Chương 23: Lũ chó ngao, Anh Tử đỏ mặt
Tiếng chó sủa không ngừng vang lên, dường như cả bọn đã phát hiện ra chỉ có năm con chó săn nằm dưới đất, ba con ngao đã đi đâu không biết. Vừa nãy Hồ Bát Nhất và Tuyền béo sức cùng lực kiệt, cũng chẳng để ý nhìn mấy con chó, có thể cả bọn lâu không quay lại, bọn chúng đã tự động thay nhau đi kiếm mồi.
Không biết lũ chó ngao đang đuổi con gì mà inh ỏi như vậy?
Anh Tử nghe một lúc, rồi cười bảo không có gì đâu, lũ ngao đang đuổi lợn rừng thôi, chúng ta cứ lên trên dốc xem cho vui, lát nữa là có thịt lợn rừng ăn rồi.
Nghe được Anh Tử nói vậy cả đám liền leo lên được nửa cái dốc, đã trông thấy cây lớn trong rừng bị húc đổ liên tiếp, lũ chó săn cũng không ngồi im được nữa, lẳng lặng tản ra thành hình quạt, chặn con lợn rừng lại trong khe núi.
Chỉ thấy một cây thông đỏ ở đầu khe núi gãy rắc làm đôi, phía sau lao vù ra một con lợn rừng to tướng, nếu không phải con lợn rừng này không có cái vòi dài, Văn Vũ suýt nữa đã tưởng nó là con voi mới lớn.
Con lợn phải hơn năm trăm cân, bờm vừa đen vừa dài, răng nanh hai bên mép cong v·út lên trên, trông như hai con dao găm, đôi răng nanh này là sự tượng trưng cho giống đực kiêu ngạo, đồng thời cũng chứng tỏ nó là con lợn chúa trong khu rừng này, mình con lợn béo tròn quay, bốn chân vừa ngắn vừa to, bốn vó tung lên, lao vào khe núi như một cơn lốc.
Đằng sau con lợn rừng, ba con chó ngao lớn nhịp nhàng đuổi sát, không bổ tới cũng không lao vào cắn xé, không cách quá xa cũng không đuổi quá gần, một trước ba sau, đều chạy cả vào Dã Nhân câu.
Da lợn rừng so với da tê giác, cũng vào loại một chín một mười, nó ở trong rừng không có việc gì làm lại cọ thân thể béo ịch vào thân cây thông, một là để gãi ngứa, hai là để dính một ít dầu thông lên người, không sợ muỗi hay côn trùng gì đốt.
Mùa hè, muỗi trong rừng to bằng con chim sâu, người vùng núi có câu "ba con muỗi, một đĩa thức ăn" lời ấy chẳng ngoa chút nào, ngay cả trâu bò cũng không chịu được muỗi rừng châm đốt, duy nhất chỉ có lợn rừng không sợ muỗi, da nó như một lớp giáp sắt, muỗi gì cũng không cắn được.
Cặp răng nanh và thể trọng nặng nề, chính là bảo bối khiến lợn rừng có thể hoành hành nơi đây, công thủ kiêm toàn tuyệt đối, hổ, gấu người, báo kim tiền cũng không thể làm gì nổi nó.
Nhưng chó ngao được thợ săn nuôi dạy, lại có tuyệt chiêu riêng để đối phó lợn rừng. Thể hình của chó ngao cũng ngang ngửa với con nghé, có điều so với con lợn rừng này, thì vẫn nhỏ hơn nhiều.
Ba con ngao định dồn con lợn vào sâu trong hẻm núi rồi mới xử lý, vì trong rừng cây cối um tùm, khó triển khai t·ấn c·ông, hơn nữa con lợn rừng còn lao hùng hục cứ như một cỗ xe tăng vậy.
Rất nhanh hai con ngao còn lại đã đợi sẵn thời cơ, không cho con lợn cơ hội lật người, nhảy bổ vào hung hăng cắn xé bụng nó, bụng và phần dưới mông là điểm yếu duy nhất của lợn rừng, lộ ra cho kẻ địch thấy một cái là toi đời, huống hồ kẻ địch của nó lại là lũ chó ngao hung dữ nhanh nhẹn như sư tử, chưa đến ba bốn giây, tim gan phèo phổi của lợn rừng đã bị moi ra hết.
Bốn người Văn Vũ thấy lợn rừng đã đi đời, liền chậm rãi đi xuống, Tuyền béo và Hồ Bát Nhất thấy ba con ngao phối hợp ăn ý như vậy, lại còn biết vận dụng địa hình, không nén được ý nghĩ muốn ra xoa đầu chúng, tỏ ý khen ngợi, tươi cười hỉ hả bước tới gọi chúng lại.
“ Mẹ nó Nhất, Vũ chúng ta mà phối hợp như thế thì con ác ôn Xích Hống đó đã bị chúng ta tiêu diệt từ lâu rồi! ” Tuyền béo nói.
“ Anh xác định là mình khiêng được cú vả của con xích hống đó sao? Mà đòi phối với cả hợp, hơn nữa các anh làm cái nghề này cũng chắc cần phải có một người ưu tú như tôi gia nhập đội chứ! ” Văn Vũ liếc mắt xem thường Tuyền béo nói, xong rồi hắn nhắc lại về cái nghề mà Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đang làm này. Gợi ý rằng hắn có thể nhập đội.
