịch của Văn Vũ, trở về Trại Cương Cương
Nói xong Tuyền béo liền chạy về lều lấy dao, cuốc chim và súng săn rồi quay lại, cậu ta chạy lại giúp Anh Tử xẻ thịt lợn, Hồ Bát Nhất khoác súng săn dắt hai con chó to, ra chỗ chân núi tìm chỗ chôn xác hai đứa trẻ, để chúng khỏi kiếm cả bọn cho đỡ gây phiền phức nữa.
Còn Văn Vũ, hắn thì chạy lại chiếc hố vào hầm mộ hắn liền tìm xung quanh bộ quần áo của mình trong đó có chưa " Tâm Hình Thảo " vật trân quý hắn không thể làm mất được.
Khi tìm được bộ quần áo của mình, Văn Vũ liền thu hồi lại Chiến y báo đen của mình, chỉ thấy chiến y như là chất lỏng vậy nó dần dân tách nhau ra toàn bộ tự khắc trở lại trong chiếc vòng cổ bạc mà hắn đang đeo trên cổ.
Sau khi thu hồi chiến y, cơ thể không mặc gì ngoài quần sịp màu báo đốm của mình Văn Vũ liền ngó nghiêng xung quanh xem có ai nhìn về hướng này không thấy không có ai hắn liền thở phào.
Rồi mặc lại quần áo của mình, sau đấy đi lại chỗ Anh Tử và Tuyền béo đang cắt thịt con lợn rừng bỗng Anh Tử và Tuyền béo quay đầu nhìn Văn Vũ với vẻ mặt kinh ngạc nói.
“ Vũ, bộ đồ bó sát màu đen của cậu đâu? ”
“ Anh Vũ, anh thay y phục cũng nhanh quá rồi đó? ” Anh Tử thì chỉ chú ý tới thời gian thay đổi y phục của hắn mà không để tâm tới chiến y bó sát đó, âu cũng phải thôi bởi cô nàng cũng chưa chứng kiến uy lực của chiến y vì thế Anh Tử cũng chỉ cho đó là quần áo bình thường.
“ Cất nó rồi, chả lẽ anh muốn tôi mặc nó trở về Bắc kinh cùng hai người à? ” Văn Vũ đáp lại.
“ Vậy à.” Tuyền béo cũng muốn hỏi thêm vài điều nhưng giao tình của hắn và Văn Vũ cũng chưa thân tới mức của hắn và Hồ Bát Nhất vì thế có một số chuyện không thể như cùng Hồ Bát Nhất nói được.
Anh Tử cũng không để ý nhiều tới bộ đồ đó liền quay sang hỏi Hồ Bát Nhất: "Anh Nhất đói không? Hay ăn vài miếng rồi hẵng đi!"
Hồ Bát Nhất đáp: "Thôi khỏi, cơm ngon đến tối vẫn ngon, lát anh ăn sau, không thể để tối mới đi chôn n·gười c·hết được, thế ghê lắm!"
Hồ Bát Nhất cũng đã nhìn thấy Văn Vũ trở lại, thấy Văn Vũ đã mặc lại bộ quần áo bình thường nhưng hắn cũng giống Tuyền béo có một số chuyện vẫn không nên hỏi là tốt nhất, theo trực giác đi lính của hắn, hắn tựa hồ đã đoán ra được lai lịch của Văn Vũ.
Vừa nghĩ về lai lịch của Văn Vũ hắn lại vừa cùng hai con chó đi tìm nơi để chôn xác của hai t·hi t·hể đồng nam đồng nữ này.
Vì thế mà Hồ Bát Nhất để hai con chó to kéo hai cái xác trẻ con bọc trong áo khoác q·uân đ·ội bằng nỉ màu vàng, đào một cái hố ở chỗ đầu khe núi mặt hướng ra thảo nguyên.
