Chương 25 Lập trường, Anh Tứ muốn đi cùng tới Bắc Kinh
“ Này anh Nhất xem thử đi, tôi đoán miệng ngọc này cũng tầm 1 đến 2 vạn nhân dân tệ đó! ” Văn Vũ đưa cho Hồ Bát Nhất xem, rồi hắn suy đoán nói.
“ Một tới hai vạn nhân dân tệ sao? ” Tuyền béo ánh mắt sáng lên, đây không phải gấp đôi tiền bọn hắn bán băng cát sét sao.
“ Cái gì, đôi ngọc này mà tận 1 đến 2 vạn tệ? ” Anh Tử cũng kinh ngạc nói, cô nàng là thợ săn mỗi tháng đều bán thịt thú mình săn được cũng chỉ mới có vài chục tệ mà thôi, 1 vạn tệ cũng chưa thấy bao giờ cả.
Hồ Bát Nhất tặc lưỡi không thôi, tiền này còn nhiều hơn cả lúc hắn đi lính nữa nghĩ vậy hắn liền nhìn vào đôi ngọc bội này. Hắn bỗng chửi trong bụng con mẹ nhà nó cũng quái thật, nhớ lúc lấy trong quan tài ra, đôi ngọc bích này màu xanh thẳm, vậy mà lúc ở trong căn cứ dưới đất, nó đã thành màu vàng nhạt.
Còn giờ đây lại là một sắc vàng sẫm, trong một ngày chuyển màu tới mấy lần, chuyện này là sao cả đám cũng chẳng rõ nữa, lẽ nào trên đời này có loại ngọc đổi màu ư?
Ba người bọn hắn chẳng hiểu gì về đồ cổ, còn Văn Vũ thì chỉ là đoán bừa mà thôi xem ra chỉ có cách trở về Bắc Kinh tìm Răng Vàng nhờ hắn mở mắt cho vậy.
Cầm miệng ngọc bội này, Hồ Bát Nhất suy nghĩ kể ra thì hành động đổ đấu lần này, thật đúng là không thuận lợi cho lắm, chưa nói chuyện đường xa vất vả, đầu tiên là ngôi mộ cổ ở vị trí đẹp nhất trong Dã Nhân câu là mộ tướng quân, ai mà ngờ được đồ bồi táng lại ít đến khốn khổ, thứ duy nhất may ra đáng tiền, chính là đôi ngọc bích và chiếc mặt nạ thanh đồng này, để đem được nó ra suýt nữa ba người đã phải đổi mạng, thực là lên núi vượt biển khó so sánh bao điều gian khó, kề vực giẫm băng chẳng hình dung được nỗi hiểm nguy. May mắn mà còn có chiếc mặt nạ bằng vàng mà Tuyền béo đang cầm, nếu mà chiếc ngọc này không đáng giá thì cũng đã có chiếc mặt nạ gỡ lại.
Việc này dạy cho hắn một bài học, mộ cổ của quý tộc chưa chắc đã có nhiều đồ bồi táng quý giá, phải tìm hiểu nhiều hơn về bối cảnh văn hóa lẫn bối cảnh lịch sử của mộ, hơn nữa còn phải tận dụng hết khả năng nắm bắt kiến thức giám định đồ cổ, như vậy mới có phương hướng rõ ràng, không bị uổng công.
Tuyền béo lại tỏ ra rất có lòng tin, đúng như lời của Văn Vũ nói thì chiếc ngọc này cũng phải tầm 1 tới 2 vạn gì đó, hắn còn cá với Hồ Bát Nhất đôi ngọc này đáng giá 1 tới 2 vạn tệ như lời của Văn Vũ nói.
Nói không chừng còn là quốc bảo, thế thì không bán cho bọn Đài Loan, Hồng Kông nữa, trực tiếp hiến tặng Bảo tàng Cố cung, nhà nước hứng lên có khi thưởng cho tám vạn chục vạn chứ chẳng chơi, rồi phân cho hai căn nhà ở Bắc Kinh, lại cho đeo dải hoa đỏ đi khắp cả nước phát biểu báo cáo, đến lúc đó muốn bốc phét thế nào thì bốc phét, xong xuôi các em sinh viên nữ dưới khán đài cảm động đến đầm đìa nước mắt kia, sẽ chạy tới rối rít tặng hoa, đưa thư tình...
“ Béo, anh nghĩ hay lắm, cái gì mà quốc bảo có làm cho chúng ta lo bụng được không? Anh cũng đừng để mấy người trên trung ương đó vẽ cái bánh mà nhảy vào. ” Văn Vũ khi nghe được Tuyền béo có ý định hiến tặng cho chính quyền của ĐCS Trung quốc. Thì hắn nhíu mày lại mà nói.