Hồ Bát Nhất khi nghe được Văn Vũ nhắc về cái nghề ám chỉ Trộm Mộ này, liền thoáng nhíu mày lại, nhưng khi nghe Văn Vũ muốn gia nhập đội liền tỏ ra vui mừng trải qua chuyện vừa rồi hai người bọn hắn biết rất cần một người có thể đảm đương một phía như là Văn Vũ này.
Tuyền béo khi nghe Văn Vũ muốn nhập đội liền mừng rỡ nói: “ Vậy thì quá tốt rồi, Vũ có cậu thì chúng ta giống như hổ mọc thêm cánh vậy không sợ bất kì loại ma quái nào cả! ”
“ Ừm, tôi cũng đồng ý với Béo mời cậu gia nhập với chúng tôi! ” Hồ Bát Nhất vẻ mặt vui mừng dơ tay phải ra để làm động tác bắt tay.
Văn Vũ cũng gật đầu dơ tay ra bắt lấy tay của Hồ Bát Nhất nói: “ Hợp tác vui vẻ, với cả tôi không có nhà vì thế sẽ ở nhà của các anh đó! ”
“ Trời tưởng chuyện gì, đợi Tuyền béo này bán được hai Minh khí này mua nhà mới cậu muốn ở phòng nào cũng được! ” Tuyền béo vỗ túi sách bên mình mà hào phóng nói.
“ Hai cái Minh Khí này tôi và Anh Tử cũng có phần đó nha! ” Thấy Tuyền béo định nhận hết hai Minh Khí này mà quên công lao của hắn và Anh Tử.
Anh Tử đang lắng nghe cuộc đối thoại của ba người Văn Vũ, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo thì bỗng nhiên nghe Văn Vũ nhắc tới tên của cô nàng.
“ Hả, em cũng có phần sao anh Vũ? Em có làm gì đâu? ”
“ Không công lao của em rất lớn, nếu mà em không phát hiện ra anh đang ngất ở trong khu rừng này thì anh không dám nghĩ mình sẽ còn sống để đứng đây nói chuyện đâu? ” Thấy Anh Tử không muốn nhận lợi ích về mình Văn Vũ liền đặt tay lên vai của cô nàng dùng giọng chân thành nói.
Quả thực, lời của Văn Vũ không có nói quá lên phải biết nơi này là rừng nguyên sinh người dân sống ở đây khi vào còn phải mang theo súng bên mình để đề phòng thú dữ, còn hắn lúc đấy thì sao bị ngất đi do ở trong cái không gian thần bí đó.
Cộng thêm việc hắn lúc đó vẫn còn là người bình thường nếu không nói là yếu gà khi nãy hắn đã nhìn thấy con gấu to xác kia, nếu mà khi ấy hắn bị nó vả một cú thì đầu cũng bị bay ra đằng sau mất.
Vì thế, có thể nói Anh Tử và hai người Tuyền béo, Hồ Bát Nhất đã cứu mạng của hắn trong lúc yếu kém nhất.
“ Em…..” Anh Tử bị Văn Vũ dùng lời chân thành nói ra liền đỏ mặt ánh mắt không dám nhìn thẳng lấy Văn Vũ.
Ở bên cạnh Hồ Bát Nhất cũng gật đầu đồng ý với lời của Văn Vũ, nhờ có Anh Tử bọn họ mới tìm được đường vào trong Dã Nhân Câu này vì thế mà phần của Anh Tử không thể thiếu.
Tuyền béo cũng nghĩ giống Hồ Bát Nhất, nhưng khi thấy Anh Tử đỏ mặt khi nghe được lời của Văn Vũ, hắn liền trêu ghẹo nói: “ Ôi cô em của chúng ta mặt đỏ như đít khỉ rồi kìa Ha ha…”
“ Nào có anh Béo, anh mà nói nữa là em kêu ngao ngao cắn đít anh đó! ” Anh Tử lấy Tuyền béo ra làm bia chỗ phát tiết, nhằm không cho Văn Vũ biết là cô nàng đang tim đập thình thịch vì hắn.
Cả đám đang chuyện trò vui vẻ thì nào ngờ cả chó ngao lẫn chó săn đều vòng qua ba người Văn Vũ, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo, quây cả quanh mình Anh Tử. Anh Tử cũng vừa cười vừa lấy thịt khô ra cho chúng ăn, lũ chó thấy chủ nhân vui vẻ, cũng vẫy tít đuôi lấy lòng.
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đang cười nói với Văn Vũ thì quay sang xem lũ chó ngao này thì bị bỏ mặc một bên chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu nói: "Con mẹ nó, mình hồ hởi đón nó, nó lại dán ngay cái đít thối vào mặt mình."
Tuyền béo hậm hực bảo: "Nhất này cậu có nhớ Lỗ Tấn nói gì không nhỉ? Ông ấy bảo: nhổ vào mặt chúng mày, lũ chó cậy quyền thế. Loài chó mới có kiểu ấy, mắt chó nhìn người thấp, mặt chó không nhận người, mẹ kiếp, anh em mình chấp với chó làm gì."
“ Vũ cậu có công nhận thế không! ” Tuyền béo nói xong lại nhìn Văn Vũ rồi hỏi. Văn Vũ lúc này cũng nhún vai biểu thị.