Chương 20: Mặt tối của phong kiến, vạn ác phong kiến
“ Thi hài đã bị nhiễm rất nhiều thủy ngân, béo anh không muốn c·hết nhanh thì cũng đừng dùng tay trần mà sờ vào thi hài! ” Văn Vũ nhìn thi hài của hai đứa trẻ trong lòng liền nặng trĩu, trước đây khi xem tới đoạn này hắn không có cảm giác gì lắm nhưng khi tận mắt trước kiến hắn liền cảm thấy đau lòng cho hai đứa trẻ này.
Còn Hồ Bát Nhất liền nhớ lại hồi những năm năm mươi, ông nội Hồ Quốc Hoa của hắn từng ở trong một bệnh viên lớn ở Bắc Kinh để khám bệnh.
Trong thời gian ấy, vừa hay gần bệnh viện có một công trình xây dựng lớn, ở công trường người ta đào được một ngôi mộ cổ, ông nội cũng đã trốn viện xem náo nhiệt, chui cả vào hầm mộ coi một lượt.
Ngôi mộ ấy nghe nói là của một vương gia đời Minh, xung quanh mộ là một vòng nước đen ngòm, hầm mộ ngầm dưới đất chia làm ba bộ phận trước, giữa, sau, cửa có treo thiên cân hạp đi qua cửa này, đầu tiên là gian "Minh điện" bố trí như trong nhà chủ mộ lúc còn sống, có bày biện đủ các đồ gia dụng, những thứ ấy gọi là "Minh khí" .
Đi sâu vào trong, gian mộ giữa gọi là "Tẩm điện" là nơi đặt quan quách.
Ngôi mộ này là mộ hợp táng, hơn nữa điều đặc biệt là, quan tài của vợ chồng chủ mộ, cũng chính là vương gia và vương phi, đều dùng xích sắt, khuyên đồng, và khóa đồng móc vào, treo lơ lửng giữa tẩm điện. Sau cùng là "Phối điện" là nơi đặt các đồ tùy táng.
Chưa được mấy hôm, ở khu Hải Điện cũng đào được một ngôi mộ cổ thời Nguyên, cả hai ngôi mộ này đều có đồng nam đồng nữ tuẫn táng, lúc xuất thổ vẫn giống y như người sống, chỉ có điều đồng nam đồng nữ trong ngôi mộ thời Nguyên, vừa chạm một cái quần áo trên người đã tan ra thành bụi.
Hồ Bát Nhất trầm giọng kể về chuyện mà ông nội hắn biết: “ Tôi đã nghe ông nội kể về kĩ thuật ướp xác này . Ông bảo những đứa đồng nam đồng nữ ấy khi còn sống, ngoài b·ị b·ắt uống thủy ngân ra, còn bị khoét lỗ trên đỉnh đầu, sau lưng, lòng bàn chân, đổ đầy thủy ngân vào, sau khi c·hết lại lấy bột thủy ngân bóp đều khắp người, giống như làm tiêu bản vậy, sau hàng vạn năm, da thịt cũng không rữa nát được.
Kỹ thuật này còn tiên tiến hơn nhiều so với thuật ướp xác của Ai Cập cổ đại, nhưng bối cảnh của hai nền văn minh khác nhau, định hướng giá trị cũng có nhiều khác biệt, hơn nữa phép đổ thủy ngân giữ bề ngoài t·hi t·hể, cần phải dùng người sống, n·gười c·hết máu huyết không còn lưu thông, chẳng thể đổ vào trong được, cho nên kỹ thuật này xưa nay đều không dùng trên t·hi t·hể của bất kỳ chủ mộ nào.”
Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời e rằng chính là dùng người sống tuẫn táng, Tuyền béo đeo găng tay ẵm xác một đứa bé trai ra, Văn Vũ thì đã ẵm xác của bé gái ra hắn nhìn vào thi hài đó trong lòng có cỗ cảm giác bi ai và thương cảm, trong mắt hắn lúc này đã có chứa lệ nhưng bị chiếc mặt nạ che đi, lúc này Văn Vũ chỉ cảm thấy mình thực sự rất yếu lòng nhìn vào thi hài bé gái nếu mà bé gái sống trong thời hiện đại chắc được bố mẹ yêu chiều lắm những đáng tiếc vì cô bé đã sống trong thời đại vạn ác phong kiến.
Còn Tuyền béo bên lên bé trai kiểm tra kỹ lưỡng, quả nhiên trên các chỗ như đỉnh đầu, sau lưng, lòng bàn chân đều phát hiện có lỗ khoét.
Các lỗ hổng trên t·hi t·hể này, đều đã được người thợ khéo tay dùng xi gắn chặt, trên xác có không ít chỗ xuất hiện những vết đốm màu tím đen, trên người và đồ vàng bạc châu báu tùy táng thường được phết một lớp bột thủy ngân, trải qua thời gian dài sẽ xảy ra các phản ứng hóa học, niên đại gần sẽ thành màu đỏ nâu, niên đại xa hơn thì chuyển thành màu tím đen, những vết lốm đốm ấy thường gọi là "đốm thủy ngân" hay "tẩm thủy ngân" cũng có một số nơi gọi đốm trên xác c·hết là "lạn âm tử" hoặc "thủy ngân xanh".