Tuyền Béo, thấy Văn Vũ phản bác lại lời của mình không những vậy còn nói xấu chính quyền trung ưng hắn liền nói: “ Cái gì mà vẽ bánh, thân là một thanh niên thế hệ mới như lời của Mao chủ tịch vĩ đại đã nói… ”
Nhưng không để Tuyền béo nói hết, Văn Vũ chỉ nghe được cái họ Mao đó đã thoáng tức giận không để Tuyền béo nói hết mà lạnh giọng đạo: “ Anh nên nhận thức lại, tôi không phải là người trung quốc thế nên đừng có mà lôi cái gì mà Mao chủ tịch của mấy người ra không hữu dụng với tôi đâu. Trong lòng tôi chỉ có lợi ích, hiểu không nếu các anh muốn tôi hợp tác thám hiểm nhiều mộ thất thì đừng có mà áp đặt cái tư tưởng của Mao ở đây hiểu không? ”
“ Cậu…” Tuyền béo đang tính phản bác lại lời của Văn Vũ, bỗng bị Hồ Bát Nhất kéo tay lại hắn nhìn về Hồ Bát Nhất chỉ thấy Hồ Bát Nhất lắc đầu.
Văn Vũ nói xong lời, hắn liền đứng dậy rời đi ra chỗ khác Anh Tử lúc này cũng phản ứng lại tự dưng hai người Văn Vũ và Tuyền béo nổi lên t·ranh c·hấp. Anh Tử thấy Văn Vũ đi chỗ khác, cô nàng liền chạy đuổi theo.
Hồ Bát Nhất cũng nhìn bóng lưng của Anh Tử, quả thực mấy lời của Văn Vũ đã khiến hắn tin tưởng phán đoán một phần về lai lịch của Văn Vũ. Thấy Tuyền béo, tức giận Hồ Bát Nhất rút ra hai điếu thuốc lá đưa cho Tuyền béo.
“ Con mẹ nó, Nhất cậu xem tớ có nói gì sai không sao cậu ta lại nổi giận mà nói như thế với lãnh tụ vĩ đại của chúng ta! ” Tuyền béo cầm lấy điếu thuốc châm lửa hít một hơi nói với Hồ Bát Nhất.
“ Phù… Thực ra, tớ đã đoán được một phần lai lịch của Văn Vũ rồi, nhưng biết thì sao chứ dù gì người ta cũng bỏ qua hận thù mà cứu lấy chúng ta hai ba lần, bây giờ chúng ta là người nợ cậu ấy rất nhiều! ” Hồ Bát Nhất nói giọng trầm, ngẩng lên trời nhìn bầu trời đầy sao.
Bị Hồ Bát Nhất nói vậy Tuyền béo cũng giảm bớt hỏa trong người, dù sao mà nói ở trong cổ mộ đấy không có Văn Vũ thì hắn và Hồ Bát Nhất cũng đã không an toàn mà trở ra tới ngoài này.
….
“ Vũ, anh tức giận vì những lời của anh béo nói sao? ” Anh Tử đi tới ngồi cạnh Văn Vũ hỏi.
“ Haz, anh không giận những lời của anh ta nói, mà anh giận là anh ta luôn lôi cái tư tưởng của Mao ra mà muốn áp đặt lên người khác, và hơn nữa anh cũng không phải là người trung quốc. Anh là người Việt Nam! ” Văn Vũ cũng đã bình tĩnh hơn nói.
“ Chắc em xem, anh giống với mấy người tư bản đúng không? ” Văn Vũ lại thầm nghĩ với tính cách của mình trong thời đại này dễ bị cho là người của tư bản.
Anh Tử lắc đầu, cô nàng cũng không thù hận với người Việt hay là chủ nghĩa tư bản cô cũng chỉ là người sống trong thời kì mà Cách Mạng Văn Hóa mới kết thúc và tư tưởng của Đặng Tiểu Bình đang ngấm ngầm dần vào ý thức của những người dân ở đây.
“ Em chỉ quan tâm là anh đã cứu em và mọi người thoát khỏi con Xích Hống, và là bạn của Anh Tử mà thôi, còn nhưng thứ khác em không quan tâm! ” Anh Tử nói lên ý nghĩ trong lòng của mình.
Đúng thật vậy, dân là vậy mà ai tốt với họ họ tốt lại như lời của người anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi đã nói “Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân, sức dân như nước ”.
Anh Tử thấy Văn Vũ im lặng không trả lời lại, cô nàng cũng im lặng theo liếc mắt nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, đột nhiên Anh Tử nghĩ nếu như Văn Vũ cùng theo Hồ Bát Nhất và Tuyền béo trở về Bắc Kinh thì cô nàng sẽ phải làm sao.
Dù chỉ mới ở cùng với Văn Vũ hai ngày, nhưng cô nàng đã thầm thích Văn Vũ một người luôn suy nghĩ chu toàn, luôn giúp đỡ người khác và lại không nói cái gì mà chủ tịch này nọ hay các chính sách mà lão bí thư hay nói với người dân ở trại Cương Cương.
Hơn nữa khi ở gần Văn Vũ, cô nàng cảm thấy rất an toàn cảm giác này chỉ xuất hiện khi ở cùng với Cha và người thân trong gia đình của Anh Tử.
“ Anh Vũ, anh sẽ đi cùng với anh Nhất và anh Béo trở về Bắc Kinh sao? ” Anh Tử không kìm lòng được mà hỏi.
Văn Vũ, đang suy nghĩ về gia đình ở thời không khác thì nghe được Anh Tử hỏi hắn.
.....
P/s: Bù Chương Xong.
Nếu các đạo hữu đọc chương này cảm giác như bùi thì hay thông cảm cho tác, tác không có kinh nghiệm viết về nhưng xung đột kiểu này cho lắm, mong các đạo hữu hay thông cảm cho tác