Xẻng công binh của Hồ Bát Nhất đã đánh rơi trong mộ, dùng cuốc chim đào đất rất tốn sức, mặt trời ngả bóng về tây mới đào được cái hố sâu hơn một mét, hắn cũng đã mệt lử người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bụng kêu lục bục liên hồi.
Nhìn cái hố sâu hơn một mét, nghĩ bụng chắc thế là được rồi, trẻ con mà, đào sâu chôn chặt cũng chẳng để làm gì, cơ thể chúng toàn là thủy ngân, cũng chẳng phải lo có mối mọt chuột bọ gặm gì cả.
Hồ Bát Nhất bế hai đứa trẻ ra khỏi áo, rồi lấy hai chiếc khác bọc lại cẩn thận, xếp cho nằm song song dưới hố, chắp tay vái hai vái:
" Hai bạn nhỏ cổ đại, rất tiếc cho hai bạn không được sống trong xã hội mới tràn ngập ánh sáng chói lọi của văn minh dân chủ, cũng không nhận được sự quan tâm của xã hội, nhưng ấy là do số phận an bài, hai bạn cũng không nên quá cố chấp. Số có thì sẽ có, số không thì nên quên, ngàn vạn lần không nên tính toán, đều ở trong số định rồi. Người c·hết rồi, nhập thổ là yên, nhập thổ mà không yên, thì là cương thi.
Điều kiện của tôi có hạn, không có quan tài an táng, cũng không có hương đèn cúng tế hai bạn, tôi trở về nhất định sẽ đốt thêm cho hai bạn ít tiền giấy, cầu mong hai bạn sớm về cõi Tây thiên cực lạc, chớ nên quay lại quấy rầy chúng tôi, chúng tôi cũng rất bận, những gì có thể làm được cho hai bạn cũng chỉ có từng đây, người nào tham lam vô độ thì không phải là trẻ ngoan."
Khấn xong, hắn cùng hai con chó lấp đất vào hố, vài nắm bùn đất đã chôn cất xong hai đứa trẻ xấu số, quay đầu nhìn về phương xa, chỉ thấy tàn dương tựa máu, trong lòng cảm khái muôn trùng.
Thời gian đã không còn sớm, Anh Tử đứng cùng Văn Vũ xa xa vẫy tay gọi Hồ Bát Nhất về, hắn liền dẫn chó về nơi cả đám cắm trại.
Tuyền béo lúc này đang khuân đến một tảng đá lớn, bịt chặt cái lỗ thông gió mà lũ dơi mặt lợn đã bay ra t·ấn c·ông ngựa, thịt lợn rừng nướng, còn có cả canh lòng lợn mộc nhĩ nấm hương, mùi dầu thông với mùi thịt quyện vào ập tới mặt, hắn không nhịn nổi liền nhảy tới, lấy dao cắt một miếng thịt cho vào miệng.
Đây là lần đầu tiên Văn Vũ được ăn thịt ngựa, dù sao thì chỗ hắn ở cũng chỉ ăn những loại thịt lợn, thịt bò, trâu, chó, gà, vịt, ngan là chính mà thôi còn thịt ngựa thì chưa bao giờ thấy ai bán cả.
Rất nhanh cả đám đã giải quyết xong suôi thịt ngựa, ăn xong cả đám lại uống trà Anh Tử nấu, bàn bạc xem làm sao quay về, Văn Vũ thì chỉ nghe hắn cũng chả phải là người ở đây. Bây giờ đám người đã mất ngựa thồ hành lý, muốn quay trở lại trại Cương Cương thật chẳng dễ dàng, nồi niêu bát đĩa với cả lều trại không thể vác về, da động vật đám người săn được dọc đường chẳng thể mang theo, tổn thất thực là quá lớn.