Rõ ràng Tuyền béo hơi căng thẳng, cậu ta cố ra vẻ bình tĩnh, thở hắt một hơi nói: "Trước kia đọc tiểu thuyết Lỗ Tấn, có đoạn tả cảnh 'tẩm thủy ngân' lên đồ cổ, xem ra ông anh này cũng không phải viết bậy đâu, đúng là có việc đó thực."
Hồ Bát Nhất cũng thở dài một tiếng, nhìn Tuyền béo xong lại nhìn Văn Vũ muốn hai người kia đưa ra ý kiến về chuyện xử lý hai t·hi t·hể này.
Văn Vũ lúc này cũng đã bình tĩnh lại, hắn biết ở phân cảnh này Anh Tử sẽ nói mang bọn họ ra nhưng bây giờ bị tiểu hồ điệp là Văn Vũ đập cánh làm cho Anh Tử không ở đây và nói câu đó.
Vì thế hắn sẽ thay cô nàng nói câu ấy: “ Chúng ta mang hai t·hi t·hể này ra ngoài đi, dù sao thì bọn chúng cũng đã canh giác mộ cho tên quý tộc này cũng lâu rồi, hãy để chúng nhập thổ vi an đi. ”
Hồ Bát Nhất khi nghe được lời này của Văn Vũ, hắn liền không phải đối gì sao đi nữa lời của Văn Vũ vẫn có trọng lượng với cả hắn cũng không phải người máu lạnh mà nhìn đôi đồng nam đồng nữ này mãi mãi không được nhập thổ vi an.
Tuyền béo thì đồng ý cả hai tay nói: " Tớ chỉ muốn phát tài chứ chẳng muốn nhúng tay đến mấy thứ việc ba lăng nhăng làm gì, nhưng lần này tình huống đặc biệt, mình làm việc thiện, đem chúng ra ngoài đào lấy cái huyệt mà an táng tử tế, đừng để chúng t·rần t·ruồng hớ hênh ở đây nữa, chúng đã canh gác cho chủ mộ cả ngàn năm nay rồi, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi."
Trong xác c·hết toàn là thủy ngân, có đốt cũng không tan được, chỉ còn cách đào hố chôn đi, những gì cả bọn làm được cũng chỉ vẻn vẹn có vậy, mong rằng trên đời bớt đi những t·hảm k·ịch như vậy.
Không chần chừ thêm nữa, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cởi áo khoác của quân Quan Đông trên người xuống, còn Văn Vũ đặt lần lượt bọc hai đứa trẻ vào trong, buộc chặt cõng trên lưng.
Thi thể bị đổ đầy thủy ngân nặng trình trịch, cũng may là trẻ con, nếu là người lớn, một người cõng chắc là sụm lưng mất.
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo chia nhau cõng lấy đôi đồng nam đồng nữa, còn Văn Vũ hắn đi đầu lúc này cả đám không thể chờ ở đây lâu được nữa dù sao thì Anh Tử vẫn còn ở ngoài đó.
“ Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, bây giờ tôi có thể xé con Xích Hống kia làm ba được rồi!” Văn Vũ lúc này đã thích ứng được sức mạnh báo đen của mình, hắn tự tin nói.
Nghe được Văn Vũ muốn quay lại lối cũ, hai người Tuyền Béo và Hồ Bát Nhất lo lắng không địch lại nổi con Xích Hống kia nhưng lời nói tiếp theo của Văn Vũ khiến cho chút lo lắng đó đã biến mất.
Dù sao, thì cả chặng đoàn từ khi xuống mộ tới giờ, Văn Vũ vẫn rất bình tĩnh tựa hồ chạm trán với Xích Hống hay là dơi mặt lợn cũng chỉ làm hắn khó khắn một chút mà thôi.
Nhưng lời nói của Văn Vũ vẫn rất đáng tin cậy, thế là cả bọn liền chuyển hướng đi chạy lại tới chiếc cửa sắt bị cả bọn khóa lại từ mất tiếng trước.
Ầm
Tiếng con Xích Hống không ngừng đập vào cửa sắt vang lên, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đưa mắt nhìn về Văn Vũ.
Chỉ thấy Văn Vũ chắp hai tay trước ngực sau đấy liền nói: “ Anh Nhất, anh béo hai anh hãy tìm nơi nào đó an toàn mà lấp đi, đợi tôi giải quyết con ác ôn này. ”
“ Cẩn thận đó Vũ. ” Hồ Bát Nhất gật đầu nói.
“ Vũ, cậu làm cho tốt vào rời khỏi đây tôi dẫn cậu đi ăn lẩu dê trên Bắc Kinh, cho cậu chiêm ngưỡng Thủ đô phồn hoa là như thế nào! ” Tuyền béo vỗ vai Văn Vũ nói.
....
P/s: Hình như là các đạo hữu không thích thể loại này cho lắm a, vì sao mà lượt đọc ít quá vậy làm cho tác một bầu nhiệt huyết giảm đi phân nửa...