Cuối cùng Anh Tử nghĩ ra một cách, để cho hai con chó về trước đưa thư, gọi người trong làng tổ chức một đội người ngựa tới khai quật căn cứ ngầm của quân Quan Đông luôn, bao nhiêu thứ như vậy không mang về chẳng nhẽ vất đi hết, hơn nữa chó cũng là hướng đạo tốt nhất, có thể dẫn đường cho người trong làng, giờ cứ tìm lấy một nơi an toàn gần đây ở lại trước đã, đợi mọi người đến, rồi cùng chuyển đồ về.
Việc đến nước này, cũng chỉ còn cách như vậy, Tuyền béo chẳng quan tâm chuyện này lắm, cậu ta lại lấy hai miếng ngọc bích và mặt nạ thanh đồng ra ngắm, Hồ Bát Nhất thấy vậy liền mắng:
"Tiên sư nhà cậu không được nước mẹ gì cả, chịu nghèo chịu khổ bấy lâu rồi mà giờ không đợi thêm được đến sáng mai à. Đừng có nhìn hai miếng ngọc với cái mặt nạ này nữa, một ngày xem cả trăm lần, cậu không sợ nhìn mãi mòn đi à, từ nay để ở chỗ tôi đi."
Tuyền béo giơ miếng ngọc trước mắt Hồ Bát Nhất và Văn Vũ, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: "Nhất, Vũ này, hai người bảo đây có phải miếng ngọc mình lấy trong mộ ra không? Nhìn này, hình như có chỗ nào đó không ổn thì phải?"
Từ lúc lấy hai miếng ngọc trong mộ ra, Văn Vũ cùng Hồ Bát Nhất cũng chưa lúc nào kịp xem cho kỹ cả. Tuyền béo kinh ngạc đưa hai miếng ngọc chia cho Văn Vũ và Hồ Bát Nhất mỗi người một miếng xem Hồ Bát Nhất nói: "Màu sắc sao lại thay đổi nữa thế này?"
Hắn vươn tay đón lấy một nửa miếng ngọc xem thật kỹ, rồi lại đưa nửa này cho Văn Vũ, Văn Vũ cũng đưa nửa mà hắn đang cầm cho Hồ Bát Nhất xem.
Nhìn cả hai cứ đổi qua đổi lại, Văn Vũ không nhịn được nói: “ Anh Nhất, anh đưa miếng kia cho tôi xem thử nào! ”
Nói xong liền lấy nửa kia trong tay của Hồ Bát Nhất, Hồ Bát Nhất thấy vậy cũng chả bảo gì hắn cũng chỉ mới chân ướt chân ráo vào cái nghề đồ cổ này vì thế xem cũng chả hiểu được giá trị của nó.
Văn Vũ cầm hai miếng ngọc đều được chạm khắc thành hình con ngài, đủ mọi bộ phận, sống động tự nhiên, trên thân còn có hoa văn trang trí, khắc một loài động vật cổ quái, loài vật này chắc không tồn tại trong thực tế, mập mập, thân thể hao hao giống một con sư tử rất gầy, lại giống giao long không vẩy, còn có móng vuốt và cái đuôi cuộn cong lên, tóm lại là quái dị, có lẽ không phải là động vật, mà là hoa văn mây trời hay sóng nước gì đó.
Thủ công của hoa văn trên thân miếng ngọc không tinh tế tỉ mỉ như thủ công tạo hình, chỉ là vài nét điểm xuyết, có điều tuy thô sơ song lại lột tả được cái thần khí ẩn tàng trong sự giản đơn cổ phác. Đôi khi đơn giản cũng là một nét đẹp.
...
P/s: Mộ tướng quân đã xong, tiếp tới là hành trình chinh phục quỷ động và Tinh Tuyệt cổ thành, rất mong được mọi người ủng hộ nhiều thêm để tác có động lực ra thêm nhiều chương mới.
Mọi người cho tác hỏi, có nên để Anh tử đi cùng với main không mọi người, bởi tác rất là thích tạo hình và tính cách của cô nàng này. Mong mọi người hay để ý kiến của mình trong bình luận nha